Dương Thu Trì thầm nghĩ Vương tiên sinh gì đó rất thanh cao, rất cô ngạo, Mễ viên ngoại đối với y rất kính úy, nếu để ở trong thứ kim ốc tàng kiều này, được các nữ tử thanh lâu hiểu rõ phong tình hầu hạ thật là không còn gì hợp bàng.
Mễ viên ngoại thô kệch quê mùa thế kia thậm chí còn đem cái kim ốc của mình nhường cho Vương tiên sinh cư trú, như vậy người này nhất định là có lai lịch rất lớn, chẳng lẽ là người đứng sau lưng thao túng Kiến Văn dư đảng - Diệp Hi Hiền hay sao? Thậm chí, y cũng có thể là bản thân Kiến Văn đế?
Ối giời ơi! Nếu quả là như thế thì thật mê người, phát tài rồi!
Dương Thu Trì đứng bật dậy khiến cho La thiên hộ giật bắn người. Hắn khẩn trương hỏi: "Cái lầu son này ở nơi nào? Ông có biết hay không?"
"Biết, Mễ viên ngoại đã có lần dẫn tôi tới để khoe khoang, tôi sẽ dẫn mọi người đi."
"Được! Nếu như bắt được người này, ta nhất định sẽ nói tốt cho ông trước mặt hoàng thượng!"
"Đa tạ Dương đại nhân! Đa tạ!"
La thiên hộ không chờ Dương Thu Trì sai khiến,, lập tức cho gọi bốn cẩm y vệ một người nâng một chân cái ghế dựa của Quyền bố chánh sứ đưa đi tìm Vương tiên sinh mắt lé.
Tống Vân Nhi đứng nghe lén ở phía sau, vô cùng cao hứng cho phát hiện bất ngờ này. Cẩm y vệ tập hợp đội ngũ để đột kích và lập tức xuất phát, Tống Vân Nhi do vẫn còn mặc phục trang của cẩm y vệ, theo sát bên Dương Thu Trì nên không gây chói mắt gì.
Tòa lầu son để nuôi người đẹp này rất kín đáo, nằm ở một con đường nhỏ khá sâu trong Vũ xương thành, bên ngoài là một trang viên theo kiểu tứ hợp viện phổ thông, bốn phía đều có nhà ở che chắn, nằm kề san sát vào nhau, không thể nào dùng biện pháp bao vây, chỉ có thể đánh thẳng vào bắt ngay phạm nhân.
Cẩm y vệ bắt thang, để một người vượt tường mà vào, rồi mở cửa lớn từ bên trong. Cẩm y vệ đã được huấn luyện kỹ càng chuyện bắt bớ này, cho nên êm thấm tiến vào trong viện, thấy bên trong lại là một tứ hợp viện (nhà theo kiểu hình vuông, có sân ở giữa bốn nhà nhỏ) phổ thông, đèn lửa tối om.
Dương Thu Trì tra hỏi Quyền bố chánh sứ được mang theo trên ghế dài, Quyền bố chánh sứ đưa tay chỉ vào hướng đối diện, hạ giọng nói: "Tiến vào đại đường đối diện, phía sau có một cửa nhỏ, đi qua đó là đến nơi."
Các cẩm y vệ tiến vào đại đường, vòng qua bình phong, quả nhiên thấy được một cái cửa. Khi đẩy cửa này ra, bên trong lại có một cửa nữa, nhưng không tìm được cách gì tiến vào. một cẩm y vệ móc ra một cái cưa bằng kim loại, thò vào trong cưa cắt đứt cử để mở ra cho nhanh.
Trong vòng thời gian uống cạn chung trà, chốt cửa đã bị cưa đứt. Cửa bị đẩy ra, mắt mọi người chợt sáng lên, bên trong là một tiểu hoa viên, từng chiếc đèn lồng màu đỏ lớn chạy dài từ hoa viên lên đến các đình đài lâu các, cầu nhỏ nước chảy lung linh, cảnh vật tinh trí phi thường, quả thật là động thiên trong cõi phàm trần.
Trong số đó có một tòa lầu hai tầng, trên đỉnh được bày trí nhiều đồ trang trí rất tinh tế, mang dáng vẻ của Giang Nam, bên cạnh còn có những nhà trệt nhỏ.
