Dương Thu Trì tuy không hiểu rõ đạo lý bên trong, nhưng thấy Tống tri huyện lại vỗ tay tán thưởng Bạch Tố Mai "hiếu đạo" như vậy, cảm thấy trong xã hội phong kiến này thì sự quan liêu đại biểu cho tất cả. Quan lại đại biểu cho tư tưởng của giai cấp thống trị, và giai cấp thống trị nhận thấy cái gì là đúng, thì tự nhiên cái đó sẽ đúng, và một thanh niên đến từ xã hội hiện đại ở thế kỷ thứ hai mươi mốt như hắn cũng không có cách nào can thiệp.

Tống Vân Nhi cười nói: "Ca, ngay cả chuyện này mà huynh không biết sao? Muội còn tưởng huynh cái gì cũng biết hết chứ."

"Ta đương nhiên cái gì cũng biết!" Dương Thu Trì mỉm cười giễu cợt lại với nàng.

"Đều đều đều, khoe khoang khóac lác!" Tống Vân Nhi làm mặt quỷ, "Huynh nếu cái gì cũng biết, vậy thì huynh nói coi," Tống Vân Nhi chỉ vào thi thể của Ân Đứ, "Hắn vì sao mà chết?"

Dương Thu Trì nhìn thi thể với bộ dạng vô cùng khủng bố của Ân Đức, trầm giọng từ tốn nói: "Hắn bị Bạch Tiểu Muội bóp chết!"

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó đều phát lãnh. Tống Vân Nhi kêu lên: "Ai! Huynh đừng có dọa người ta có được không?" Tuy nàng nói vậy nhưng vẫn đứng sát vào cha mình là Tống tri huyện, cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Lúc này, vầng thái dương đã lặn xuống đằng tây, khắp nơi nổi âm phong từng trận, trên mặt đất nằm sóng xoài mấy cổ thi thể càng khiến nơi đây như biến thành tu la điện. Tống Vân Nhi càng sợ hãi, thầm nghĩ: "Bạch tiểu muội mới chết mấy ngày trước, chẳng lẽ, là quỷ hồn của nàng....

Dương Thu Trì khẽ bước lại vỗ lên vai Tống Vân Nhi một cái. Tống Vân Nhi đang khẩn trương nhìn xung quanh coi có quỷ hồn hay không, nên cái vỗ này của Dương Thu Trì khiến nàng giật nẫy người trong lúc bất ngờ, kêu toáng lên: "Muốn chết a! Huynh."

"Vậy mà muội còn xưng là nữ hiệp sao, chẳng có gan chút nào cả!" Dương Thu Trì cười nói.

Tống Vân Nhi khẩn trương hỏi: "Huynh chẳng phải nói tên Ân Đức này bị quỷ hồn của Bạch Tiểu Muội bóp chết sao?"

"Là do Bạch Tiểu Muội làm, chứ không phải quỷ hồn của Bạch Tiểu Muội đâu!"

"Cái gì Bạch Tiểu Muội.... mà không phải quỷ hồn... huynh rốt cuộc là định nói gì thế?" Tống Vân Nhi bị làm cho đầu óc rối tung, quyết định ăn vạ.

"Bạch Tiểu Muội kỳ thật không phải do Ân lão đầu giết, mà là bị Ân Đức bóp chết. Ân lão đầu chẳng qua bịt miệng khiến nàng ta hôn mê, nhưng chưa chết, sau đó Ân Đức vì để phòng hờ, liền tiếp tục bóp cổ Bạch Tiểu Muội, như vậy hắn là người cuối cùng và chân chính bóp chết nàng ta. Ân Đức mới chính là hung thủ chân chính, nên Bạch Tiểu Muội kiếm hắn báo thù."

Tống Vân Nhi chợt run bần bật, nhìn quanh quất hỏi: "Sao huynh biết?"

Bạch thiên tổng cũng nhíu mày, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Dương Thu Trì.

"Ta biết nhân vì ta chú ý quan sát! Dựa vào quan sát." Dương Thu Trì mỉm cười, "Ngày ấy ta kiểm tra thi thể, phát hiện dấu ấn bóp cổ trên cổ hai chị em bọn họ rất giống nhau, cho thấy có khả năng là do cùng một người thực hiện. Hơn nữa, vết bóp này dài và rộng, lực dùng rất mạnh, khiến cho xương hầu của hai người bị vỡ ra. Nói cách khác, chỉ có người trẻ tuổi mới có đủ sức làm chuyện này, hơn nữa biểu hiện sau đó của Ân Đức rất bất bình thường, khiến ta hoài nghi do hắn làm."

"Đúng a! Muội cũng cảm thấy Ân Đức rất bất thường," Rốt cuộc thì sau mọi chuyện, Tống Vân Nhi cũng bắt đầu trổ tài Gia Cát Lượng, "Lúc hắn nhìn thấy mắt của Tiểu Muội tỷ tỷ mở ra, đột nhiên lại sợ đết nổi gật bật ra đất, ngay cả bàn tay bị đinh đâm vào mà cũng không biết. Còn nữa a, khi hắn thấy Bạch Tố Mai tỷ tỷ chết đi rồi sống lại, thì lại không vui vẻ chút nào, ngược lại lại khẩn trương như thế nào ấy. Nhất định là người có tật giật mình!"

Dương Thu Trì đưa ngón tay cái lên: "Thông minh, Vân Nhi quan sát rất tinh tế, quả thật là càng lúc càng thông minh hơn rồi!"

Tống Vân Nhi đắc ý cười cười.

Bạch thiên tổng hỏi: "Dương công tử, làm sao ngươi biết được con gái Bạch Tiểu Muội của ta sau khi bị Ân lão tặc bóp cổ không chết, sau đó tới Ân Đức bóp chết?" Tống Vân Nhi và Tống tri huyện cùng mọi người cùng nhìn Dương Thu Trì chờ đợi.

Dương Thu Trì nói: "Vừa rồi Ân lão đầu chẳng phải đã nói đó sao? Lúc đó khi Bạch Tiểu Muội hô hoán, Ân lão đầu dùng ta bịt miệng Bạch Tiểu Muội, điểm này có thể từ chỗ bầm trên mặt của Bạch Tiểu Muội và sự chảy máu phía trong răng để ấn chứng. Sở dĩ tôi khẳng định lúc đó Bạch Tiểu Muội không chết, chỉ bị hôn mê đi, là vì sau đó khi Ân Đức bóp cổ nàng ta, dấu vết để lại cho thấy phản ứng sinh hoạt rất rõ ràng."

"Phản ứng sinh hoạt?" Tống tri huyện cùng mọi người buột miệng hỏi, bọn họ không hiểu câu từ này có ý nghĩa gì.

Dương Thu Trì cười cười, giảng giải: "Nói đơn giản phản ứng sinh hoạt đó là, nếu như một người còn sống, thì khi bị đả kích từ bên ngoài, thân thể sẽ có phản ưng tương ứng. Giống như xuất huyết dưới da chính là đặc trưng điển hình của Sinh tiền thương."

"Sinh tiền thương?" Tống tri huyện chưa bao giờ nghe danh từ này, "Cái gì là Sinh tiền thương?"

"Sinh tiền thương và Tử hậu thương chính là phải coi xem vết thương hay sự tổn hại ở trên người chết này rốt cuộc là xảy ra trước khi chết hay là sau khi chết." Dương Thu Trì rất nhẫn nại giải thích cho họ, kỳ thật, khái niệm này đã xuất hiện trong "Tẩy oan lục" của Tống Từ (*), nhưng mà Tống tri huyện và những người khác không phải là ngỗ tác chuyên môn, không hề nghiên cứu quyển sách này.

"Giống như lấy án này làm ví dụ, thương hại trí mệnh của Bạch Tiểu Muội là vết xiết nơi cổ. Nếu như vết bóp cổ ấy là Sinh tiền thương, thì có nghĩa là lúc đó nàng còn chưa chết, Ân Đức bóp cổ nàng chính là tội cố ý sát nhân; Còn nếu như vết bóp cỏ đó là Tử hậu thương, thì thứ hắn xiết cổ chỉ là một xác chết mà thôi, tối đa lắm cũng chỉ khép được vào tội Sát nhân chưa thành."

Tống tri huyện huyện lại tiếp tục hồ đồ: "Chưa thành?"

Danh từ này không thể ba điều bốn chuyện mà giải thích cho chính xác được: "Vị toại có nghĩa là chưa đạt được mục đích." Không chuẩn xác, nhưng đại ý của từ này là như thế, "Nếu như lúc Ân Đức bóp cổ mà Bạch Tiểu Muội đã chết rồi, thì hắn không thể vì sự tử vong của Bạch Tiểu Muội mà chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. Và như vậy thì phải chuyển sang Ân lão đầu - người bịt miệng của Bạch Tiểu Muội dẫn đến tử vong phải chịu trách nhiệm hình sự về tội cố ý giết người."

"Trách, trách nhiệm hình sự?" Thuật ngữ này càng làm cho Tống tri huyện hồ đồ hơn!

Chú thích:

(*) Tống Từ (tiếng Trung: 宋慈) (1186-1249), tự Huệ Phủ, người huyện Kiến Dương, tỉnh Phúc Kiến thời Tống. Ông là nhà pháp y học trứ danh đời cổ xưa của Trung Quốc và cũng là của thế giới. Ông viết quyển "Tẩy Oan Tập Lục" (洗冤集录), một quyển sách chuyên môn về pháp y học sớm nhất trên toàn thế giới. Ông xuất thân ở một gia đình quan quyền bậc trung, cha là Tống Củng (宋鞏), quan tiết độ của Quảng Châu. Thuở nhỏ, ông học với Ngô Trĩ, đệ tử của Chu Hy, học được chỗ cao sâu của lý học. Hai mươi tuổi vào trường thái học học với Chân Đức Tú (cũng là nhà lý học trứ danh). Ba mươi mốt tuổi đỗ tiến sĩ. Trước sau, ông làm quan ở Phúc Kiến, Quảng Đông, Giang Tây, Hồ Nam, bốn lần đảm nhiệm chức Đề điểm hình ngục (tương đương với chức thẩm phán tư pháp cấp tỉnh). Công tác thực tiễn dài hạn giúp ông tích lũy được kinh nghiệm phong phú về kiểm nghiệm pháp y. Ông làm quan thanh liêm, được sử khen là ‘tuần lại’ (quan thuần lương).. Trong đời làm quan trên 20 năm, ông đã làm rất nhiều việc tốt cho nhân dân.

Đảm nhiệm chức quan hình ngục trong thời gian dài, ông thấy rõ rằng trí thức kiểm nghiệm của vị quan hình luật là trọng yếu đến bậc nào. Ông nhận xét: ‘Ngục sự không trọng bằng đại tịch (án chém đầu), đại tịch không trọng bằng sơ tình, sơ tình không trọng bằng kiểm nghiệm’. Nhận xét này thuyết minh rằng tri thức pháp y và kinh nghiệm lý hình của vị quan hình ngục ảnh hưởng trực tiếp đến việc xử lý án kiện, quyết định vận mệnh sinh tử của con người. Nhưng mà các hình quan đương thời, đa số chẳng những thiếu kém tri thức pháp y và kinh nghiệm lý hình, mà còn khinh suất đoán án, coi rẻ nhân mệnh, tạo nên số lớn oan án. Mắt thấy tình cảnh này, Tống Từ rất không an lòng, bèn đem kinh nghiệm phong phú, mà bản thân công tác về lý hình trong thời gian dài đã tích lũy, tổng kết lại và tham khảo sách vở của tiền nhân về kỹ thuật và tri thúc pháp y, viết ra một bộ sách chuyên về pháp y học đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc tương đối có hệ thống: ‘Tẩy Oan Tập Lục’. Từ sách này dẫn đến tác dụng các quyển ‘Tẩy Oan Trạch Vật’, ‘Khởi tử hồi sinh’.

Quyển ‘Tẩy Oan Tập Lục’ ghi chép: giải phẫu thân người, kiểm nghiệm thi thể, kiểm tra hiện trạng, giám định một số nguyên nhân cơ giới tính nào gây tử thương, v.v...các tri thức về mọi mặt, liệt cử các loại độc vật mà đương thời có thể dùng để tự sát hoặc mưu sát cùng với cách cấp cứu, phương pháp giải độc; phạm vi luận thuật gần như bao quát các hạng mục chủ yếu về kiểm nghiệm pháp y, nội dung cũng gồm đủ các tri thức sơ bộ về các mặt nhu yếu của sự kiểm nghiệm hiện đại, có giá trị khoa học tương đối cao.

Quyển "Tẩy Oan Tập Lục" ra đời năm 1247, sớm hơn quyển sách cùng loại do Fortunato Fidelis và Paolo Zacchia, (người Italia) trứ tác trên 450 năm. Từ thế kỷ 13 đến thế kỷ 19, sách này được liên tục dùng hơn sáu trăm năm, luôn là một quyển ‘đầu bàn’ mà quan viên hình pháp thời xưa của Trung Quốc phải có. Hiện giờ bản còn lại bản "Tống đề hình Tẩy Oan tập lục" khắc trên gỗ, có 5 quyển 53 điều. Đời sau người ta còn viết thêm hai tác phẩm khác là Bình Oan lục và Vô Oan lục, hợp thành "Tống Nguyên Kiểm Nghiệm Tam Lục."

Đầu thế kỷ 15, sách Tẩy Oan Tập Lục được phiên dịch sang tiếng Triều Tiên, Nhật Bản, Anh, Đức, Pháp, Hà Lan, lưu truyền trên quốc tế[cần dẫn nguồn]. Vì thế, Tống Từ được vinh dự là "người đặt nền tảng cho pháp y học thế giới". (Nguồn Wiki, Bách Độ)

Tham khảo bản tiếng Hoa của Tẩy Oan tập lục ở đây: http://tianyabook.com/gudian/xiyuanjilu/index.htm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play