Cần phải xem xét dấu vết này, Dương Thu Trì dò chân định đi tới, bị Tống Vân Nhi kéo lại: "Ca, cẩn thận, phòng này có nhiều rêu xanh trơn trợt. Huynh cần gì muội sẽ giúp huynh."

"Ta muốn quan sát cẩn thận dấu vết đó, cần phải tự thân xem xét."

"Vậy muội dùng dây thừng cột huynh rồi lần tới, huynh chờ một chút a." Tống Vân Nhi lấy phi trảo đang đặt ở mái hiên, cột chặt eo Dương Thu Trì. Dương Thu Trì rùn người xuống, cẩn thận lần tới chỗ có dấu ngấn để lại.

Chỗ này rõ ràng là bị người ta dời ngói đi, trên rêu xanh còn để lại vài dấu hài nhẹ, nhưng đều không hoàn chỉnh. Kinh qua quan sát tử tế, Dương Thu Trì cuối cùng khép được hai miếng ngói, phát hiện ra dấu hài khá hoàn chỉnh, chỉ thiếu mất 1 mảnh ở giữa.

Dương Thu Trì quan sát cẩn thận dấu hài, phát hiện dấu giày hoàn chỉnh này có hoa văn đồng nhất với những dấu hài chung quanh, cho thấy là do cùng 1 người gây nên. Hơn nữa, dấu hoa văn này khá đặc biệt, được làm tinh xảo, cho thấy vất khâu rất khéo.

Dương Thu Trì căn cứ vào công thức tính dấu chân, tính toán một hồi biết được người này cao khoảng 1.6 mét. Do dấu giày hình thành trên ngói cô đọng lại thành những hình lập thể, có thể dựa vào độ sâu cạn của chúng để phán đoán thể trọng. Dương Thu Trì dán sát người trên đỉnh phòng, quan sát thật cẩn thận dấu giàu, sau đó so sánh với dấu giày do mình tạo ra trên lớp rong rêu, thấy dấu giày này nhạt hơn của bản thân hắn rất nhiều.

Điều này cho thấy, thể trọng của người này rõ ràng là nhẹ cân hơn hắn nhiều, xem ra là người có thân hình ốm o nhỏ nhắn. Đương nhiên, nếu như thế giới này còn có cao thủ biết cái gì là Thải thượng phi khinh công, thì đương nhiên không thể biện luận. Dấu ấn do người biết khinh công lưu lại không phải là vấn đề mà điều tra hình sự có thể nghiên cứu. Nhưng ai có thể di động trên không mà có thể giảm nhỏ trọng lượng bản thân đây?

Dương Thu Trì lại tử tế quan sát độ sâu cạn của dấu giày, phát hiện gót hơi sâu hơn, mũi hơi nhợt hơn, nói rõ người này có tuổi khá lớn, hơn nữa có tập quán ưỡn ngực thót bụng.

Trừ việc này ra, Dương Thu Trì còn phát hiện trên một miếng ngói khác một dấu vân tay rất rõ. Dương Thu Trì cởi áo ngoài ra, cẩn thận gói lại rồi leo xuống thang.

Dương Thu Trì bắt đầu điều tra tiếp tường bao, trên mặt đất và những nơi có liên quan, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Dương mẫu cùng mọi người nôn nóng hỏi hắn có phát hiện được gì không, Dương Thu Trì chỉ lắc đầu, bảo họ vào trong phòng khách ngời, bản thân cần phải phân tích dấu vết để lại rồi tính sau.

Dương Thu Trì đi vào phòng có chứa rương hợp kim, dùng kính lúp phóng lớn dấu vân tay rồi tiến hành quan sát, phát hiện nó có hình vòng cung. Thứ chỉ tay này rất đặc biệt, không có hệ thống hoa văn nội bộ, các đường chỉ cấu thành hệ thống ngoại vi mà thôi, sau đó vòng xuống dưới như hình rẻ quạt. Loại chỉ tay này không có xoáy óc hay đường vân gì bên trong cả, là một loại rất hiếm, trong trăm người không có đến một.

Từ dấu vân tay không thể phán xét được điều gì nếu không có căn cứ so sánh hay ngân hàng vân tay. Dương Thu Trì chỉ có thể dùng máy chụp hình ghi lại, rồi cẩn thận cất vào trong tủ hợp kim, chỉ mong sau này phát hiện người hiềm nghi thì sẽ tiến hành so sánh.

Dương Thu Trì trở về phòng khách ngồi xuống, mọi người đều nghị luận nhất định người kia có võ công, có thể mang Tần Chỉ Tuệ đi mà không ai phát giác. Thậm chí còn lừa luôn Tiểu Hắc cầu trong vườn, xem ra võ công không tệ. Như mà, người này vì cớ gì bắt cóc Tần Chỉ Tuệ đi?

Dương Thu Trì cũng đang suy nghĩ xem ai đã bắt cóc nàng ta? Đối tượng hiềm nghi đầu tiên là dư đảng của Kiến Văn đế, bản thân đã phá trạm tình báo của chúng, trợ giúp bắt những nhân vật trọng tâm của chúng, đánh chết đại nội thị vệ tổng quản Hồng ưng cùng những người khác, bắt và cắt đứt sự tài trợ từ Hạ lão gia tử, khiến cho chúng không thể ngóc đầu lên được, nhất định là hận hắn lắm. Nhưng bọn chúng không có lý do gì bắt Tần Chỉ Tuệ mà không làm hại hắn. Nếu như bọn chúng làm, nhất định chúng sẽ giết chết cả nhà của hắn, phóng hỏa thiêu rụi hết mọi thứ.

Nếu như không phải là dư đảng của Kiến Văn, chẳng lẽ là người nhà Ân Đức đến báo phục? Cũng không đúng, lý do tương đồng, bọn chúng không có lý do gì bắt đi tiểu thiếp của hắn mà bỏ qua cho hắn cùng những người khác trong nhà, như vậy không thể gọi là báo cừu.

Tàn dư của Hạ lão gia tử cũng có khả năng tìm đến mình báo cừu, nhưng họ cũng vậy, không thể chỉ bắt mình Tần Chỉ Tuệ mà tha cho người khác.

Còn có một loại khả năng, chính là Bạch thiên tổng. Y tức giận hắn không nể mặt y, không chịu bỏ vợ để cưới con gái y làm chính phòng, do đó phái người đến bắt Tần Chỉ Tuệ. Nhưng mà, người y nên bắt đúng ra là Phùng Tiểu Tuyết, chứ bắt tiểu thiếp làm cái gì?

Chẳng lẽ trộm hay cường đạo bắt Tần Chỉ Tuệ đi? Có khả năng, nhưng án chiếu theo lẽ thường, sau khi bọn chúng vào nhà, nhất định sẽ điểm huyệt, trói hoặc đánh hắn ngất đi. Hơn nữa bọn chúng chỉ vào nhà bắt người chứ không cướp của, sao lại có trộm cướp gì như vậy?

Rõ ràng là từ trên nóc phòng mà đi... Dương Thu Trì đột nhiên nghĩ, nếu như vậy, thì ở trên trần phía trong nhà nhất định có thể có điểm gì đó có thể lần ra, mắt liền sáng lên, đứng dậy nói với Tống Vân Nhi: "Mau đi theo ta!" Rồi bỏ chạy đi trước.

Mọi người nghe thế cũng vội vã đi theo Dương Thu Trì vào tân phòng.

Dương Thu Trì đã từng quan sát trần nhà nhưng lúc đó chỉ coi xem có người hay không, chứ không quan sát tử tế những điều khác. Dương Thu Trì chạy vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên rường nhà dường như có thứ gì đó nhưng nhìn không rõ.

Dương Thu Trì gọi người hầu mang thang vào, trèo lên trên xem xét. Thì ra thứ đó là một mảnh giấy quấn vào cành cây nhỏ nhét vào xà nhà. Dương Thu Trì cẩn thận tìm xung quanh không thấy có dấu vết gì khác nữa, mới cẩn thận rút khúc cây nhỏ đó ra, mở cuộn giấy, thấy trên đó có ghi: "Tiếu thiếp của tôn giá lão thân mang đi, không có gì, tự giải quyết ổn thỏa mọi việc đi." Nét mực còn mới, hiển nhiên là được viết cách đó không lâu, nét chữ mềm mại, xem ra là của nữ nhân.

Dương Thu Trì đọc đi đọc lại vài lần, nỗi lo trong lòng từ từ dịu xuống. Như vậy là Tần Chỉ Tuệ không gặp nguy hiểm gì. Người này còn xưng là lão thân, chứng tỏ là nữ, và còn là phụ nữ lớn tuổi, xem ra không có ác ý. Tuy không biết mục đích của bà ta là gì, nhưng rõ ràng là đã chỉ ra rằng Tần Chỉ Tuệ sẽ không có chuyện gì, bảo hắn đừng quá lo. Nhưng mà câu cuối có ý dường như giáo huấn hắn, bản thân hắn có gì không tốt chứ? Không hiểu được.

Hắn nghĩ: "Người này gọi mình là tôn giá, xem ra là có ý coi trọng mình, dường như là cách nói của người trong giang hồ. Từ cách xưng hô cũng như khả năng phi thiềm tẩu bích mà xét, thì kẻ bắt Tần Chỉ Tuệ đi nhất định là một võ lâm nữ tiền bối.

Mọi người ở dưới ngước cổ nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn đứng trên thang cả nửa ngày như nghiên cứu gì đó mà mãi không chịu xuống, đều cảm thấy gấp rút. Tống Vân Nhi kêu lên đầu tiên: "Ầy....! Ca, đang xem cái gì đó? Mau xuống đây cho chúng muội coi với."

Dương Thu Trì ừ một tiếng rồi từ từ leo xuống thang, đưa mảnh giấy cho mọi người xem. Tống Vân Nhi định đưa tay tiếp lấy mảnh giấy, Dương Thu Trì quát: "Đừng động tới! Cứ như vậy xem là được rồi." Hắn sợ sẽ làm loạn những chỉ tay trên mảnh giấy đó.

Tống Vân Nhi giật mình, không biết dụng ý của hắn thế nào, nhưng thấy hành vi thần thần bí bí của Dương Thu Trì mãi rồi, nên Tống Vân Nhi không lạ gì nữa, thò đầu ra đọc lại hết một lượt những chữ ghi trên đó.

Mọi người nghe xong đều thở dài yên tâm, biết Tần Chỉ Tuệ không còn nguy hiểm nữa, nên lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tiện thể, họ bắt đầu đua nhau đoán mục đích bắt Tần Chỉ Tuệ đi của võ lâm nữ tiền bối. Tống Vân Nhi đương nhiên đoán Tần Chỉ Tuệ thiên tư thông tuệ như thế, nhất định bà ta muốn thu làm đồ đệ. Bất quá ở đây có chỗ hỡ, rằng muốn thu làm đồ đệ thì chỉ cần nói rõ ra, lén lén lút lút làm gì? Nhưng có những nhân sĩ giang hồ có hành vi rất kỳ quái, không muốn cho người ta biết chuyện mình làm cũng là một trong những khả năng.

Tống tri huyện đoán đó là người thân gì đó của Tần Chỉ Tuệ, không muốn để Tần Chỉ Tuệ làm tiểu thiếp cho Dương Thu Trì, nên bắt nàng đi. Hàn thị thì đoán, phải chăng vị nữ tiền bối này phát hiện Tần Chỉ Tuệ này định làm điều gì đó bất lợi cho Dương Thu Trì nên mới bắt nàng đi?

Dương mẫu không đoán được, nghe bọn họ nói người nào cũng có lý hết. Bà chỉ hi vọng con dâu của bà có thể về sớm, và mau sinh cho bà một đứa cháu để ẫm bồng.

Phùng Tiểu Tuyết cẩn thận đọc lại những chữ trên mảnh giấy, nói một câu khiến mọi người không khỏi phì cười: "Nữ nhân này không muốn phu quân ta nạp thiếp, nên mới bắt nàng ta đi."

Tống Vân Nhi cười hi hi nói: "Chị dâu, nữ nhân này chẳng phải là tỷ phái đến hay sao? Trừ tỷ ra, còn có ai không muốn ca ca muội nạp thiếp a? Hi hi hi." Phùng Tiểu Tuyết đỏ mặt, đưa tay tống vào bụng Tống Vân Nhi, bị cô ả tinh nghịch cười hí hí tránh khỏi.

Hàn thị nói: "Khả năng không lớn, nữ nhân này dựa vào cái gì buộc hiền chất không nạp thiếp? Nếu như bà ta không muốn, bàng vào bản lĩnh của mình, bà ta nhất định cản trở trước khi Dương huynh đệ nạp thiếp, chứ không phải chờ đến lúc gạo đã thành cơm rồi mới đoạt cơm đi a." Mọi người nghe thế đều gật đầu khen phải.

Dương Thu Trì cũng không đoán được dụng ý của trung niên nữ nhân này. Và Tần Chỉ Tuệ một ngày chưa về, thì hắn vẫn chưa hết lo âu.

Thấy vẻ lo lắng của hắn như thế, Tống tri huyện bảo: "Hiền chất, vị nữ tiền bối này xem ra không có ác ý. Như thế này nha, chúng ta cứ đi tìm thêm, cố gắng tìm cho ra mang cháu dâu về. Ta sẽ nhanh chóng phát công cáo tìm người, yêu cầu các nha dich, bộ khoái, dân tráng của Quảng Đức huyện tìm dùm cháu, rồi thông tri đến các hương chánh lý chánh, nhiều bên tìm kiếm, nhất định sẽ tìm ra."

Tống Vân Nhi cũng nói: "Đúng đó ca ca, huynh đừng lo lắng qua, Chỉ Tuệ tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, từ tờ giấy ghi lại này, vị võ lâm tiền bối nhất định là thấy Chỉ Tuệ tỷ tỷ thông tuệ, thu tỷ ấy làm đồ đệ, chờ học thành tài rồi sẽ trở về."

Dương Thu Trì dù sao cũng mong chuyện đó là đúng, chỉ cần Tần Chỉ Tuệ không sao là tốt rồi.

Mười ngày đã trôi qua, bố cáo tìm người của Tống tri huyện đã truyền khắp toàn huyện nhưng người thì bặt vô âm tín. Tần Chỉ Tuệ như bị biến khỏi nhân gian này vậy, từ đêm ấy biến mất rồi thì mãi vẫn vô tung vô ảnh.

Cha của Tần Chỉ Tuệ cũng nhiều lần đến tìm, không phải để nghe tin tức Tần Chỉ Tuệ, mà là mượn cớ nàng thất tung để khóc lóc om sòm, khiến Tống tri huyện phải vừa uy hiếp quát mắng, vừa cấp tiền bạc ngân lượng mới áp chế được lão.

Không có tân nương tử Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì suốt ngày như người mất hồn. Tống Vân Nhi hàng ngày đến nói chuyện với hắn, rồi kết hợp với Phùng Tiểu Tuyết mới cố khuyên nhủ hắn nguôi ngoai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play