Lúc này đã vào canh tư, hoa viên chẳng có ai cả. Cẩm y vệ không chờ được lệnh, đã nhanh chóng bao vây tòa lầu hai tầng và mấy căn nhà trệt kín bưng.
Dương Thu Trì và La thiên hộ đến trước căn lầu nhỏ này, Dương Thu Trì bảo: "Lên cho ta, bắt hết người ở trên đó xuống."
Nếu như các phòng óc lầu đài đều bị vậy, như vậy rất dễ dàng cho đại sư tìm bắt chuột rồi! Binh phân ra mấy đường, chẳng mấy chốc tiếng đá cửa, tiếng quát hỏi, tiếng tát tai, tiếng xô đẩy gãy vỡ vang loạn cả lên. Tiểu hoa viên lập tức gà bay chó chạy, loạn thành một đoàn.
Tiếp theo đó, bảy tám cô gái mặc đồ bó sát người màu hồng nhạt bị lôi ra khỏi các phòng nhỏ, bị đẩy đến trước mặt Dương Thu Trì. Dưới ánh đèn chiếu sáng lung linh, người nào người nấy đều da trắng như tuyết, tuy kinh khủng vạn phần, nhưng không giấu được vẻ quốc sắc thiên hương, đừng nói gì có tài học, chỉ cần dung mạo thế này cũng đủ hớp bắt mất hồn phách của nam nhân rồi.
Những cô gái nhỏ này vốn cho là có cường tặc đến xạm phạm, lòng thầm nghĩ nếu cường tặc đến chỉ để cướp sắc thì cũng chẳng sợ gì, nếu như mà cướp luôn tính mệnh, thì chắc là hương tiêu ngọc vỡ rồi. Nghĩ vậy nên người nào trong số họ cũng hoa dung thất sắc, chờ đến khi kinh hồn xong rồi lấy lại chút bình tĩnh, xác định đó là cẩm y vệ rồi, thì hầu hết họ chẳng biết đã phạm phải tội gì mà dẫn tới cẩm y vệ kéo đến bắt thế này, và thế là họ càng kinh khủng hơn.
Dương Thu Trì liếc mắt nhìn những cô gái này, còn chưa kịp thu ánh mắt lại, dường như hắn bị cái gì đó kích trúng, người giật nãy lên, lòng đập rộn rã một lúc, cảm thấy dường như đã bỏ qua cái gì. Đến khi hán quay đầu lại nhìn, mục quang lạc vào người nữ tử ngồi ở giữa, tức thời ngẩn cả người ra.
Cô gái này khoảng mười sáu, vô cùng xinh xắn khả ái, vành mi cong nhẹ, đôi mắt phương lung linh lấp lánh vì sao, đôi má hồng hây hây trong ánh lửa, răng ngọc môi son, dáng ngọc cúi đầu lộ ra cái cổ trắng mịn, đôi vai thon thả, khúc tuyến lung linh, eo nhỏ mông tròn, chân dài như ngọc chuốt... Dùng từ tuyệt sắc mỹ nữ để hình dung thì cảm thấy chẳng xứng, nhưng nếu quả có người bảo Dương Thu Trì có mỹ nữ vũ mị hơn nàng, có đánh chết hắn cũng không tin.
Dương Thu Trì thầm tán thán: đừng nói gì sau khi xuyên việt đến đây tới giờ, cho dù từ khi bắt đầu mặc quần lót ở thời hiện đại tới giờ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào vũ mị đến như vậy.
Cô gái này dường như rất biết làm cách nào để khiến cho bản thân vũ mị hơn, chỉ cần lắc eo, ưỡn bộ ngực đầy đặn như chưa hề vỡ hoang ấy cho nó cao thêm chút nữa, mặt Dương Thu Trì đã cảm thấy đỏ rần, lòng đập rộn ràng như trống trận.
Đến lúc này, những cẩm y vệ khác đã lôi ra mấy bà hầu gái gìa ra rồi bẩm báo với Dương Thu Trì là đã bắt hết mọi người ở đây, không phát hiện được nam nhân nào.
