Dương Thu Trì tra ra án Vân Lăng giết quan của triều đình là án oan, đình chỉ chấp hành tử hình, đưa con trai Vân Thiên Kình từ tay của thần chết trở về, khiến cho Vân Thiên Kình cảm kích khôn cùng. Sau đó, Dương Thu Trì lại an bài Vân Thiên Kình và con trai Vân Lăng ở chung vói nhau để hỗ tương chiếu ứng, cùm xích cũng cởi bỏ, chỉ chờ triều đình hạ văn kiện chính thức tuyên bố bọn họ vô tội, có thể thả ra là họ sẽ khôi phục tự do. Vân Thiên Kình đối với chuyện này càng cao hứng, và hiện giờ khi Dương Thu Trì lại sử dụng hoa phòng để nghênh tiếp quý khách trong nha môn để tiếp ông ta, ông ta thụ sủng mà kinh hơn nữa.

Tiến vào hoa phòng, Vân Thiên Kình quỳ sụp xuống đất dập đầu, luôn miệng tạ ơn. Tiếp theo đó, Dương Thu Trì nói ra suy đoán của bản thân, Vân Thiên Kình nghe đến chi tiết Vương điển sứ và tiểu thiếp Triệu Thanh Lam rất có khả năng là ẩn tàng ở núi cao rừng thẳm khu vực phụ cận, kinh ngạc đến trừng to cả mắt, không thể tin hai người này lại có lá gan lớn như vậy. Tuy nhiên, ông ta tin vào phán đoán của ân nhân cứu mạng của con trai mình.

Nghe Dương Thu Trì yêu cầu giúp tổ chức cho người Miêu ở các thôn xóm khắp bốn phương tám hướng để truy tìm, Vân Thiên Kình khẳng khái đáp ứng. Kỳ thật, nếu như ông ta biết hai kẻ đại cừu có khả năng ẩn tàng trong rừng núi phụ cận, cho dù Dương Thu Trì không yêu cầu, để báo thù ông ta cũng sẽ tổ chức tìm bắt.

Dương Thu Trì cho Vân Thiên Kình hay, không cần phải tìm kiếm cẩn thận khắp rừng núi, bởi vì phạm vi quá lớn, hiệu quả không cao lại còn gây đả thảo kinh xà. Bọn chúng ẩn tàng ở chốn núi cao rừng sâu này không phải một hai ngày, do đó, cứ cách khoảng một thời gian nhất định sẽ đến các thôn trang phụ cận mua đồ đạc cần thiết cho sinh hoạt.

Do Vương điển sứ thường xuống các thôn xóm, rất nhiều người nhận biết y. Do đó, nhiệm vụ xuống các thôn để mua đồ hiển nhiên không thể do y làm, mà sẽ do tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của y đi. Người ngoài dường như sẽ không nhận biết ả, do đó, khả năng bắt được lớn nhất nên tập trung vào nữ nhân này.

Do đã có hình vẽ của Triệu Thanh Lam, Dương Thu Trì cho Vân Thiên Kình đem nó cho các thôn các trại truyền xem, để mọi người lưu ý kẻ này, lại cho Miêu chúng ôm cây đợi thỏ ở các thôn trấn mở rộng hết khả năng phát hiện tung tích của ả.

Nhưng, Dương Thu Trì đặc biệt nhắc nhở Vân Thiên Kình, là ả Triệu Thanh Lam này có võ công, hơn nưa võ công còn không tệ. Một khi phát hiện tung tích, cần báo cáo ngay với hắn, có thể truy tung nhưng tuyệt không được ra tay bắt người, nếu không có khả năng sẽ bị sát hại, hơn nữa còn kinh động tới chúng, khiến cho chúng bỏ trốn thì phiền phức hơn.

Vân Thiên Kình nhất nhất ghi nhớ, vừa định lên tiếng, thì nghe ngoài cửa nha môn có tiếng trống đánh chiêng khua liên hồi, Dương Thu Trì và Vân Thiên Kình đều hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau. Đến lúc này, người gác cửa lớn nha môn vội vã chạy vào bẩm báo: "Đại lão gia, trước cửa nha môn có rất nhiều Miêu chúng, đánh chiêng đánh trống muốn dâng ngài một bảng vàng, còn khiêng đến nào heo nào dê, do mấy lão hán dẫn đầu, nói là đến cảm tạ ngài đã cứu thiếu trại chủ của bọn họ, muốn đến dập đầu cảm tạ."

Khà khà! Dương Thu Trì và Vân Thiên Kình đều nở nụ cười, cùng tiến ra cửa, thấy ngoài đại môn đen kịt người Miêu. Họ thấy Dương Thu Trì và Vân Thiên Kình kề vai đi ra, đều quỳ rụp xuống đất, dùng thứ tiếng Hán cứng ngắc hô vang lời cảm tạ thanh thiên đại lão gia.

Dương Thu Trì vội vã bảo mọi người đứng lên. Đúng lúc này, hai tiểu tử người miêu mang một cái biển lớn phủ vải đỏ đến trước mặt Dương Thu Trì, trên đó có đề bốn chữ "Hoạt mệnh thần tiên" (Thần tiên sống), chữ dầu chưa khô, hiển nhiên vừa mới viết xong.

Nhìn cái bảng này, Dương Thu Trì thầm tức cười, Miêu dân có thể là không rành Hán ngữ, cho nên làm và viết bảng hoành phi này có vẻ giống như bảng hiệu của thầy lang băm bán thuốc dạo!

Mấy lão hán người Miêu chính là những người đến hình trường thu thây về chôn, là những người cầm đầu cấp thấp của Miêu trại. Một người trong số đó bước ra chấp tay nói: "Đa tạ thanh thiên đại lão gia điều tra chân tướng, trả lại sự thạch bạch cho trại chủ thiếu gia của chúng tôi. Chúng tôi đặc ý viết bức hoành phi này tặng cho đại nhân. Miêu trại trên núi chúng tôi chẳng có gì đáng tiền, đành lùa số heo dê đến tặng Dương đại nhân, để tỏ lòng cảm kích của chúng tôi! Khẩn thỉnh đại lão gia cười mà nhận cho!"

Dương Thu Trì cười ha ha cho cái câu "cười mà nhận cho" này, quay sang nhìn Vân Thiên Kình. Vân Thiên Kình trước hết vuốt râu gật đầu tán dương mấy lão hán, sau đó chuyển thân cung kính nói với Dương Thu Trì: "Đây là chút lòng thành của mọi người, mong Dương đại nhân vui lòng nhận cho!"

Dương Thu Trì đáp: "Mọi người khách khí quá rồi, chỉnh sửa án oan trả lại công bằng cho người bị xử sai chính là một phần bổn phận của kẻ làm quan, bất tất phải như thế. Cái hoành phi này ta có thể thu lấy, còn trâu dê thì không thể thu a."

Tuy Dương Thu Trì luôn miệng chối từ, nhưng người Miêu thẳng tính nhiệt tình đã thành tính cách, rốt cuộc hắn phải buộc thu luôn cả bầy vừa trâu vừa heo vừa dê, ra lệnh cho nha dịch đuổi vào trong nha môn bao lại nuôi để dành giết thịt.

Hắn lại lệnh cho nha dịch đem bức hoành phi vào treo ở hoa phòng dùng để nghênh tiếp quý khách.

Vân Thiên Kình nhân lúc này gọi mấy lão hán đến một bên, cho biết Vương điển sứ, Triệu Thanh lam hãm hại Vân Lăng, giết chết vợ và em trai vợ của Vân Lăng, và công cuộc bố trí sưu tầm hung thủ. Các lão hán nghe qua mà vừa kinh vừa nộ, cúi người lãnh mệnh, dẫn các Miêu chúng cáo từ Dương Thu Trì xong rồi bỏ đi ngay.

Dương Thu Trì lúc này mới yên lòng được một chút, dựa vào sự quen thuộc địa hình của người Miêu, lần sưu tầm khắp hang cùng rừng thẳm này có hiệu quả nhất định cao hơn nhiều so với cẩm y vệ và nha dịch làm.

