Mang theo ba người quen mới đi tới cửa Đông thành Vân Đoan, xa xa liền thấy được trước quán rượu cửa Đông có một đám con mọc như rừng. Không tới vài bước, Tả Thủ Tả Ái phía sau cũng chú ý đến, chỉ ngón tay hướng về phía ấy mà nói: "Móa nó, đám con gái kia thật nhiều."
Đây cái từ miêu tả quái gì. Cố Phi lẩm bẩm, lại không thể không một lần nữa quan sát Tả Thủ Tả Ái với cách nhìn khác. Theo lý thuyết, một người đồng tính nam sẽ không ghé mắt để ý một đám con gái như vậy. Thấy Hàn Gia Công Tử xong cảm thán một tiếng xã hội loài người cực phẩm vậy còn người thường.
Như vậy xem ra, chẳng lẽ hắn phán đoán sai lầm, Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái hai người họ là quan hệ thuần khiết hay sao.
Quay đầu chuyển ánh mắt lại, vừa thấy hai tên kia ở đó xì xào bàn tán. Mặc kệ thế nào, hai bọn họ không thoát nổi quan hệ mờ ám không nói rõ.
Đến gần hơn vừa nhìn bọn con gái, Cố Phi sửng sốt, có khuôn mặt quen thuộc.
"Liễu Hạ, cô cũng ở đây sao!" Cố Phi và cô nàng Liễu Hạ chào hỏi.
Từ lúc nương tựa thành Vân Đoan, được Cố Phi giới thiệu vào Trọng Sinh Tử Tinh xong, hai người cũng không gặp mặt nữa. Nhiều lắm thỉnh thoảng thăm hỏi qua tin nhắn, nói hai câu "Ở đây?", "Ừ, ở đây!" các loại lời vô ích không có dinh dưỡng.
Cố Phi rảnh rỗi lia nhanh qua danh sách thành viên Trọng Sinh Tử Tinh, phát hiện đẳng cấp của cô gái nhỏ này nhảy lên rất nhanh, không hổ là lăn lộn từ thành Nguyệt Dạ bên kia đi ra ngoài, biết rõ thực lực mới là đạo lý đúng đắn. Nguyên bản cô chỉ hơn level 20, hiện tại nghiễm nhiên là thành viên Trọng Sinh Tử Tinh cấp bậc cao.
Cũng là level 39, Cố Phi hoài nghi cô ấy còn cao hơn mình nhiều.
Vóc người Liễu Hạ vẫn cứ gầy gò xương xẩu như thế nếu so với trên bọn con trai, nhưng ở con gái, nó mang lại cảm giác quyến rũ riêng. Liễu Hạ nở nụ cười đáp lời: "Nghe nói anh dẫn đội luyện cấp, tôi đương nhiên phải lăn lộn với anh rồi."
Cố Phi cười khổ: "Dẫn đội gì chủ, là một cu li mới đúng."
Không nói như vậy mới là lạ đấy! Ngày hôm qua ở khu luyện cấp level 50, dẫn quái, chỉ huy, một kích cuối cùng, hết thảy cần nhờ Cố Phi cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành. Đã thế còn phải chống chọi việc Lạc Lạc dùng Hồi Phục Thuật quấy rầy giữa chừng.
Ngoại trừ hoa quả miễn phí, Cố Phi không phát hiện chỗ tốt gì thêm cả.
Ba người bọn Phiêu Lưu đã trợn mắt há mồm. Nghe Cố Phi nói muốn cùng đội luyện cấp, nhưng không nghĩ tới đội nhân mã này là thuần một đám con gái tạo thành. Thằng này cũng có bản lãnh quá đấy chứ! Ba người lén ám hiệu giơ ngón tay cái: "Là một nhân tài."
Cố Phi ngược lại chưa quên ba người họ. Kéo họ qua giới thiệu cho bọn con gái: "Phiêu Lưu, Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái!"
Pháp sư đệ nhất của Thế Giới Song Song đó nha! Một trong năm người đứng đầu tổng bảng đẳng cấp. Phiêu Lưu còn ưỡn ngực lên chờ thét chói tai đây! Kết quả ánh mắt bọn con gái trực tiếp vòng qua tên ấy, rơi xuống trên người Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái, cùng lúc đưa ra lời khen: "Oa, tên thật manh!"
Bốn người đàn ông bấy giờ tựa như một thiếu niên mới ra tiếp xúc xã hội, không hiểu ra sao. Phiêu Lưu đợi cả đoạn thời gian không thấy bọn con gái hỏi han bản thân, Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái cũng đã bị ánh mắt bọn con gái trêu ghẹo một trăm lần.
Lạc Lạc giải thích: "Anh xem. Manh 萌, từ này phía dưới chính là nhật 日, cùng nguyệt 月. Nhật nguyệt 日月 đại diện cho âm dương, cũng tức là nam nữ. Cho nên manh chẳng phải có ý là một đôi nam nữ dưới lùm cỏ sao? Đây là gì, là gian tình! Đó là lí do mà ở thời điểm này được lý giải là gian tình. Nói đúng là tên của bọn họ vừa nghe cũng biết có gian tình."
*gian tình: quan hệ mờ ám.
Rất có tri thức, Cố Phi sợ hãi than. Sống hơn hai mươi năm, mới biết được nguyên lai "manh" là một chữ tượng hình được giải thích như vậy.
"Ba người vào đội đi!" Lạc Lạc đến gần ba người kia gửi lời mời đi.
Ba người họ cuống quít vào đội. Nghĩ đến Phiêu Lưu, pháp sư đệ nhất Thế Giới Song Song, một trong năm hào kiệt trên tổng bảng, mà Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái theo tên đó lăn lộn khẳng định cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Nhưng ở trước mặt các cô gái Trọng Sinh Tử Tinh, mỗi người đều tay chân luống cuống giống như đứa trẻ nhược trí hết, còn đâu có chút phong thái cao thủ nữa? Sức mạnh đoàn thể toàn nữ, quả nhiên không phải là hư danh dễ quên.
Đoàn người oanh oanh liệt liệt mà xuất phát. Cố Phi thấy cô nhóc ngày hôm qua phỏng vấn qua mình kia đã tiến đến bên cạnh Tả Thủ Tả Ái "Hỏi mấy vấn đề không ngại chứ". Phiêu Lưu bên này, lại là Băng Lưu Ly chủ động đón tiếp.
"Xin hỏi, anh có phải hay không chính là pháp sư trên bảng…"
"Đúng, tôi chính là!!" Phiêu Lưu mừng đến chảy nước mắt. Trời xanh ơi! Rốt cục có người nhận ra mình. Trong khoảnh khắc, phong thái cao thủ kia của Phiêu Lưu đã trở về, ánh sáng nóng rực của pháp trượng trong tay liền sáng lên.
"Anh luyện cấp như thế nào vậy? Nhanh như thế!" Băng Lưu Ly hỏi.
Cố Phi vừa nghe vấn đề này, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, nói chung cũng đủ để nói liên tục đoạn đường. Phiêu Lưu ơi Phiêu Lưu, câu nói đầu tiên của người ta liền khiến cậu rơi vào tay giặc, khí phách đốt năm người thành cây đuốc trong quán rượu đi đâu rồi?
"Vào đội đi, nghĩ gì thế?" Đều đã ra khỏi thành, Cố Phi còn không có trả lời lời mời tổ đội của Lạc Lạc.
Liễu Hạ lúc này cũng đi bên cạnh Cố Phi: "Muốn gặp mặt anh một lần thật khó đấy!"
"Phải không?"
"Bình thường các loại hoạt động công hội, tại sao anh đều không tham gia hả?" Liễu Hạ hỏi.
"Ấy, căn bản là…" Cố Phi nói.
"Vì sao?" Liễu Hạ hỏi.
"Không có quen, tất cả đều là nữ." Cố Phi đáp.
"Vậy có cái gì không tốt?" Liễu Hạ khó hiểu liếc mắt quan sát Cố Phi, "Chơi cùng nhiều mỹ nữ như vậy. Bao nhiêu người trông mong còn mong không được cơ hội nữa là."
"Quen thói đơn luyện." Cố Phi đáp. Mấy ngày nay hình như luôn nói mấy từ này, nói đến nỗi hắn cũng cảm thấy đặc biệt cứng nhắc rồi.
Liễu Hạ không truy đến cùng nữa. Vòng vo sang đề tài khác: "Nói mới nhớ, ngày hôm qua tôi thấy Nọa Phu Cứu Tinh."
"Hửm, cậu ta đến thành Vân Đoan? Không có liên hệ tôi nha!" Cố Phi mở thanh bạn tốt ra liếc nhìn, không online.
"Khi đó anh không có online." Liễu Hạ nói.
"À." Cố Phi thoải mái. Nọa Phu Cứu Tinh từ lúc Cố Phi ly khai thành Nguyệt Dạ xong, liên hệ cùng hắn ngược lại rất nhiều lần. Bởi vì Cố Phi đã đáp ứng việc chỉ đạo cậu ta Bọ ngựa quyền lại từ đầu.
Bọ ngựa quyền trường phái rất nhiều, Nọa Phu Cứu Tinh bắt chước từ vài cái thuộc về thất tinh Bọ ngựa quyền, mà bản thân Cố Phi nghiên cứu qua chính là lục hợp Bọ ngựa quyền. Đây hai trường phái lớn có đặc điểm riêng. Bởi vậy phương pháp luyện tập và kỹ xảo võ thuật cũng có điểm chú trọng riêng biệt.
Cố Phi tuy rằng chưa nghiên cứu sâu qua thất tinh Bọ ngựa quyền, nhưng dựa vào cơ sở và tư chất bản thân, chỉ đạo Nọa Phu Cứu Tinh học từ đầu là có thừa sức.
Nhưng Cố Phi vẫn căn cứ vào tinh thần làm sư phụ có trách nhiệm, chuyên môn đi cửa tiệm sách mua một quyển thất tinh Bọ ngựa quyền phổ cơ bản mới toanh đọc thăm khảo lại một phen, chỉnh lý bổ sung một vài nội dung VIP những sách này thượng không đề cập đến, sau đó chia cho Nọa Phu Cứu Tinh.
Nọa Phu Cứu Tinh cầm được nó xong liền liên tiếp vài ngày không còn login, sau lại lộ diện nói cho Cố Phi biết là đang ở nhà khổ luyện đây này!
Đối với thái độ như thế Cố Phi thực sự quá tán thưởn. Biểu hiện của Nọa Phu Cứu Tinh hoàn toàn xác thực yêu thích nó, cho nên bấy giờ mới đề nghị cậu ta cũng đi đến thành Vân Đoa, thuận tiện chỉ đạo trực tiếp.
Bất quá Nọa Phu Cứu Tinh đang ở trong hiện thực thao luyện quyền pháp đến nghiện, thấy tiếc phí thời gian đi đường hơn ba giờ từ thành Nguyệt Dạ đến thành Vân Đoan, cho nên việc này tạm thời đặt tạm sau đầu.
Bây giờ nghe Liễu Hạ nói cậu ta đã đến thành Vân Đoan, xem ra là tự học gặp phải điểm khó có thể tự hiểu, đến thẳng mặt thỉnh giáo hắn một chút.
"Nghe cậu ta nói hình như là tới tìm anh." Liễu Hạ nói tiếp.
"Ừ, tôi biết." Cố Phi gật đầu.
"Chuyện gì đấy?" Liễu Hạ hỏi.
"Con gái đều lo chuyện bao đồng như thế sao?" Cố Phi cười.
Liễu Hạ ngại ngùng, đỏ mặt nói: "Tò mò thôi!"
Cũng không phải bí mật gì, Cố Phi tự nhiên cũng không cần giấu diếm: "Chắc là muốn cùng tôi trao đổi một chút võ công đó!"
"Võ công?" Liễu Hạ chưa hiểu.