Dương Thu Trì nhói lòng, chẳng lẽ tin tức bị lọt ra ngoài, tiểu lão tử kia trốn chạy rồi hay sao? Hắn trầm giọng hỏi các nữ tử: "Vương tiên sinh mắt lé đâu rồi?"
Hắn căn bản không cần dọa nạt, những thanh lâu nữ tử này đều đã trải đời rất nhiều, biết cẩm y vệ lợi hại như thế nào, nên tranh nhau thưa: "Vương tiên sinh vào canh hai đã vội vã từ ngoài trở về lấy vài món đồ rồi đi ngay."
Canh hai? Lúc đó chính là lúc pha mình bắt mấy tiêu sư phóng hỏa, bắn chết mấy gia nhân phiến động cướp lương của Mễ viên ngoại, nếu như thế thì người này đã thấy âm mưu phá sản, biết đại sự không hay, đã chạy trước rồi!
"Y đi đầu rồi?" Dương Thu Trì hỏi.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Y ngụ ở chỗ nào?" Các cô gái đồng loạt quay về phía thiếu nữ đã làm Dương Thu Trì choáng váng vừa rồi: "Ngụ ở phòng của Hồng Lăng."
Dương Thu Trì như bị một quyền đánh mạnh vào lòng, tiểu mỹ nhân tên là Hồng Lăng này thì ra là con chim trong lòng của người ta, cho nên hắn cảm thấy lòng mình đầy khổ não và tiếc nuối.
Nam nhân cứ kỳ quái như vậy đấy, họ dù sao cũng có một thứ tâm lý không buông bỏ được về chuyện xử nữ này nọ. Nếu như cô gái này đã chẳng phải là hoàng hoa xử nữ, thậm chí còn là người kề cận bên người mà hắn muốn bắt, Dương Thu Trì liền chẳng còn chút hứng thú nào.
Nhưng dù sao, khi đối diện với tiểu mỹ nhân nhu mì khéo léo này, lời lẽ của Dương Thu Trì không khỏi hòa hoãn hơn: "Nhiễu tổ (Cọng dây), thỉnh cô đưa ta đến phòng của cô xem sao."
Hồng Lăng vốn thấy Dương Thu Trì nhìn mình trong bộ dạng của đại ca họ Trư, dường như là hận không cắn một cái ăn hết luôn nàng vậy, nhưng khi nghe lời của các cô nương khác, thần tình của y chợt biến hẳn, lộ ra vẻ vô cùng thương tiếc thậm chí có phần xem thường, và với sự thông minh đặc biệt của nữ tử, nàng lập tức hiểu rõ nguyên nhân bên trong, thảm não cúi đầu, ứng tiếng đáp ứng: "dạ, thỉnh đại gia theo tôi."
Dương Thu Trì nghe lời của nàng vừa nhuyễn vừa nhu, đơn giản là khiến ruột gan người ta quằn quại đến mấy lần, thầm nghĩ, lão Mễ viên ngoại này thiệt là biết nhìn người, tìm ở đâu ra một con tiểu hồ li tinh như thế này, đơn giản là muốn chết cái thân già luôn thì phải! Chỉ có điều đáng tiếc ơi là đáng tiên, một bông hoa nhài thơm nức mùi hương như thế, lại đem cắm vào bãi phân trâu mất rồi!
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì ra vẻ thần hồn lên mây như thế, mũi hừ một cái rõ to, miệng nhếch lên thật cao, nhưng Dương Thu Trì dường như chẳng thấy chẳng nghe, cứ đi theo sau lưng Hồng Lăng. Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ nhanh chóng đi theo, Tống Vân Nhi dặm chân hậm hực đi theo sau chót.
Khuê phòng của Hồng Lăng nằm ở dãy giữa tầng hai, mới tiến vào phòng đã ngửi thầy mùi u hương thoang thoảng, chẳng phải đàn hương cũng không phải xạ, khiến cho ngươi ta phiêu bồng như tiên.
Trong phòng đươc trải bằng thảm hồng rất mịn, một cái giường lớn có cặp gối thêu uyên ương bị đặt lung tung. Góc tường có một cái đèn lồng màu hồng lớn, trên bàn trang điểm đặt đầy các hộp phấn, bột ngọc trai, sừng trâu, vòng trang sức đủ cả.