Tiếp đó bảy tám ngày chẳng hề có tin tức gì, Dương Thu Trì mỗi ngày đều ở Thiêm áp phòng xem án, bố trí công tác chinh thu thuế vốn nặng nề khó nhọc này, hoặc lên thăng đường xử mấy án bắt gà trộm chó, hay mời Vân Thiên Kình, Vân Lăng lên cùng uống rượu nói chuyện.

Vân Thiên Kình vốn rất cảm kích Dương Thu Trì, hiện giờ thấy hắn hòa ái gần gũi như vậy, lại xem trọng bản thân lão, cho nên càng cao hứng, thậm chí suýt kéo tay Dương Thu Trì đòi dập đầu kết bái làm huynh đệ.

Hôm ấy, khi Dương Thu Trì đang ở Thiêm áp phòng xử lí công việc, thì gác cổng vào báo có người Miêu đến yêu cầu bái kiến đại lão gia.

Dương Thu Trì vội vã yêu cầu mời vào ngay. Tiến vào là hai trong số lão hán đến tặng bức hoành phi lần trước, đến báo cho Dương Thu Trì biết là cách đây hai trăm dặm có một thị trấn, Miêu chúng ở đó đã phát hiện ra Vương điển sứ len lén bịt mặt vào mua đồ ăn và vật dụng rồi đi về vùng núi sâu. Vương điển sứ này thường vào thôn chinh thuế, do đó rất nhiều người Miêu nhận biết, và đã căn cứ theo sự an bày không động thủ bắt người, chỉ phái người theo dõi tung tích.

Dương Thu Trì mừng rỡ, tuy hơi có chút kỳ quái, tình huống phát hiện sao không giống với những gì hắn tính toán, "người đẹp" Triệu Thanh Lam không lộ diện, còn Vương điển sứ lại tự thân hạ sơn mua đồ.

Dương Thu Trì vội vã vào nội nha báo tin tức này. Vừa nghe Dương Thu Trì nói hắn cần mang người đi bắt tội phạm, bọn Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đểu khẩn trương, tuy có Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đi theo bảo hộ, nhưng trong lòng giống như bị thắt nghẹn lại như treo hòn đá nặng, luôn miệng dặn dò Dương Thu Trì phải cẩn thận.

Dương Thu Trì ra lệnh cho Hạ Bình dẫn đầu các nữ hộ vệ chuẩn bị tốt công tác bảo vệ an toàn, và lưu lại thêm hai mươi lăm hộ vệ nghe theo lệnh Hạ Bình, hiệp đồng bảo vệ an toàn cho nội nha. Sau đó, hắn mang theo cân ban Thường Phúc, Nam Cung Hùng và hai mười lăm hộ vệ, còn có Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi và tiểu hắc cẩu, cùng các bộ khoái của nha môn xuất phát dưới sự dẫn đầu của Miêu chúng.

Hai trăm dặm đường này đều là đường núi, xuyên qua rừng sâu nguyên thủy, hay các đoạn đường ruột dê uốn lượn lúc có lúc không. Tất cả đôi khi chỉ có thể đi bộ, đường không ngớt có tin tức Miêu chúng truyền đến thông báo tình hình theo dấu phạm nhân. Căn cứ vào tình báo, họ không ngừng sửa đổi phương hướng tiền tiến, điều này khiến Dương Thu Trì lĩnh hội đầy đủ tính tổ chức rất mạnh của người Miêu, lĩnh hội được sự hữu hiệu và nhanh chóng trong công tác truyền tin. Hèn gì, trong những năm đầu của đại chiến Hồng Vũ, quan binh đại bại bởi vì họ không giỏi chiến đấu ở chiến trường rừng rú, và công tác tình báo của người Miêu nhanh chóng hữu hiệu, trong tình huống binh lực chênh lệch không nhiều, quan binh không bại mới là lạ.

Tin tức xác thực cuối cùng cho thấy Vương điển sứ ẩn trốn ở một sơn động, nhưng không hề nhìn thấy thân ảnh của Thanh lam.

Hai trăm dặm đường núi đi ròng rã hết ba ngày, rất may là dọc đường các Miêu trại cung cấp đủ lương thực chỗ ngủ, không cần phải chịu cảnh ăn gió nằm sương, cho nên cũng không khổ cực gì.

Trên đường đi, Liễu Nhược Băng cố ý tránh không gặp riêng Dương Thu Trì, lời nói cũng ít ỏi. Tống Vân Nhi ngược lại là cái đuôi nhỏ của hắn, đi đâu cũng theo, dĩ nhiên là ngoại trừ đi nhà vệ sinh.

Đối với Tống Vân Nhi mà nói, chuyến đi này coi như du sơn ngoạn thủy, rất khó có dịp bản thân có thể cùng đi với Dương Thu Trì một mình mà không có nữ nhân nào theo như thế này, phảng phất như trở về thủa ban đầu khi phán án thí sinh chết ở trường thi và lúc hai người ở dưới quê, lòng nàng thật cao hứng. Trong mắt của Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng chỉ là trưởng bối của nàng, do đó, cảm giác về sư phụ khác hẳn cảm giác đôi tình lữ dự hội đạp thanh (thanh minh) như nàng với Dương Thu Trì.

Tuy nhiên, lòng Dương Thu Trì không nhẹ nhõm như vậy. Hắn không dám quá thân mật cùng Tống Vân Nhi, một là sợ Tống Vân Nhi hiểu lầm, hai là sợ Liễu Nhược băng thương tâm, quả thật là có chút quay bên trái không được mà bên phải cũng không xong.

Chiều tối hôm đó, họ cuối cùng cũng đến được sơn động có Vương điển sứ tiềm phục.

Bốn phía sơn động này đều là rừng rậm nguyên thủy dày đặc, cửa động ẩn tàng sau lớp cỏ dày và bụi gai, trước cửa có mấy người Miêu tiềm phục. Dương Thu Trì ra lệnh bao vây sơn động, sau đó núp sau một khối đá lớn, cho bộ khoái kêu gọi, bảo Vương điển sứ và tiểu thiếp ra đầu hàng.

Kêu gọi một hồi, trong sơn động chẳng có phản ứng gì, Dương Thu Trì hơi cảm thấy khẩn trương. Những người Miêu này nhất mực thủ ngoài cửa sơn động, tên khốn này nhất định không thể đào tẩu, chẳng lẽ sơn động này còn có cửa ra khác, nên hắn đã từ cửa khác bỏ trốn đi?

Dương Thu Trì chuẩn bị cho bộ khoái tiến vào sơn động bắt người, nhưng lập tức nhớ lại, Triệu Thanh Lam là người biết võ công, hơn nữa địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, tùy tiện tiến vào bắt người rất dễ bị thiệt thòi. Trong lúc đang do dự, hắn đột nhiên thấy tiểu hắc cẩu đang nằm phục cạnh chân, ánh mắt sáng ngời nhìn cửa sơn động cảnh giác, lập tức nghĩ đến trong tình hình này dùng chó cảnh sát đi bắt người là quá thích hợp rồi!

Hắn cúi người xuống, vuốt ve đầu của tiểu hắc, chỉ vào sơn động, rồi vỗ vào mông nó. Tiểu Hắc giống như mũi tên rời dây cung, nhấp nhô mấy cái đã tiến vào trong động như một làn khói.

Dương Thu Trì phất tay, mệnh lệnh cho bộ khoái cũng xông vào theo Tiểu Hắc.

Bộ khoái đã cầm sẵn trong tay đèn đuốc, khua khoắng yêu đao, lớn tiếng hò hét theo tiểu hắc cẩu xông vào động.

Chẳng mấy chốc, sâu trong sơn động truyền ra tiếng kêu thảm của nam nhân, tiếng Tiểu Hắc cấu xé, và tiếng hò hét bảo hàng của bọn bộ khoái, nhưng không nghe được tiếng của nữ nhân. Chẳng lẽ, ả Triệu Thanh Lam này không ở trong sơn động?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play