Mọi người ở ca trường thấy Dương Thu Trì trở lại, đểu hoan hô nhảy nhót. Vừa rồi Dương Thu Trì tiếp tín vật định tình của con gái trại chủ Miêu gia, trong mắt họ thì chuyện cưới hỏi này coi như đã định. Họ tự nhiên vô cùng cao hứng, giục Vân Lộ tiếp tục đối ca với Dương Thu Trì.

Sương nhi ó phía sau không dám làm loạn nữa, đều nghĩ những lời ca đáp tạ với ca từ thích hợp thân phận mà không thất lễ dạy cho Dương Thu Trì. Mọi người nghe xong đều vỗ tay khen hay, cảm thấy tri huyện đại lão gia này chẳng có điểm kiểu cách nhà quan này, mà coi họ như là người một nhà, cho nên mọi người đều đối với Dương Thu Trì thập phẩn thân thiết.

Tràng dân ca này nhất mực kéo dài đến khuya mới tan.

Đêm đó, Dương Thu Trì ngụ ở nhà của trại chủ Vân Thiên Kình, thái độ của cả nhà ông ta vốn đã cung cung kính kính với Dương Thu Trì, hiện giờ thập phần thân thiết, đã coi hắn như rể hiển rể quý của Miêu trại trai chủ rồi vậy.

Đặc biệt là Vân Lộ, nàng đối với Dương Thu Trì đặc biệt chiếu cố thể thiếp giống như đối với phu quân của mình, không cho Sương nhi và Tuyết nhi nhúng tay vào, đều tự thân động thụ, phục thị hắn rửa ráy rồi dâng canh tính rượu, còn tranh thủ trải giường cho Dương Thu Trì, ban đêm dâng nước giải khát, thậm chí bô đi cầu cùng chuẩn bị thỏa đương, đế rồi mới e ấp rời đi.

Điều này khiến Dương Thu Trì càng không biết đối đãi như thế nào. Sương nhi và Tuyết nhi phục thị hắn ngủ xong ra ngoài. Hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ, làm cách nào để ngày mai giải thích rõ chuyện này, nếu không thì phiền phức vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì còn nằm rúc trong chăn ngủ vùi, thì Tống Vân Nhi đã chạy vào phòng hắn, vừa lay vừa gọi: "Ôi dào! Dậy thôi dậy thôi, sâu lười nữa rồi, tới giờ luyện công rồi. Muội chẳng phải đã nói rồi sao, luyện công như thuyền đi ngược nước, không tiến thì phải thối, mỗi ngày đều phải luyện, không thể bỏ dở buổi nào."

Dương Thu Trì cảm thấy thật đau đầu, nhắm mắt lại rên ri: "Thật là ngủ say không tiêu rượu tàn - Ướm hỏi người vén rèm cuốn màn - Lại đáp hải đường y cũ - Đâu có, đâu có - Phải là lục tươi hồng võ!" (Chú: Đây lấy ý từ bài thơ Như Mộng Lệnh Kỳ 2 cùa Lý Thanh Chiếu: Tạc dạ vũ sơ phong sậu, Nùng thụy bất tiêu tàn tửu. Thí vấn quyển liêm nhân, Khước đạo hải đường y cựu. Tri phủ? Tri phủ? Ưng thị lục phì hồng sấu.) Ngâm xong, hắn ngôi phắt dậy.

Tống Vân Nhi hừ một tiếng: "Tối qua vừa định được thân, hèn gì hôm nay hứng trí như vậy!

Dương Thu Trì thấy nàng dẫu môi, liền cầm tay nàng lắc đầu: "Đồ nhỏ nhen! Đã nói rõ hết rồi mà? Chờ một chút rửa ráy xong, ta sẽ đi tìm Vân trại chủ nói rõ chuyện hiểu lầm này, được không?"

Tống Vân Nhi thấy hắn ngủ một giấc dậy nhưng vẫn không quên chính sự vui vẻ gật đầu: "Nhanh lên, hiện giờ còn sớm mà, rửa mặt xong chúng ta đi luyện công trước."

Ừ! Dương Thu Trì đáp ứng, môn nội công này quan hệ đến hạnh phúc của hắn và thê thiếp, không thế bê trễ được.

Dương Thu Trì bước khỏi giường, Sương nhi và Tuyêt nhi ngủ ở gian ngoài đã sớm thức dậy, thấy hắn dậy liền vội mở cửa số cho thoáng khí. Vân Lộ cũng sớm chờ sẵn ở ngoài, toàn thân tán phát một khí tức thanh xuân, hưng phấn trùng trùng, chạy vào tít mắt hỏi: "Thu ca, chàng dậy rồi sao?"

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vân cô nương, cô mới sớm vậy mà đã dậy rồi a!"

Vân Lộ nhoẻn miệng cười, mặt rạng rỡ giống như đoa hoa trà: "Em đã dậy từ sớm để đến gặp chàng, em đi giúp chàng rửa mặt nhé." Nói xong chuyển thân định đi.

Dương Thu Trì ngăn lại: "Đừng! Mấy chuyện này để bọn tiểu nha đầu Sương nhi và Tuyết nhi làm được rồi."

"Không hề gì, miêu gia chúng em không tính toán những chuyện đó." Nói xong rời khỏi phòng, rồi nhanh chóng bưng một bồn nước tới.

Dương Thu Trì cảm tạ, hỏi: "Cha của em đâu? Đã thức dậy chưa?'

"Cha đêm qua uống nhiều quá, còn nằm ờ trên giường ngáy vang, ca ca của em đã dậy rồi, hay là em đi gọi cha em dậy."

"Không cần đâu." Dương Thu Trì bảo, "Ta có lời muốn nói với em." Xong hắn chuyển

đầu nhìn Tống Vãn Nhi, và hai chị em Sương nhi - Tuyết nhi.

Tống Vân Nhi nói: "Không khí ở sơn trại này thật là tuyệt, chúng ta ra ngoài dạo một chút." Nói xong quay lưng rời khỏi phòng, Sương nhi và Tuyết nhi ngoan ngoãn đi theo sau, thuận tay đóng cửa lại.

Vân Lộ đỏ hồng cả mặt, len lén nhìn Dương Thu Trì, bước đến cạnh bàn ngồi xuống.

Dương Thu Trì ngồi xuống bên kia, nhất thời không biết mở lời thế nào.

Vân Lộ ngước nhìn Dương Thu Trì, khẽ cười, rồi cúi đầu xuống thỏ thẻ: "Thu ca, có chuyện gì chàng trực tiếp nói đi, em nghe đây."

Dương Thu Trì cà lăm cà lặp nói: "ta... đêm qua... ta không biết... cái đế hài thêu hoa đó…”

"Chàng không chê em, em thật là cao hứng. Tối qua em cao hứng đến nỗi suốt cả đêm ngủ không được." Vân Lộ nhanh liếc nhanh Dương Thu Trì, rồi mắc cờ tiếp: "Cha mẹ em, anh của em đều rất cao hứng."

Dương Thu Trì thầm kêu khổ liên miên, cuối cùng ráng hết sức nói: "Kỳ thật, ta không biết đó là tín vật định tình, do đó ta...., thật là xin lỗi...."

Vân Lộ ngẩng đầu, gương mặt vẫn còn đỏ hổng lộ vẻ không tin nhìn Dương Thu Trì: “Thu ca, chàng hiềm vì chúng tôi là người Miêu sao?"

“Không không! Em đừng hiểu lầm!" Dương Thu Trì vội vã lắc đầu khoát tay: "Ta và cha và ca ca của em đều rất hợp ý nhau, ta rất hân thưởng tính cách thẳng thắn thành thật của mọi người, thật đấy!"

"Vậy, chàng có phải là chê em khó coi không?"

"Không không! Vân cô nương xinh đẹp như hoa, cho dù là tất cả những đóa hoa xinh đẹp nhất trong núi này xếp lại với nhau cũng không đẹp bằng." Dương Thu Trì không tự chủ nói ra câu khen tâm lý, nói xong liền tự hối hận… Mình khen cô ta như vậy, tuy đó là lời tâm lý, nhưng sẽ khiến cho cô ta hiểu lẩm.

"Đa tạ chàng khoa tưởng." Gương mặt xinh đẹp của Vân Lộ ửng lên hai ráng hồng, "Vậy lời vừa rồi của Thu ca có ý gì..."

Dương Thu Trì không biết nên cự tuyệt làm sao, đành nói: "Ta, ta ở nhà đã có mấy phòng thê thiếp rồi..."

Vân Lộ cười: "Cái này em thừa biết, cha em đã nói với em rồi, rằng chàng đã có một vợ ba thiếp, trong đó có một phòng thiếp thất còn thủ hiếu, chưa quá môn." Vân Lộ ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng Dương Thu Trì, hơi e thẹn thiếp: "Thu ca, chàng yên tâm, em quá môn rồi sẽ nhất tâm nhất ý phục thị bà bà và chàng. Em cũng biết làm thế nào đế tương xử với bốn vị tỷ muội. Em tuy là con gái Miêu gia, những cũng hiểu rõ quy củ của người Hán."

Dương Thu Trì cảm động vô cùng, nhưng hiện tại cần phải cứng lòng cự tuyệt, nếu không sau đó càng khó thu thập, bèn nói: "Em là thiên kim duy nhất cùa Miêu gia trại chủ, gả về cho ta làm một tiểu thiếp, cha mẹ em, anh của em có đồng ý hay không?"

"Đương nhiên đồng ý, đây còn là chủ ý của cha mẹ em mà!"

"A?" Dương Thu Trì cả kinh: "Chủ ý của họ?"

"Đúng a, cha và ca ca em được phóng thích rồi, hàng ngày ở nhà có chuyện hay không có chuyện cũng đem chàng ra nói, còn khen chàng tựa như thần tiên, nói chàng chẳng những cứu mạng của họ, mà người còn không tệ, có bản lãnh lại trượng nghĩa, nói muốn đem em... gả cho chàng."

Dương Thu Trì cố ý phẫn uất nói: "Cái... cái vị Vân trại chủ này sao lại có thế ép uổng hôn nhân như vậy? Không chịu hỏi ý kiến của em trước mà đã... thật là hết nói nổi rồi..."

“Cha mẹ em hỏi ý kiến của em rồi." Vân Lộ ngắt ngang lời hắn, "Nhưng lúc đó em chỉ nghe họ nói về chàng, có mấy phần không tin. Hai người biết tính tình của em, đành cho tự em đi nghe ngóng cho rõ rồi tự quyết định. Lúc đó em chỉ nghĩ vị tri huyện đại lão gia trẻ tuổi này sao lại có bản lãnh lớn thế được? Sau đó em mỗi lần tiến vào thành đều nghe ngóng tin chàng, mới biết rất nhiều chuyện về chàng."

"Vậy à? Em lén dò xét ta sao?" Có một cô gái ngầm quan tâm mình như vậy, Dương Thu Trì đương nhiên có chút tự hào, "Vậy em nghe ngóng được gì?”

"Người trong huyện thành nói về chàng còn thần kỳ hơn, chăng những cho rằng chàng phá án như thẩn, mà còn có thê thỉnh thổ địa gia của nha môn trong huyện thành lên giúp đoán án, kể rất thần thánh kỳ tích. Em không tin chàng tài giỏi như vậy, nhưng hỏi rất nhiều người, ai cũng nói vậy, còn cho là tận mắt chứng kiến nữa, bấy giờ mới tin. Thu ca, chàng thật lợi hại!"

Trong mắt Vân Lộ lấp lánh ánh khâm phục hâm mộ, rất giống với nhãn thần của Tống Vân Nhi khi nhìn hắn. Dương Thu Trì có chút hoảng loạn, vội nói: “Vậy là em hiểu không ít về ta nghe.”

"Đúng vậy, cha em vốn muốn tự hướng đến chàng đề thân. Em không chịu, em nói chuyện của em tự em làm, mới nói cách đây hai ngày thôi thì chàng đã tới. Có lẽ là ông trời trợ giúp, cho nên tối qua chàng đến ca trường, chúng ta y chiếu quy củ của miêu gia cùng xướng sơn ca định tình, chàng thu tín vật định tình từ em, em vô cùng cao hứng!" Nói xong, trong ánh mắt của Vân Lộ chói ngời sự hạnh phúc và vui mừng.

Dương Thu Trì biết, đến nước này không đương cơ lập đoạn, chém đứt sợi tơ tình này thì không xong, vì cứ kéo dài thế nào cũng sinh chuyện, nên nói: "Em thật sự thích ta sao?”

"Dạ! Chàng cứu cha em, ca ca của em. Bọn họ vốn rất muốn đem em gả cho chàng để báo đáp ân đấy…"

“Đó không phải là tình yêu! Đó chỉ là sự cảm tạ!” Dương Thu Trì ngắt lời nàng.

“Nhưng mà em cũng ưa thích chàng a." Vân Lộ thật thà nói.

Dương Thu Trì rất cảm động, chỉ sợ có thiếu nữ người Miêu mới dám thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình như vậy, nhưng vẫn nói tiếp: "Tất cả nhũng gì em biết đều là nghe người khác nói, em và ta mới gặp nhau chưa hết một ngày."

"Nhưng em đã hiểu khá rõ về chàng. Những ngày gần đây đi đâu em cũng nghe ngóng tin chàng, ai ai cũng đều nói tốt, vậy thì xấu làm sao được?"

"Đó là em nghe người ta nói, chứ em chưa hể tiếp xúc chân chánh với ta. Kỳ thật em rất không hiểu về ta."

Mặt Vân Lộ hiện vẻ mê hoặc, nàng không biết Dương Thu Trì nói là nghe người khá nói và trực tiếp hiểu có khác biệt gì.

Dương Thu Trì hạ giọng nói: "Em biết ta có một vợ ba thiếp, vậy là còn chưa chuẩn xác. Em vừa rồi nhìn thấy Tống cô nương đấy, cô ấy đối với ta tình rất sâu đậm, ta sớm muộn gì cũng cưới cô ấy. Ngoài ra còn có hai vị cô nương nữa đối với ta rất tốt. Ta đã hạ quyết tâm nhất định phải cưới họ về nhà. Do đó, chuẩn xác mà nói, ta có tới một vợ sau thiếp (Lân này Dương Thu Trì không tính Nguyệt Thiền, vì dù gì đó chỉ là tình cảm tự nguyện một phía của cô bé). Tống cộng có bảy cô gái rồi, nếu như em gả cho ta, vậy thì tám người lận."

Dương Thu Trì nhìn thẳng vào mắt Vân Lộ, hỏi: "Em có biết điều đó có ý nghĩa gì không?"

Vân Lộ lắc đầu mù tịt, nàng dù gì cũng chỉ mười sáu tuổi, đối với sinh hoạt gia đình không mấy hiểu biết.

"Như vậy có nghĩa là, em phải cùng bảy nữ nhân khác chia sẻ một phu quân — Em có biệt như vậy ý tứ là gì không?”

Ánh mắt của Vân Lộ ảm đạm hơn nữa, lại khe khẽ lắc đầu.

"Nó có ý nghĩa rằng, nếu như chia năm ngày một vòng, thì em phải chờ 35 ngày mới được... thân mật cùng ta, nhưng chỉ ở cạnh nhau được có 5 ngày, 5 ngày sau em lại phải chờ đến 35 ngày sau nữa, em hiểu rõ ý của ta chứ?"

Vân Lộ từ từ cúi đầu, thật lâu sau đó mới khẽ gật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play