"Bọ ngựa quyền!" Cố Phi hai tay bay ra tư thế của môn võ một lần. Nhìn lại Liễu Hạ, thấy ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ ngu ngốc.
Ài, loại ánh mắt này quá quen thuộc. Cố Phi thở dài, cuối cùng nói: "Nói ra cô có thể không tin, tôi biết võ công."
"À, khó trách anh lợi hại như vậy!" Vẻ mặt Liễu Hạ bừng tỉnh.
"Lại dễ tin như vậy?" Cố Phi kinh ngạc.
"Anh PK lợi hại thế kia, không tin cũng không được nha!" Liễu Hạ đáp.
"Cũng dạy tôi một chút đi!" Liễu Hạ nói thêm.
"Cô cũng có hứng thú?" Cố Phi hỏi.
Liễu Hạ gật đầu: "Học một ít sẽ không làm sao chứ?"
"Có thể để cho cô thêm khỏe mạnh chút…" Cố Phi nhìn cô một cái, quá gầy… Thật có cảm giác có thể dùng tay bẻ gẫy đấy! Loại cảm xúc này xuất hiện khi nhìn thấy Liễu Hạ đã không phải một lần hai lần.
Cái từ khỏe mạnh này dùng ở trên người con gái hiển nhiên có chút không thích hợp, Liễu Hạ nghe xong lập tức sinh ra tâm lý sợ hãi.
Cố Phi cũng rất nhanh phản ứng kịp, Liễu Hạ muốn học cũng là chơi đùa trong trò chơi một chút, nơi nào có cái hiệu quả rèn luyện thân thể được chứ? Bấy giờ hắn cười một tiếng rồi nói: "Đùa thôi, lúc rảnh rỗi cùng nhau nghiên cứu đi!"
Liễu Hạ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.
Đoàn người dọc theo tuyến đường ngày hôm qua đến khu luyện cấp level 50. Tuy rằng khác chủ thành, nhưng chủng loại tiểu quái ở khu luyện cấp vẫn giống nhau ít khác biệt.
Phiêu Lưu liếc mắt, lập tức nhìn ra là khu luyện cấp level 50, giật mình: "Level 50, vượt cấp đánh quái?"
Các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh sớm đã bị Phiêu Lưu giám định hoàn tất, ở trong mắt tên đó là đẳng cấp lẫn trang bị đều thật đáng thương. Tuyệt đối không có thực lực vượt cấp đánh quái chút nào.
Về phần tên Thiên Lý Nhất Túy kia, tuy rằng kiếm kia còn chẳng nhìn ra được manh mối gì, nhưng một pháp sư toàn bộ nhanh nhẹn, có thế trông cậy vào phát ra thương tổn của hắn bao nhiêu nữa sao?
Bản thân còn mờ mịt đây này, Cố Phi đã tới cười cười nói với tên đó: "Pháp sư đệ nhất nha! Vượt 10 cấp đánh quái không giải quyết được?"
Phiêu Lưu vừa nghe xong liền thoải mái, nguyên lai là bởi vì thấy mình ở nơi này nên đặc biệt muốn tới vượt cấp đánh quái. Đám người này ngoài miệng không nói, xem ra trong lòng vẫn rất tán thành thực lực của chính mình mà! Trong lòng Phiêu Lưu không khỏi có chút xíu đắc ý.
Kỳ thực Phiêu Lưu vốn không phải cái loại người vô cùng thích hư vinh thế này, chỉ là nhóm người này đối mặt tên đó - kẻ tai to mặt lớn đứng đầu nhưng biểu hiện thái độ không thèm nhìn thế kia là tên ấy từ trước giờ chưa từng gặp qua. Điều này làm cho tên đó khó tránh khỏi nghĩ có chút bị lạnh nhạt.
Người nếu như vẫn còn bình thường, vậy lâu lâu vẫn thích ảo tưởng một chút. Phiêu Lưu xem nguyên do đội ngu này muốn đến vượt cấp đánh quái liên quan đến trên người mình, một đường ảo tưởng, cảm giác mình thực trâu bò, lúc này vỗ lồng ngực: "Có tôi đây, mấy người an tâm được rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT