Cố Phi không nói gì nữa. Không phải là thích pháp trượng của Nghịch Lưu Nhi Thượng, chỉ là nếu đánh cuộc lớn một chút, biết đâu người ta sẽ nghiêm túc đánh nhau một trận, như vậy mới có ý nghĩa nha! Nghĩ thế, tay vung kiếm một chút mà nói: “Anh cũng đừng giơ cao đánh khẽ, tôi chết cũng không sao, tôi vẫn sẽ tuân thủ lời hứa.” Cố Phi biết rõ nếu nương tay sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến thực lực.

Nghịch Lưu Nhi Thượng cười cười: “Đến đây đi!”

Sáng sớm ít người online, trên đường phố có người đi lại rất hiếm. Mấy người đi cùng Nghịch Lưu Nhi Thượng lui sang một bên, lặng lẽ đợi hai người ra tay.

Cố Phi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghịch Lưu Nhi Thượng, pháp sư đứng thứ chín trên tổng bảng xếp hạng, cũng là cao thủ pháp sư đứng đầu trong thế giới Song Song. Đối với nhóm cao thủ trong trò chơi này, Cố Phi không dám có tâm lý xem thường, ở rất nhiều phương diện là Cố Phi kém hơn bọn họ đấy. Cây pháp trượng trong tay Nghịch Lưu Nhi Thượng toả ra ánh sáng cực kì bắt mắt, hiển nhiên cũng là cực phẩm, thương tổn pháp thuật của người này có thể cũng là dạng một chiêu liền giết.

“Hoả Cầu, bắn!” Cố Phi dẫn đầu xuất thủ, đánh một quả cầu lửa ra ngoài, đuổi sát theo sau hoả cầu vọt tới.

“Hoả Cầu, bắn!” Nghịch Lưu Nhi Thượng đồng dạng đánh ra một hoả cầu, ngay sau đó pháp trượng trong tay hơi dừng: “Hàn Phong Băng Kính, đi!!” (*Hàn Phong Băng Kính: dịch thô nghĩa là, đường băng lạnh niêm phong)

Mặt đất phát ra một tiếng vang “bụp”, như thể tiếng bước chân tạo ra khi đi trên mặt tuyết đọng lại, liền nhau không dứt. Mặt đất đông lại tạo ra một tầng băng vụn rộng hơn ba mét (một thước), mở rộng sang phía dưới chân Cố Phi.

Cảnh tượng kì dị này Cố Phi chưa từng thấy qua, cũng không nhịn được sửng sốt, nhưng rất nhanh đạp hai bước né sang bên cạnh. Băng vụn xếp thành con đường mòn che lấp điểm dừng chân ban nãy của Cố Phi, phản xạ lại tia nắng sáng sớm óng ánh.

“Đây là gì?” Cố Phi vừa tò mò hỏi, vừa thuận tay đánh rơi hoả cầu đuổi tới trước người mình.

“Ha hả, là kỹ năng học được qua quyển trục. Hoả Cầu, bắn!” Nghịch Lưu Nhi Thượng vừa trả lời, vừa hoàn thành ngâm xướng một lần nữa. Một quả cầu lửa dấy lên giữa ngón tay hắn, vừa vặn cản lại quả cầu mà Cố Phi bắn tới đây. Hai quả cầu lửa chạm vào nhau, cùng vỡ vụn thành một mảnh tia lửa nhỏ.

“Không đơn giản nha!” Cố Phi tán thưởng. Bình tĩnh lấy Hoả Cầu của mình ngăn lại Hoả Cầu đối phương, điều này yêu cầu có phương pháp, năng lực phán đoán so với trực tiếp vung kiếm chém đôi Hoả Cầu thì độ khó cao hơn chút.

“Quá khen rồi.” Nghịch Lưu Nhi Thượng vừa khiêm tốn đáp, vừa dùng pháp trượng lần nữa dựng lên: “Hàn Phong Băng Kính, đi!”

Thêm một đường băng vụn lao đến, Cố Phi không xem nó là chuyện đáng để ý mà né sang bên cạnh, cười nói: “Chiêu này nhìn rất đẹp, đáng tiếc tốc độ quá chậm, làm sao đánh được đến tôi?”

“Băng Toàn Phong! Xoáy!” Nghịch Lưu Nhi Thượng lần này không đáp lời, ngâm xướng xong đánh ra một luồng gió lốc băng lạnh.

Cố Phi nghiêng người muốn né tránh, kết quả Nghịch Lưu Nhi Thượng hơi dời pháp trượng chút, Băng Toàn Phong rõ ràng cũng thay đổi phương hướng tiến về phía Cố Phi di chuyển mà qua. Kỹ năng này, người làm phép có thể lấy việc tốn pháp lực để duy trì liên tục nó, ở trong khoảng thời gian nhất định thao túng nó di động.

Tốc độ của Băng Toàn Phong không chậm, tốc độ siêu nhân như Tế Yêu Vũ cũng chỉ hơi mau hơn nó mà thôi, mà Cố Phi so ra chậm hơn Tế Yêu Vũ một bậc dĩ nhiên là không bì kịp. Hơn nữa kỹ thuật điều khiển từ xa của Nghịch Lưu Nhi Thượng không tầm thường, trong trận đấu ngày đó từng điều khiển Băng Toàn Phong từ xa ngăn cản cả Tế Yêu Vũ có tốc độ nhanh hơn nó. Bây giờ không chế nó bắn trúng Cố Phi là tuyệt đối không phải việc khó.

Vừa thấy không cách nào trốn tránh, Cố Phi nhanh chóng quyết định, trong miệng hô to “Song Viêm Thiểm”. Lấy tấn công đối phó công kích, dựa vào Song Viêm Thiểm có độ thuần thục cao đi đánh tan Băng Toàn Phong kia.

Nghịch Lưu Nhi Thượng lại không hoảng hốt, giơ tay vung lên, lại là một cái Băng Toàn Phong tung ra.

Cố Phi thầm kêu không ổn. Nghèo pháp lực là vấn đề lớn của hắn, tính toán kĩ càng đâu ra đấy thì Song Viêm Thiểm cũng chỉ có thể dùng bốn lần. Nghịch Lưu Nhi Thượng này thoạt nhìn là xem thấu điểm này, cho nên có ý định muốn hao hết pháp lực của Cố Phi.

Trong lúc suy nghĩ Băng Toàn Phong đã tới trước mặt. Cố Phi đành chịu dùng thêm một Song Viêm Thiểm nữa để giải quyết, nhưng tiếp đấy liền nhanh chóng nghiêng kiếm chỉ lên trời: “Thiên Hàng Hỏa Luân, hàng.”

“Ha ha, thời gian phát động pháp thuật của cậu rất dài, cậu không biết sao?” Nghịch Lưu Nhi Thượng cười nói.

“Tôi đương nhiên biết.” Cố Phi nói.

“Hơn nữa… cậu tính không bắt nổi tôi, pháp thuật này của cậu, tôi đứng đây cũng không cần di chuyển. Bất quá vẫn nên bước tới trước hai bước càng an toàn hơn đi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói xong liền nhàn nhã bước chậm về phía trước hai bước. Tiếp đó liền thấy phía sau hắn xuất hiện vòng lửa trên bầu trời, vòng lửa từ trên trời giáng xuống. Nghịch Lưu Nhi Thượng quay đầu quét mắt, cười nói: “Quả nhiên, hai bước này đều dư thừa, cậu ném pháp thuật vẫn thực chuẩn xác đấy.”

“Quả nhiên là cao thủ.” Cố Phi cũng kinh ngạc cảm thán. Với thời gian phát động pháp thuật của hắn chậm lại, nếu đối với người gọi pháp thuật ra công kích, vậy ai đều có đủ thời gian chạy đi. Cho nên hắn cần thiết tính kế đối thủ, suy đoán phương hướng đối phương muốn chạy, sau đó tiến công lừa dối họ. Một chiêu vừa rồi, chính là nghĩ Nghịch Lưu Nhi Thượng có thể sẽ thuận thế lui lại kéo dài khoảng cách với Cố Phi, cho nên ném Thiên Hàng Hỏa Luân vào vị trí phía sau hắn ta. Nghĩ vừa vặn nện người ta, không ngờ đã bị người ta nhìn thấu.

Đây cũng là rất bất đắc dĩ mà. Cố Phi dự đoán công kích hoàn toàn dựa vào đoán ý đấy, Nghịch Lưu Nhi Thượng lại không cần thế.

Phóng pháp thuật, trong quá trình ngâm xướng, tay hoặc là vũ khí trong tay cần phải chỉ hướng mục tiêu, loại pháp sư có kinh nghiệm phong phú như Nghịch Lưu Nhi Thượng thế này, từ lúc Cố Phi dùng kiếm Ám Dạ Lưu Quang chỉ hướng đã phán đoán ra được vị trí của cái Thiên Hàng Hỏa Luân rồi.

Lấy thuật ngữ chỉ có dân luyện võ như Cố Phi mới tiếp xúc mà nói, Nghịch Lưu Nhi Thượng mắt rất nhanh, mà tay Cố Phi quá chậm, tự nhiên hoàn toàn đánh không trúng người ta.

“Băng Toàn Phong, xoáy!” Nghịch Lưu Nhi Thượng lại một lần nữa gọi ra Băng Toàn Phong.

Nhưng lần nay Cố Phi cũng sớm có chuẩn bị, nghiêng người từ một bên vọt ra ngoài. Hắn chỉ có thể lại phóng một cái Song Viêm Thiểm, chém được lần này nhưng chung quy không được lần sau. Cho nên hắn chỉ có thể tránh, chỉ có thể mong trước khi Băng Toàn Phong đuổi tới nơi thì mình đã tiếp cận Nghịch Lưu Nhi Thượng, hoặc là, khi Băng Toàn Phong đuổi theo thì tiếp cận Nghịch Lưu Nhi Thượng, như vậy hắn có thể dùng một cái “Song Viêm Thiểm” giải quyết cả Nghịch Lưu Nhi Thượng và Băng Toàn Phong cùng lúc.

Cố Phi nghĩ như vậy, thân mình lướt đi cực nhanh, nghiêng ra vài bước lại là Hàn Phong Băng Kính mà Nghịch Lưu Nhi Thượng gọi ra trước đấy. Đường đầu bấy giờ đã biến mất, nhưng đường thứ hai vẫn còn, Cố Phi không dám giẫm lên, nhẹ nhàng nhảy lên muốn từ phía trên nhảy qua. Cùng lúc đó, chợt nghe thấy Nghịch Lưu Nhi Thượng lần thứ hai ngâm xướng: “Hàn Phong Băng Kính, đi!”

Đồng dạng một thanh âm “bụp” vang lên, nhưng không giống chính là tốc độ, Hàn Phong Băng Kính lần này thoáng chốc đã giúp Cố Phi trải chỗ dừng chân. Cố Phi bước nhanh chân, ý định không để hai chân mình rơi trên băng, nhưng vẫn chậm một bước.

Hai tiếng vang “ken két”, Cố Phi vững vàng giẫm trên Hàn Phong Băng Kính, nhất thời thấy ớn lạnh cả người truyền từ dưới lòng bàn chân lên, hai chân mất đi cảm giác, muốn bước, lại không đủ lực, chậm rãi từ từ dời nửa tấc. (1 tấc = 10cm)

Nghịch Lưu Nhi Thượng vui tươi hớn hở chuẩn bị nói hai câu pha cảnh, chợt thấy Cố Phi cắm thanh kiếm trở về túi mình, cởi Ám Nguyệt Linh Bào trên người một phen, ngón tay kia chỉ vào mặt đất lẩm bẩm câu gì.

“Hey, cậu làm gì vậy?” Nghịch Lưu Nhi Thượng ngẩn ra. Hàn Phong Băng Kính đông Cố Phi lại rồi, hắn cảm thấy thắng bại đã định, lại bị cử động kì lạ của Cố Phi làm mơ hồ.

Cố Phi mỉm cười: “Ngâm xướng đó!”

“Hả?” Nghịch Lưu Nhi Thượng không phản ứng kịp, đột nhiên dưới chân Cố Phi có ngọn lửa dâng lên, nháy mắt nuốt trọn hắn trong đó.

Tự thiêu? Người này tính nói mình tự sát, cho nên không phải thua ở trong tay mình? Đây không phải chơi xấu rồi sao?

Nghịch Lưu Nhi Thượng đang nghĩ ngợi, chợt thấy trong ánh lửa Cố Phi đã hăng hái lao ra, nhất thời ngẩn tò te há miệng không nói ra lời.

Tốc độ Cố Phi hiển nhiên là đã khôi phục, nhưng hiệu quả đóng băng rõ không nên ngắn như vậy chứ, chẳng lẽ là, cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm ấy giải trừ hiệu quả đóng băng trên người?

Từ lẽ thường mà nói, lửa là nóng, giải trừ đóng băng là hợp tình hợp lý. Nhưng Nghịch Lưu Nhi Thượng không biết trong trò chơi có cái vụ thiết kế này hay không, cho dù có, chỉ sợ không có mấy người có thể làm ẩu thế này đâu. Trúng hiệu quả đóng băng, vậy khẳng định cũng chịu một ít tổn thương, lại ngay sau đó cho mình một chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, vậy không sợ đốt mình luôn sao? Lấy ra một Hoả Cầu nướng nướng tay mình vẫn còn đáng tin hơn nhiều.

Nghịch Lưu Nhi Thượng mặc dù nghĩ thế, nhưng sự thực cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm kia của Cố Phi không chỉ có giải trừ đóng băng, cái Băng Toàn Phong kia của Nghịch Lưu Nhi Thượng đuổi theo hắn cũng đã không biết tung tích trong ánh lửa rồi.

“Thực sự có người chơi ẩu như vầy à!” Nghịch Lưu Nhi Thượng dở khóc dở cười, Cố Phi đã tới trước người. Nghịch Lưu Nhi Thượng lại không có quá hoảng loạn, bình tĩnh mà nói: “Cậu đã thua.”

“Cái gì?” Cố Phi ngẩn ra.

“Cậu còn có pháp lực sao?” Nghịch Lưu Nhi Thượng mỉm cười.

Hai cái Song Viêm Thiểm, một cái Thiên Hàng Hỏa Luân, một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, trước còn ném qua một cái Hoả Cầu nhỏ, với biểu hiện lần trước khi Cố Phi ra tay trong trận đấu công hội, Nghịch Lưu Nhi Thượng tính chắc pháp lực của cậu ta nhất định đã khô cạn rồi.

Cố Phi lại cười nhạt: “So pháp thuật thì tôi không sánh bằng anh, bởi vì nó căn bản không phải điểm mạnh của tôi.”

Nói xong liền mò vào trong túi tiền, cầm Viêm Chi Tẩy Lễ trên tay, giương tay lên liền bổ một đao tới.

Nghịch Lưu Nhi Thượng giật nảy mình, không nghĩ tới tên pháp sư này hung hãn như vậy, trên người còn cất đao nhỏ, không còn pháp lực cư nhiên chơi trò cận chiến, thực sự là một chút phong độ pháp sư cũng không có nha!

Đang nghĩ thế, đao kia đã bổ xuống tới nơi, Nghịch Lưu Nhi Thượng phản ứng cuối cùng cũng không chậm, giơ pháp trượng nghênh đón đỡ chiêu này. Không ngờ Cố Phi chém ra một đao này căn bản là một chiêu che mắt bắt nạt mấy người ngoài nghề như bọn họ. Vừa nhìn thấy Nghịch Lưu Nhi Thượng vươn pháp trượng ra đây, lập tức thu đao biến chiêu, một phát vót ngang bổ xuống trên lưng Nghịch Lưu Nhi Thượng.

Nghịch Lưu Nhi Thượng trúng đao này, vừa nhìn thương tổn được báo lại liền thấy yên lòng hơn nhiều, hắn còn sợ Cố Phi lại có trò gì ghê gớm, vừa nhìn tổn thương kia, quả nhiên đánh sáp lá cà không phải điểm mạnh của pháp sư.

“Kháng Cự…” Nghịch Lưu Nhi Thượng đang muốn gọi cái Kháng Cự Hoả Hoàn ra, không nghĩ tới đao thứ hai của Cố Phi lại nhanh thế, mới ói ra hai chữ đã bổ tới trên người hắn.

Ngâm xướng bị cắt đứt không nói làm gì, trên thân đao Cố Phi cầm còn đột nhiên đốt lên một luồng ánh đỏ, chốc chốc đã đốt lan đến trên người Nghịch Lưu Nhi Thượng.

“Công kích phụ pháp!” Nghịch Lưu Nhi Thượng ngẩn ra. Loại hình thức công kích này có một đoạn thời gian rất lưu hành, bởi vì có một kẻ mang số hiệu 27149 dùng loại đấu pháp ấy làm thịt một tên đạo tặc nhiều lần, dẫn tới rất nhiều người quan tâm.

Mà người này, chính là một pháp sư, xuất xứ của hắn, từ thành Vân Đoan đấy.

Nghịch Lưu Nhi Thượng cuối cùng mất đi sự bình tĩnh vốn có, lẽ nào người pháp sư trước mặt mình chính là người kia sao? Nếu đúng thật như vậy, cận chiến có thể giày vò đạo tặc, sợ rằng y như lời của người ta, pháp thuật không phải thứ hắn am hiểu.

“Xong rồi!” Trong lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng phun ra hai chữ này. Hắn muốn ngâm xướng nhưng kết quả lại một lần nữa bị đao sắc của Cố Phi cắt đứt, công kích bổ sung pháp thuật lần thứ hai xuất hiện. Pháp thuật bổ sung công kích của pháp sư, cũng không thấp đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play