Ở giữa phòng có đặt một cái bàn, trên đó có đặt một hồ rượu, chung rượu và vài dĩa thức ăn rất tinh trí.
Dương Thu Trì bước lại ngồi xuống, cầm chung rượu ở trên bàn lên, sau đó đặt xuống, lại cằm đôi đủa ngà voi để ở trên mâm đó gấp một chút thức ăn cho vào miệng, nhắm nghiền mắt nhai một hồi, rồi than: "Thật là ngon quá, đây có phải là tay nghề của Hồng Lăng cô không?"
Hồng Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, đại gia quá khen rồi." Xong nàng ta chuyển thân lấy từ trong một cái tủ thấp nhỏ ra một đôi đũa ngọc, dâng bằng hai tay cho Dương Thu Trì: "Đại gia, ngài dùng đôi này đi, đôi đó là... là của Hồng Lăng đã dùng qua rồi." Nói đến đây, gương mặt nhỏ xinh của nàng đỏ hồng như nước vỏ lựu.
Dương Thu Trì ối chao một tiếng, mau chóng bỏ đôi đũa xuống, cười bẽn lẽn: "Xin lỗi, ta đường đột quá, thật là ngại quá đi."
"Đại gia nếu muốn ăn thì Hồng Lăng sẽ dọn một bàn mới vậy." Hồng Lang hơi khẩn trương, nhưng lời nói nghe rất dễ chịu, nghe lời của nàng, Dương Thu Trì cảm thấy cả tâm hồn như được tẩm vào trong thùng mật ngọt.
Hắn vừa định lên tiếng, chợt nghe có tiếng ho khan của một cô gái ở phía sau, âm thanh rất quen thuộc, vừa nghe là biết của Tống Vân Nhi, tức thời hơi sững người. Không xong, dáng vẻ Trư Bát Giới của hắn nhất định là đã lọt hết vào tầm ngắm của cô nàng này, thiệt là ngại quá đi!
Hắn xoay đầu nhìn thấy La thiên hộ và cả đám cẩm y vệ cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Lăng, ánh mắt chói ngời phát ra từng tia bén nhọn giống như muốn cỡi hết y phục của người ta vậy. Bộ dạng của bọn họ còn Trư ca ca hơn hắn nữa, nhưng mà nhìn thấy mỹ nữ mà không động tâm thì chẳng phải là nam nhân rồi!
Dương Thu Trì đứng dậy, tử tế nhìn hết các vật dụng trong phòng, rồi mới bước lại trước mặt Hồng Lăng, cúi sát xuống hạ giọng hỏi nàng: "Vương tiên sinh chưa đi, y ở đâu?"
Đầu Hồng Lăng chẳng hề nhúc nhích tí gì, chỉ có đôi mắt như sóng nước nhanh chóng liếc lên trên trần nhà rồi lập tức nhìn trở lại, vẻ mặt hơi có chút kinh khủng, tiếp theo đó cúi đầu khe khẽ lắc.
Tim Dương Thu Trì chợt đập rộn, chuyển thân nói: "La thiên hộ, làm phiền ông mang theo cẩm y vệ đi đến các tòa lầu nhỏ xung quanh tra xét cho cẩn thận một lúc, phòng này tự thân ta sẽ tra!"
La thiên hộ hạ giọng đáp: "Đại nhân, mỗi phòng đều đã tra qua hết....!"
"Dạ!" La thiên hộ chuyển thân bước ra ngoài, nhưng rồi phát hiện các cẩm y vệ không động đậy gì, quay lại nhìn, thấy mắt của họ vẫn còn trợn trừng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiều mị của Hồng Lăng, miệng cằm như chảy dài xuống, thậm chí có người còn chảy nước miếng ra ngoài, y tức quá khì khói cả ra mũi, quát: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi sưu tra cho lão tử?!" Nói xong chậm bước ra ngoài, những cẩm y vệ khác lúc này mới tỉnh mộng, vội vã chạy loạn ra khỏi phòng, họ hét đi lục kiếm khắp nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT