Đôi mắt nhỏ rí của Chu Pháp Hải cứ lóe ngời nhìn theo Hồng Lăng, thấy bờ eo thon như dương liễu của nàng lượn lờ theo bước chân, cảm thấy toàn thân và hồn phách như bám theo cùng, không tự chủ nuốt ực một ngụm nước bọt, trong lòng thầm ghe với diễm phúc của gã tước gia này.

Dương Thu Trì thấy y cứ ra dạng trư ca ca, càng cảm thấy không hài lòng, hừ lạnh một tiếng: "Bá ôộ đại nhân, ta có lời muốn đơn độc nói với ông, chúng ta đến hậu đường đi."

Trong lúc Dương Thu Trì lên tiếng, ánh mắt của Chu Pháp Hải cứ nhất mực bám theo Hồng Lăng cho đến khi nàng trốn ra sau lưng Tống Vân Nhi, khiến y nhìn không rõ, vừa định thay đổi góc độ để nhìn cho rõ hơn, đột nhiên gặp phải ánh mắt như điện của Tống Vân Nhi, tức thời có cảm giác như bị kim đâm vậy.

Điều này khiến Chu Pháp Hải rất khó chịu, nghe Dương Thu Trì nói thế, quay đầu nhìn mấy cẩm y vệ của mình, cười bảo: "Đây đều là tâm phúc của ta, không có gì phải tránh né, tước gia có lời gì thì thỉnh tự tiện."

Dương Thu Trì hừ một tiếng: "Ta lệnh cho hộ vệ của ta báo cho các ngươi tập hợp đội ngũ, tiến hành phân bố khống chế Thuyền gia thương hành ở Bảo Ninh phủ và đại chưởng quỹ của nó là Lục Tiệm Li, vì sao..."

"Tước gia!" Chu bá hộ đanh mặt, ngắt lời Dương Thu Trì, "Ngài tuy là bá tước, nhưng thực chức chỉ là tri châu của Ba châu, còn chưa quản đến được Bảo Ninh phủ của chúng tôi. Hơn nữa, các người không hề có chứng cứ chứng minh Lục chưởng quỹ và thuyền bang phạm tội đúng không? Chỉ dựa vào lời nói miệng của tước gia thì làm sao ta có thể tin đây?"

Lời này của Chu bá hộ thập phần vô lễ, Dương Thu Trì nhìn về mấy cẩm y vệ phía sau y, thấy dáng vẻ đắc ý dương dương của chúng, đoán nhất định là mấy tên vào trong báo cáo đã thêm dầu thêm muối, trong khi đó Chu bá hộ này hiển nhiên không hề biết đến thân phận chỉ huy sứ đặc sứ của hắn, nghe những tên mồm nhọn kia vào nói này nói nọ, đã có thành kiến đối với hắn, và những lời vừa nãy chẳng qua là sự khách sáo trên quan trường mà thôi.

Chu bá hộ nếu như đã trở mặt, thì mạnh dạn nói thẳng luôn: "Lục chưởng quỹ là nhân vật có đầu có mặt trong Bảo Ninh phủ của ta, ngay cả chánh tứ phẩm tri phủ đại nhân cũng đối với ông ta khách khí mấy phần, tước gia muốn động thủ với ông ta, không biết là dựa vào thế lực của ai vậy?"

Từ Thạch Lăng quát: "Láo xược! Chu Pháp Hải, ngươi dám nói vậy với chỉ huy... của chúng ta, ta xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi...

Dương Thu Trì giơ tay ngăn Từ Thạch Lăng lại, ra ý bảo hắn không được nói.

Chu bá hộ lạnh lùng trừng mắt nhìn Từ Thạch Lăng: "Bổn quan nễ mặt ngươi từ Bắc trấn phủ ti ở kinh thành đến nên mới vậy, không ngờ ngươi dám nói càn nói bậy, phẩm trật của ta cao hơn ngươi, ngươi có tin là ta trị cái tội bất kính trưởng quan của ngươi không."

Tiểu hắc cẩu của Dương Thu Trì nhất mực bám sát theo chân chủ, giờ này thấy ngôn ngữ của Chu bá hộ không thiện, hai con mắt liền sáng người nhìn vào y, cổ họng phát ra mấy tiếng gừ gừ uy hiếp.

Từ Thạch Lăng phừng lửa giận, vừa định ngoác miệng mắng rùm, đột nhiên thấy Dương Thu Trì tuy nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt đã trở nên băng lãnh như đao, liền biết vị cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ này đã động nộ thật sự đối với Chu bá hộ, bèn cười cười ngậm miệng không nói gì, chờ đợi Dương Thu Trì hạ lệnh bắt người.

Chu bá hộ còn cho là Từ Thạch Lăng sợ y, y dù sao cũng có lòng kính sợ Bắc trấn phủ ti, nên cũng không dám quá phần, cười ha ha nói: "Như vậy là đúng rồi." Xong chuyển đầu qua nhìn chòng chọc Dương Thu Trì, miệng cười nhưng mắt không cười: "Tước gia, ngài mới đến đây, không hiểu rõ tình hình ở đây, niên kỷ còn nhỏ lại muốn lập công, cho nên không biết từ đâu mà có được tin tức nghe vụn rình trộm vu hãm cho Lục chưởng quỹ và thuyền bang để rồi xuất thủ bắt người, không khỏi quá hời hợt tắc trách hay sao."

Chu bá hộ không chú ý đến nhãn thần của Dương Thu Trì, chỉ thấy Dương Thu Trì nhất mực mỉm cười nhìn y mà không trả lời gì, cho là Dương Thu Trì bị bản thân trấn áp, và có thể trấn áp được một siêu phẩm bá tước đường đường, y cảm thấy bản thân tràn đầy cảm giác thành tựu.

Nhưng mà, cái tước vị bá tước của đối phương chỉ sợ không phải từ trên trời rơi xuống, rất có thể là còn có hậu đài. Chu bá hộ không dám làm quá phần, cười ha ha nói: "Ta thấy hai vị khẳng định là có chút hiểu lầm nho nhỏ, như vầy đi, tước gia, ông hôm nay quang lâm bá hộ sở của ti chức, thì hãy để ti chức làm chủ, làm tiệc tẩy trần cho ngài, đến lúc đó ta thỉnh Lục chưởng quỹ Lục huynh đệ kính ngài vài chung, nói chuyện vài lời, để từ đó sự hiểu lầm này tiêu trừ. Sau này tất cả đều là bằng hữu chẳng phải là tốt hơn sau, ý tước gia thế nào?"

Dương Thu Trì ra vẻ hứng thú nhìn Chu Pháp Hải: "Bá hộ đại nhân cùng Lục chưởng quỹ xưng huynh gọi đệ như vậy xem ra Lục chưởng quỹ dường như có quan hệ không tệ với ông a."

Chu Pháp Hải đắc ý dương dương, cười nói: "Cái đó đương nhiên, không giấu gì ngài, ta cùng Lục chưởng quỹ qua lại đã nhiều năm. Lục chưởng quỹ tôn cưng tii chức là đại ca, lời ta nói hắn dẫu sao cũng nễ mặt mấy phần."

"Y là chưởng quỹ của một hãng buôn, thân phận địa vị thấp kém như vậy, có đức có tài gì mà có thể xưng huynh gọi đệ với cẩm y vệ bá hộ đại nhân chứ?" Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi.

Chu Pháp Hải thần bí lúc lắc đầu: "Tước gia, như vậy là ngài không biết rồi, Lục chưởng quỹ này không đơn giản nha, hắn và..." chợt y dừng lại nhìn Từ Thạch Lăng và vài người sau lưng Dương Thu Trì, ho khan một tiếng.

Dương Thu Trì cười cười, học theo khẩu khí của Chu Pháp Hải, đáp: "Bọn họ là thân tín của ta, bá hộ đại nhân có lời gì cứ tự tiện nói."

Chu bá hộ hơi ngượng, cười bảo: "Vậy được, Lục chưởng quỹ này cùng với đồng tri La Mộ Thiên của Bảo Ninh Phủ chúng tôi có giao tình không tệ, hai người qua lại rất mật thiết... Ngoài ra, những cao quan trong tỉnh thành dường như đều qua lại rất thân mật với Lục chưởng quỹ, nhưng cụ thể là ai, có quan hệ thế nào, nói thật ra thì ta cũng không rõ lắm."

Dương Thu Trì ngầm cao hứng. Tốt! Bảo Ninh phủ đồng tri La Mộ Thiên, chánh ngũ phẩm, thật chức còn cao hơn hắn, còn có vị chánh lục phẩm cẩm y vệ bá hộ khoe khoang khóac lác này nữa... Hai cái ô dù bảo hộ này, cộng thêm nhân vật hậu đài không rõ thân phận ở tỉnh thành, đích xác là đủ cho Lục chưởng quỹ nghênh ngang rồi.

Dương Thu Trì tặc lưỡi hai tiếng: "Lục chưởng quỹ này quả là có bản lãnh, tìm được những hậu đài lợi hại như vậy!"

"Thì đúng vậy a!" Chu bá hộ rất cao hứng, cười ha ha nói, "Do đó ta mới nhắc nhở tước gia ngài cẩn thận hành sự a, muốn có được công lao không phải là chuyện đơn giản đâu, để ngày mai ta cấp cho tước gia mấy manh mối dễ dàng và lại có ăn để điều tra thủ, đảm bảo ngài vừa tỉnh tâm vừa có lợi ích thật tế. hắc hắc..."

"Bá hộ đại nhân, vị Lục chưởng quỹ này ngoại trừ Bảo Ninh phủ La đồng tri La đại nhân và ông là hai chỗ dựa vững chắc ra, còn có chỗ dựa nào lợi hại hơn nữa không?"

Chu bá hộ mắng thầm trong bụng: cái tên bá tước hữu danh vô thực ngươi còn làm đẹp cái gì đó! Tuy nhiên mặt y thì vẫn cười ha ha, đáp: "Lục chưởng quỹ giao du rất rộng, cũng có thể còn có quan hệ khác, ti chức không rõ cho lắm. Nhưng mà, nếu như hắn có thể nương bóng đại thụ như tước gia đây, có thể nói là muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Hắc hắc, cũng không biết tước gia có chịu khuất tất cho không."

Dương Thu Trì nhìn y cười hắc hắc hai tiếng đáp lại: "Ta đối với kẻ toàn thân đầy mùi tiền cộng với giàu có mà bất nhân chẳng có hứng thú gì. Ta hiện giờ chỉ muốn bắt y, xem cái lòng lang dạ sói trong bụng y rốt cuộc còn hay là không."

Sắc mặt Chu Pháp Hải sầm xuống, trầm giọng nói: "Tước gia, ông làm vậy là nễ mặt hay là không...."

"Ngươi không có cái mặt gì có thể để cho ta nễ, ta ngược lại có một món bảo bối muốn cho ngươi xem, xem xong cái này, ngươi sẽ biết mặt của ngươi đang ở tại đâu!" Nói xong, hắn đá mắt ra hiệu cho Từ Thạch Lăng, sau đó đi vào trong hậu đường.

Chu bá hộ ngẩn người: "Cái món quỷ gì vậy...."

Từ Thạch Lăng dấn lên trước một bước, một tay giữ chặt cánh tay của y, một tay chụp giữ eo lưng, Chu bá hộ tức thời tê buốt nửa bên người, kêu lên: "Ngươi làm cái con mẹ gì vậy?"

Từ Thạch Lăng giơ tay tặng cho y một bạt tay, nghiến răng nói: "Ta... chính là muốn ngươi... biết chúng ta.... mau vào trong... sẽ biết chuyện gì!"

Mấy tên cẩm y vệ phía sau Chu Pháp Hải thấy tình thế không ổn, cũng xông lên cướp y lại, một tên còn lại xoay người chạy đi gọi thêm người.

Tiểu hắc cẩu bên cạnh Dương Thu Trì không ngờ xông phắt lại, há họng cắn mạnh tên cẩm y vệ định chạy đi đó.

Cùng lúc ấy, hộ vệ đội chia nhau xông lên, chỉ ba quyền hai cước là đánh ngã và khống chế toàn bộ chúng, tiểu hắc cẩu thì không ngừng nhảy tưng tưng mừng rỡ.

Chu Pháp Hải vừa kinh vừa sợ, kêu lên: "Ta là cẩm y vệ bá hộ! Ngươi... ngươi dám to gan... người không muốn sống mẹ nó nữa rồi!"

Từ Thạch Lăng vung quyền đánh mạnh vào bụng y, khiến Chu Pháp Hải đau rên lên một tiếng, không nói thành lời nữa, bị Từ Thạch Lăng xách vào hậu đường như chim ứng cắp con gà, xong quẳng mạnh xuống đất.

Chu Pháp Hải rụt người lại như con hà, ôm bụng rên hừ hừ đau khổ, một lúc sau mới từ từ lấy lại sức.

Từ Thạch Lăng chụp tóc của y, bắt y quỳ xuống.

Chu Pháp Hải hừ hừ nói: "Ta... ta là cẩm y vệ... bá hộ... bá tước ngươi dám đối với ta như vậy... ta...."

Dương Thu Trì móc từ trong người ra cái yêu bài cẩm y vệ của mình, đưa ra trước mặt y: "Chu Pháp Hải, ngươi xem trước coi đây là cái gì!"

Chu Pháp Hải định thần nhìn, toàn thân chợt rùn mình ớn lạnh, mở to mắt nhìn đi nhìn lại yêu bài của Dương Thu Trì, rồi bắt đầu run như cầy sấy, lắp bấp nói: "Tước gia ngài... ngài... ngài chính là... cẩm y vệ chỉ huy sứ... đặc sứ... Dương đại nhân."

Dương Thu Trì cười lạnh: "Ngươi nhìn kỹ mặt sau của yêu bài này coi nó có viết cái gì?" Nói xong, hắn lật yêu bài qua, đưa hai hàng chữ khắc phía sau cho CHu Pháp Hải tự đọc: "Tòng sự nhất nhất tuân lệnh, ai bội nghịch kháng lệnh, tiền trảm hậu tấu."

Chu Pháp Hải sợ đến hồn phi phách tán, không cần quan tâm đến Từ Thạch Lăng vẫn còn nắm tóc của mình, cố sức dập đầu xuống đất, nói năng vô cùng lộn xộn: "Tước... đặc sứ... Dương đại nhân... ti chức.... tha mạng a... thuộc hạ... tội đáng vạn chết... tha mạng a!"

Từ Thạch Lăng bỏ y ra, Chu Pháp Hải nhất mực dập đầu, vang lên từng tiếng binh binh: "Ti chức... tội đáng vạn chết.. không biết đặc sứ... không biết đặc sứ chính là... lão nhân gia ngài... quả thật là tội đáng vạn chết...."

Dương Thu Trì thu lại yêu bài, hừ lạnh: "Ta không có hơi sức đâu nói lời thừa với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nghe theo lệnh của ta không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play