Hạnh nhi nói: "Lúc em thêu tấm lót đề giày, đã dùng giày của thiếu gia so qua, lúc đó người đi ra ngoài làm việc rồi."
"Nhìn không ra tiểu nha đầu em lanh lẹ quỷ thiệt. Vậy ta phải mang ngay mới được." Dương Đạp Sơn đặt hai tấm lót lên bàn, cởi giày ra, rồi cầm hai tấm lót thêu hoa lên so so ngắm ngắm, tặc lưỡi nói: "Miếng lót hài đẹp như thế này đúng là tác phẩm nghệ thuật, thế mà đem đi lót giày, quả thật là có điểm đốt đàn nấu hạc, quá đáng tiếc."
Hạnh nhi đỏ mặt, đặt quạt bồ xuống tiếp lấy đôi giày bộ khoái và tấm lót từ tay hắn, lót giúp hắn xong, nói: "Thiếu gia nếu nhìn bắt mắt, sau này Hạnh nhi làm thêm vài đôi cho người nữa."
Dương Đạp Sơn mang giày vào, đi qua đi lại vài bước, gật đầu nói: "Ừ, thật là tuyệt, vừa vừa chân vừa thoải mái."
"Vậy thì tốt rồi." Hạnh nhi rất cao hứng, "Thiếu gia, em đi giặt y phục người vừa thay ra." Nói xong đi vào phòng tắm.
Dương Đạp Sơn tiếp tục nằm dựa trên ghế thái sư phe phẩy quạt, đầu bắt đầu nghĩ cách làm sao để phá án vừa phát sinh. Bấy giờ, hắn chợt nghe tiếng hỏi của Hạnh nhi: "Thiếu gia, người sao có bức họa của vị đại tỷ này?"
Dương Đạp Sơn quay đầu, thấy Hạnh nhi đang cầm một tờ giấy, đó chính là họa tượng của người chết trong án ngày hôm nay, được hắn lấy một tấm về nghiên cứu án tình, vừa rồi cởi y phục để trong phòng tắm.
Nghe Hạnh nhi hỏi vậy, Dương Đạp Sơn chợt động tâm, hỏi: "Thế nào? Em nhận thức nữ nhân này?"
Hạnh nhi gật đầu: "Năm rồi em và mẹ đi chạy nạn đói đến Khánh Dương, lúc đó người chạy nạn rất nhiều, lương thực của triều đình còn chưa vận chuyển đến, em và mẹ ngụ ở miếu thành hoàng, vị đại tỷ này cũng chạy nạn đến ở đó. Em và mẹ đói sắp chết đến nơi, là vị đại tỷ này chia cho nửa cái bánh nướng mới chống chịu qua được."
Dương Đạp Sơn rất kích động, vội hỏi: "Vị đại tỷ này là ai? Gọi là gì? Là người ở địa phương nào?"
Hạnh nhi tỏ vẻ có lỗi lắc đầu: "Em chỉ biết tỷ ấy theo người nhà chạy nạn đến Khánh Dương, cũng ngụ ở miếu thành hoàng, nhưng lúc đó dân đói quá nhiều, trong miếu thành hoàng loạn cả lên, tỷ ấy cho em nửa cái bánh xong, liền đi xin ăn ngay, sau đó không thấy nữa."
"Em có thể khẳng định là tỷ ấy không?"
"Có thể khẳng định. Tỷ ấy là ân nhân cứu mạng của em và mẹ, em sao có thể quên được chứ. Sau đó em và mẹ vào thành xin ăn, không còn nhìn thấy tỷ ấy nữa."
"Dựa vào khẩu âm của cô ta có nghe ra được là người ở đâu không?"
"Em nhớ khẩu âm của tỷ ấy dường như là người ở Thiểm Tây, cụ thể ở chỗ nào thì em không biết, nhân vì lúc đó chúng em chỉ nói được mấy câu thì tỷ ấy đi rồi, lúc đó em và mẹ đều đói sắp ngất đi, cho nên không tử tế phân biệt giọng nói của tỷ ấy."
Thiểm Tây? Phạm vi quá lớn, Dương Đạp Sơn hỏi: "Em hãy nghĩ coi, xem có nhớ gì những sự tình có thể nhận ra thân phận của nữ tử này không?"
Hạnh nhi khẩn trương hỏi: "Vị đại tỷ này đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?"
"Cô ta bị người giết chết rồi, phát hiện thi thể ở lạch nước ngoài thành. Hôm nay ta chính là đi phá án này."
Hạnh nhi a một tiếng, cầm lấy bức hình đó nhìn, lệ bắt đầu ứa ra.
Dương Đạp Sơn đứng dậy đi đến, khẽ ôm vai của Hạnh nhi: "Thiếu gia nhất định bắt hung thủ, báo thù cho vị đại tỷ hảo tâm này."
Hạnh nhi đầm đìa lệ gật đầu, khẽ sụt sùi.
Dương Đạp Sơn bảo: "Em hãy nghĩ kỹ coi xem có thể phát hiện thân phận lai lịch của vị đại tỷ này hay không, nhân vì chúng ta hiện giờ đang hoài nghi vị đại tỷ này chết vì tình. Chúng ta cần phải tìm thân nhân của nàng ta."
Hạnh nhi ngẫm nghĩ: "Dường như tỷ ấy lúc đó cùng chạy nạn với một nam nhân, không biết có phải là phu quân của tỷ ấy không."
"Nam hả?" Dương Đạp Sơn vội hỏi: "Người nam dạng gì? Em có nói chuyện qua không?"
Hạnh nhi lắc đầu: "Ở xa xa nhìn một cái à, người nam đó đang ở ngoài miếu thành hoàng gọi tỷ ấy, tỷ ấy liền đi theo. Em không nhìn rõ tướng mạo."
Dương Đạp Sơn hơi thất vọng, hỏi: "Người nam đó không phải chạy nạn đói sao?"
"Từ y phục nhìn tháng qua thì là người chạy nạn, khẩu âm tương đồng với đại tỷ, cũng không biết là phu quân hay huynh đệ của tỷ ấy."
Hạnh nhi có thể nhớ ra được bao nhiêu đó thôi, Dương Đạp Sơn thấy sắc trời còn sớm, quyết định lập tức đem tin này báo cho Thành Tử Cầm biết.
Nghe Dương Đạp Sơn định ra ngoài nữa, Hạnh nhi vội chạy đi lấy yêu đao, yêu bài và thiết xích cho hắn. Dương Đạp Sơn vội vã đến ngay phòng trực của bộ khoái tại tri phủ nha môn.
Vừa đi vào cửa, thấy Sấu hầu đang vội vã đi ra ngoài, hai người suýt đụng mạnh vào nhau. Sấu hầu vừa thấy Dương Đạp Sơn, cao hứng nói: "Dương bộ đầu, Thành bộ đầu vừa bảo tôi đi tìm thì bộ đầu đã đến rồi, thật là quá tốt, mau vào đi, Thành bộ đầu đang chờ trong phòng khách đó."
Dương Đạp Sơn đến phòng khách, Thành Tử Cầm có hơi bất ngờ: "Ơ, sao tìm được nhanh vậy?"
Dương Đạp Sơn đáp: "Có tình huống liên quan đến án thây nữ muốn bẩm báo với bộ đầu, cho nên mới đến."
"Vừa khéo, ta cũng muốn tìm ngươi đây." Thành Tử Cầm bảo Dương Đạp Sơn ngồi xuống, "Các huynh đệ phái đi tra trong thành và các hương thôn phụ cận cho thấy có mấy nữ tử thất tung, sau khi so sánh bài trừ với họa tượng, thì một lý chánh ở tây thành nói nữ tử này hình như là chạy nạn đói đến Khánh Dương phủ, lúc trước khi thống kê người chạy nạn, ông ta có chút ấn tượng, nhưng không dám xác định."
"Quá tốt rồi, Lý chánh đó nói xem ra là chính xác rồi, nhân vì nha hoàn Hạnh nhi của ta lúc chạy nạn đến Khánh Dương cũng từng nhìn thấy qua nữ ử này. Khi Hạnh nhi và mẹ sắp chết đói tới nơi, nữ tử này đã cho nửa cái bánh, cứu mạng của hai người, cho nên Hạnh nhi nhớ được dáng vẻ của nàng ta. Chỉ có điều bọn họ nói chuyện không nhiều thì nữ tử này bỏ đi, sau đó khôn gặp nữa, do đó không biết lai lịch thân phận của nữ tử đó."
Thành Tử Cầm cao hứng nói: "Nếu như là như vậy, thì lý chánh nơi đó ắt biết về tình hình đăng ký của nữ tử đó. Khi phát lương chẩn tai, toàn bộ dân đói ở Khánh Dương phủ đều phải đăng ký, chúng ta lập tức tới đó tìm lý chánh."
Thành Tử Cầm, Dương Đạp Sơn mang ba bộ khoái tổ trưởng đi tới ngay tây thành, tìm lý chánh nơi đó. Lý chán họ Trịnh, chịu trách nhiệm khu vực quanh miếu thành hoàng, tương đương với chức tổ trưởng tổ dân phố bây giờ, là một lão đầu khoang năm chục tuổi.
Thành Tử Cầm đơn giản thuật lại suy đoán của họ, Trịnh lý chánh nghe nói lời của ông ta là đúng, vừa kinh vừa mừng, vội đi lấy sổ sách còn lưu lại khi đăng ký chẩn tai lúc trước.
Đương thời, dân đói chạy đến Khánh Dương phủ rất nhiều, chia ra làm các khu vực do lý chánh tiến hành đăng ký tai dân, rồi án đầu người mà phát lương thực. Các lý chánh đều có giữ lại bản sao sổ sách đăng ký này, còn bản sao thì phải đưa đến lưu giữ trong nha môn tri phủ.
Nhưng mà, tuy lý chánh có chút ấn tượng, nhưng đã là chuyện cách nửa năm rồi, ông ta đã không còn nhớ rõ nữ tử đó rốt cuộc tên là gì. Căn cứ danh sách đăng ký của dân đói, lúc đó có mấy trăm ngừoi ở đây, được ghi thành một bản rất dày, lý chánh không còn nhớ rõ nữa, nên dò tìm từng người một.
Thành Tử Cầm và các bộ khoái nhìn danh sách dày như vậy, không biết làm sao mà tra.
Dương Đạp Sơn nói: "Người chết là nữ, khoảng hai mươi ba tuổi, căn cứ vào hai đặc điểm này mà tìm, trước hết phân ra người nào là nữ đã."
Dưới sự an bài của Dương Đạp Sơn, các bộ khoái bắt tay vào việc. Bọn họ lọc ra các dân đói là nữ, rồi căn cứ vào độ tuổi ghi tên bản đăng ký đó lọc ra những người từ hai mươi đến hai mươi lăm, nhưng vẫn còn đến 48 người, số lượng còn quá lớn, không dễ lọc ra.
Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, nói: "Căn cứ lời kể của Hạnh nhi, thì nữ tử này chạy nạn cùng với một nam nhân. Nam nhân có thể là phu quân hay là huynh đệ, chúng ta từ trong này lọc ra những tình huống phu thê và huynh đệ cùng chạy nạn xem thủ."
Phạm vi điều tra bắt đầu nhỏ hơn, kết quả lọc ra được 17 người.
Dương Đạp Sơn lại nói: 'Căn cứ hồi ức của Hạnh nhi, khẩu âm của nữ tử này dường như là người ở Thiểm Tây, chúng ta tiếp tục tra về quê quán."
Lão bá tánh cổ đại của Trung Quốc thường có quan niệm chú trọng quên hương đất tổ, một mặt nữa là quan phủ nghiêm cấm nông dân tùy ý di cư, do đó khẩu âm có thể cung cấp nhiều vấn đề. Lần này nạn đói xảy ra khắp nơi, ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Tứ Xuyên đều có. Dân đói lưu li thất sở, nơi nào cũng có, nhưng chạy nạn đến Khánh Dương phủ đều là dân đói ở ThiểmTây.
Kinh qua điều tra bài trừ về quê quán, phạm vi rút lại còn mười hai người.
Bọn họ ghi lại tình huống của 12 nữ tử này, sau đó trở về phòng trực của bộ khoái.
Thành Tử Cầm nói: "Hiện giờ nạn đói cơ bản đã qua, nhưng người này xem ra đã chia nhau về quê hương hết rồi. Chúng ta cần phải lập tức phái người mang hình của 12 nữ tử này đến quê của họ so sánh."
Dương Đạp Sơn biểu kỳ sự tán đồng.
Mười hai nữ tử này sống ở các địa phương khác nhau của Thiểm Tây, lộ trình xa nhất cả đi lẫn về tới hơn 20 ngày. Để sắp bày cho ổn thỏa, mỗi địa phương đều cần hai người. Toàn bộ bộ khoái trong tri phủ nha môn ở Khánh Dương chỉ có 22 người, không thể phái đi hết, hơn nữa Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn phải ở lại chỉ huy chờ tin tức, do đó mỗi địa phương chỉ phái được một bộ khoái và một dân tráng.
Sau khi nhân viên được phái đi, chỉ còn chờ tin tức. Bận rộn cho đến bây giờ mới coi là có chút manh mối.
Chiều tối khi tan ca làm việc, sau nhiều ngày nóng bức hôm nay cuối cùng đã có mưa. Mưa mùa hè giống như gương mặt của em bé, nói biến là biến, vừa rồi là tịch dương vô hạn, chớp mắt đã mưa gió bàn bạc.
Dương Đạp Sơn đứng ở bậc tam cấp của phòng trực bộ khoái, lúc này mưa các lúc càng lớn, toàn thế giới đều phủ trùm trong làn nước đục mờ. Nước mưa rơi xuống từ các lổ dột trên trần phòng trực giống như các hạt trân châu, hợp thành một điệu vũ của những hạt châu. Trong vườn nhanh chóng tích đầy những vũng nước.
Thành Tử Cầm ở trong nha môn, thấy tình cảnh này bèn nói với Dương Đạp Sơn: "Đạp Sơn huynh đệ, đến nhà của ta một chút, dù gì thì mưa lớn thế này hiện giờ ngươi đi không được đâu."
Dương Đạp Sơn đáp: "Được a, nhưng mà ta đến khuê phòng của Thành tỷ tỷ có vẻ không tiện lắm a?"
Thành Tử Cầm cười nói: "Đã nói rồi, tiền vào Lục phiến môn đều là huynh đệ. Ngươi cứ tính toán này nọ, thật là... Đi thôi!" Dọc theo nguyệt đài, nàng chậm bước ra phía sau phòng trực bộ khoái, Dương Đạp Sơn bám gót theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT