Tống Vân Nhi hơi hiếu kỳ, hỏi: "Tam di nương ngủ cũng ngáy nữa sao?"
Dương lão thái gia gật đầu.
Dương Thu Trì hỏi thêm: "Bá phụ, bá phụ có thể xác định tiếng ngáy đó là của tam di nương sao?" Lời này nói ra là Dương Thu Trì đã lập tức hối hận. Lão thái gia và tam di nương đầu ấp tay gối bao nhiêu năm làm sao mà không biết cho được.
Quả nhiên, Dương lão thái gia đáp: "là tiếng ngáy của nàng ấy, không sai đâu." Dừng lại một chút, lão tiếp, "Hôm sau khi nàng ấy chết, ta đến phòng nàng ấy ngủ, thiên hạ nói người chết trong vòng bảy ngày đều có thể hồi hồn, nên ta nghĩ nàng ấy sẽ cảm thấy ta đáng thương, thác vào mộng về gặp ta. Ta cũng muốn nói với nàng ấy một câu xin lỗi..."
Nói đến đây, lời của Dương lão thái gia có phần nghẹn ngào. Xem ra, Dương lão thái gia đối với tiểu thiếp này có cảm tình rất sâu đậm.
Dương Thu Trì len lén nhìn đại phụ nhân, thấy sắc mặt của bà ta đạm bạc, dường như không hề nghe lời của Dương lão thái gia nói vậy, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười lạnh khinh bỉ.
Dương lão thái gia dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: "Đêm đó ta nằm nghiêng trên giường, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe tiếng ngáy rất nhẹ, nhưng rất quen, rõ ràng là của nàng ấy. Ta vô cùng vui mừng, tỉnh dậy thấy nàng ta đang vận bạch y vốn là thứ nàng ấy thích mặc nằm kế bên người ta.
"Ta mừng rỡ kêu lên, đưa tay sờ mặt nàng ấy, không ngờ sờ vào chỗ trống không. Toàn thân nàng ấy từ từ bay lên, sau đó đứng trước giường. Ta ngồi dậy vừa định đi tới, thì nhìn thấy mặt nàng ta đang chảy ra, từng khối từng khối thịt rơi xuống đất, biến thành cái đầu lâu đầy máu tươi!"
"Ta sợ hãi kêu thét lên, bạch y khô lâu đó càng lúc càng lớn, máu chảy đầm đìa, từ từ bước về phía ta, sau đó ta bị sợ quá hôn mê đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi."
Dương Thu Trì nghe xong quá trình thấy quỷ của Dương lão thái gia, lòng chợt động, vì tình cảnh ấy tương tự với lần thứ hai mà hắn gặp quỷ. Như vậy cho thấy Dương lão thái gia cũng bị hạ trí huyễn dược.
Dương Thu Trì hỏi: "Bá phụ, đêm tam di nương chết đó, lúc người đến tiểu các lâu đó đại khái là vào canh mấy rồi?"
"Canh tư!' Dương lão thái gia khẳng định: "Ta nghe bên ngoài đánh kẻng canh tư, nghĩ đến lúc Sơn nhi xuất thế cũng canh tư, nên mới muốn đi gặp nàng ấy."
Canh tư là thời gian tác án dự đoán. Lúc đó Duơng lão thái gia còn nghe được tiếng ngáy của tam di thái, cho thấy tam di thái lúc đó còn chưa chết. Nói không chừng Dương lão thái gia bước cửa trước, hung thủ đã bước cửa sau tiến vào tiểu các lâu giết chết tam di thái, Dương lão thái gia không thể chứng kiến điểm cuối cùng này.
Đại phu nhân chợt chen lời: "Lão gia, chúng ta đừng nói tới chuyện đó nữa, sao lại nói không mà không ăn gì, đồ ăn nguội lạnh hết rồi."
"Đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm!" Dương lão thái gia mời gọi, sau đó lệnh cho Bàng quản gia an bài người hầu đem hâm đồ. Trong thời tiết giá lạnh này, đồ ăn rất dễ lạnh.
Bàng quản gia quay trước quay sau sắp xếp, bận đầu tắc mặt tối. Dương Thu Trì cảm khái: "Bàng quản gia thật là người quán xuyến cả trong ngoài."
Đại phu nhân cũng khen: "Đúng a, nhà này nha hoàn bà mụ đông, nhưng không có người nào có thể tin dùng, cháu cứ nhìn xem, chẳng mấy chốc sẽ trốn đi hết. Không có Bàng quản gia thật không xong, bên ngoài thì đi thu tô thu trướng, tiếp khách tiễn khách, thậm chí một ngày ba bữa cơm đều do Bàng quản gia lo liệu."
Bàng quản gia nghe đại phu nhân khen ngợi, hơi ngượng ngập khẽ cười, tiếp đó lại cuốn vào công việc.
Dươnng lão thái gia không nói đến chuyện thương tâm nữa, mọi người nâng chén đổi lý ăn uống vui vầy. Mùa đông uống rượu nóng, giãn gân nóng máu, khiến mọi người ăn đến nhiệt huyết phi đằng.
Trong lúc uống rượu ấy, Nam Cung Hùng đã quay trở lại, kề sát tai Dương Thu Trì nói vài câu. Mặt Dương Thu Trì nở nụ cười hiểu ý, cũng nói nhỏ vào tai Nam Cung Hùng vài câu. Nam Cung Hùng gật gật đầu, lùi về sau lưng Dương Thu Trì vài bước khoanh tay đứng hầu.
Tiệc rượu tan, Dương Thu Trì cùng mọi người hơi say, chiếu theo lệ, Dương lão thái gia cho người bưng cháo đậu xanh lên ăn để mọi người tỉnh rượu.
Chẳng mấy chốc sau, nha hoàn dùng một cái bàn lớn xếp món cháo tỉnh rượu lên. Bàn quản gia lại tự thân xếp dọn từng bát ra trước mặt Dương Thu Trì cùng mọi người.
Tống Vân Nhi múc một chút lên nhấp nháp, nhíu mày nói: "Nhạt quá, chẳng có chút mùi vị nào." Rồi quay lại nói với Bàng quản gia: "Ai! Giúp ta lấy chút đường mật đi."
Thiên kiêm tiểu thư của Đồng tri đại nhân có ý chỉ, Bàng quản gia sao lại chậm trễ không tuân, lập tức bảo nha hoàn đi lấy. Mặt Tống Vân Nhi hơi trầm: "Sao vậy, ta kêu ngươi đi lấy, ngươi lại sai người khác đi, kiểu cách quan liêu của ngươi thật là lớn a!"
Tống đồng tri quát: "Vân nhi không được vô lý!"
Tống Vân Nhi dẫu môi giẫy nẫy, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không chịu phục.
Thấy thiên kim của đồng tri đại nhân bực mình, Bàng quản gia hoảng hốt, vội khom người chạy đi lấy đường mật.
Đúng lúc này, cái đèn lồng ở cửa phòng chợt rơi xuống đất đánh phịch, bốc cháy phừng phừng.
Đại phu nhân và Chu thị, Dương Ngải Tiểu cùng vài người kêu thé lên, hoảng loạn đứng tránh qua một phía. Dương lão thái gia hơi hoảng, đứng dậy kêu người hầu đi dập lửa.
Cái đèn lồng đó không lớn, nhưng đột nhiên rơi xuống khiến mọi người đều giật nãy mình, hơi có chút hoảng loạn. Người hầu nhanh chóng chạy đến dập tắt lửa đi.
Một trận hoảng kinh nhưng không nguy hiểm gì, một người hầu khác đã đem đèn khác lại thay.
Đến lúc này, Bàng quản gia đã lấy một chén đường mật quay trở lại. Tống Vân Nhi tiếp lý, múc một muỗng to bỏ vào chén, lại múc một muỗng bỏ vào chén Dương Thu Trì, xong rồi húp lấy húp để.
Dương Thu Trì kề tai Tống đồng tri nói nhỏ vài lời, Tống đồng tri gật gật đầu, kêu Bàng quản gia lại, cầm chén cháo đậu xanh của mình đứng dậy: "Bàng quản gia, ngươi, ngươi có thể được coi là phụ tá đắc lực của Dương lão thái gia, ta nghe Dương lão thái gia nói, ông ấy, ông ấy nhất mực coi ngươi như huynh, huynh đệ vậy. Vừa rồi tiểu nữ có lời không phải, Bàng quản gia đừng để ý làm gì. Bàng quản gia cực khổ rồi, thỉnh, thỉnh uống chén canh giải rượu này, coi như bổn, bổn quan khao thưởng ngươi a."
Tống đồng tri là quan ngũ phẩm của triều đình, tương đương chức vụ phó bí thư thường vụ khu ủy, mời một tên tiểu quản gia bát canh xem ra là nễ mặt cho lão lắm rồi. Bàng quản gia thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói không dám. Nhưng vẫn khom lưng cung cung kính khính tiếp lấy chén cháo đậu xanh, uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm ơn rối rít.
Nha hoàn lại mang cho Tống đồng tri một chén cháo khác.
Dương Thu Trì cùng mọi người cùng nâng chén lên húp, xong định chia tay về nghỉ, thì nhìn thấy một bóng đen phóng vào. Nó chui xuống gầm bàn, vọt tới chân của Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cúi đầu hô lên cả kinh: "Tiêu hắc! Sao ngươi lại đến đây!"
Bóng đen đó thì ra là chú chó Tiểu Hắc yêu quý của Dương Thu Trì.
Cả nhà Dương Thu Trì lần này về quê chính là để thăm nhà, không có nhiệm vụ phá án, nên không mang tiểu hắc theo. Hơn nữa, hiện giờ Dương Thu Trì có thể coi là huyện lão thái gia rồi, sao có thể đi đâu cũng mang chú chó nhỏ theo, mất cả uy nhà quan hết!
Tiểu Hắc cẩu quấn quít loạn quanh chân Dương Thu Trì, thậm chí cái đuôi nhỏ lắc nghe phịt phịt liên hồi. Dương Thu Trì cúi người xuống ẵm nó lên, hỏi: "Tiểu hắc, sao ngươii đến đây được?"
Tiểu hắc cẩu sủa uông uông hai tiếng, coi như trả lời, xong rồi thè cái lưỡi thô ráp ra liếm lên mặt hắn, khiến hắn nhột nhạt vô cùng.
Chính vào lúc này, một người hầu chạy vội vào báo: "Lão thái gia, các vị đại nhân, Dương phu nhân đã từ Ninh quốc phủ trở về."
A, tiểu Tuyết đã về rồi sao? Dương Thu Trì và Dương mẫu đều mừng rỡ, vì cứ ngỡ ngày mai họ mới về tới. Tiểu Hắc nhất định là do Phùng Tiểu Tuyết mang tới.
Dương Thu Trì ôm tiểu hắc cẩu ra ngoài cửa đón, thấy từ xa có một đám người đang tới, trong đó có vợ Phùng Tiểu Tuyết của hắn.
"Phu quân!" Phùng Tiểu Tuyết chạy tới ôm chầm lấy tay hắn, mặt lộ vẻ vui mừng rạng rỡ, giống như hai người đã xa nhau lâu ngày vậy. Tiểu Hắc cẩu luồn qua luồn lại giữa hai người họ, ngoắc đuôi sủa loạn, vui mừng còn hơn bắt được chuột con.
"Sao mọi người mới hôm nay là đến rồi, ta cứ nghĩ ngài mai mới đến cơ."
Nữ hộ vệ đầu lĩnh Hạ Bình đứng sau Phùng Tiểu Tuyết lên tiếng thưa: "Phu nhân nói thiếu gia đang gấp dùng món bảo bối này, nên chúng tôi đi liền trong đêm, do đó tới sớm một chút."
Dương Thu Trì đau lòng xót dạ phủi tuyết trắng bám trên người Phùng Tiểu Tuyết, khẽ bảo: "Coi nàng kìa, làm gì gấp dữ vậy, trời tối đen, đường núi khó đi, lỡ bị té thì làm sao?"
Lúc này Tống Vân Nhi cũng đỡ Dương mẫu ra, Dương mẫu nói: "Tiểu Tuyết, trời tối như bưng thế này mà con gấp làm chi vậy, để ngày mai hễ tới có phải là hơn không a."
Phùng Tiểu Tuyết bước lại đỡ Dương mẫu, thưa: "mẹ, con lo phu quân cần dùng gấp, chúng con chẳng phải là không việc gì hay sao, mẹ đừng lo mà."
Tống Vân Nhi bước lại thân mật cầm tay Phùng Tiểu Tuyết: "chị dâu, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Đúng đúng, mau vào nhà!" Dương mẫu cũng nói, rồi bên trái thì cầm tay Tống Vân Nhi, bên phải thì dựa vào Phùng Tiểu Tuyết, bỏ Dương Thu Trì lại phía sau, ba người cùng sóng vai bước vào đại sảnh.
Dương Thu Trì lần này biến thành kẻ bám đuôi, chỉ biết lửng thửng đi sau họ.
Phùng Tiểu Tuyết và mọi người chưa ăn cơm, đại phu nhân nhanh chóng phân công Bàng quản gia dọn bàn tiệc mới.
Trong lúc Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người ăn cơm, Dương Thu Trì hướng dẫn Bàng quản gia chuẫn bị một cái bàn sạch sẽ, bày lên đó nhang đèn và bát hương, lại chuẩn bị thêm một cái chén sứ dùng để "tích huyết nhận thân" (nhỏ máu nhận người thân thích).
Lúc Phùng Tiểu Tuyết ăn cơm, Dương Thu Trì tắm rửa thay áo, chuẩn bị thật kỹ. Khi bọn họ vẫn còn an chưa xong, thì mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, tiếp đó là rửa tay đốt nhang, bắt đầu nhỏ máu nhận thân.
Tiểu nha hoàn Tri Xuân ẵm Sơn nhi ra, Dương Thu Trì từ cái rương đựng các vật khám sát vật chứng của pháp y lấy ra hai dụng cụ lấy máu, đưa lên đèn đốt để tiêu độc xong thì phân ra cắt vào ngón tay của Dương lão thái gia và tiểu thiếu gia Sơn nhi. Máu tươi từ từ ứa ra.
Sơn nhi khóc oa oa, khiến cho cuộc tích huyết nhận thân này bị bao phủ một màu xám xịt.
Dương Thu Trì lấy ra hai ống hút thủy tinh từ rương pháp y, chia ra trích lấy huyết của hai người, rồi đặt ra một khay, sau đó lấy chén sứ dùng để tích huyết nhận thân đặt luôn lên mâm này. Hắn lấy cớ phải một mình cầu đảo thần linh chứng giám, sau đó tiến hành tích huyết nhận thân mới linh nghiệm, nên mang toàn bộ rương đựng vật khám nghiệm pháp y và mâm vào trong sương phòng đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, với thần sắc nghiêm túc, hắn cẩn thận bưng mâm có chứa hai ống máu và cái chén sứ ra, cung kính đặt lên trên bàn, đốt thêm một nén hương, lầm rầm khấn váy một hồi mới xoay ra nói: "Hiện giờ ta cần kiểm nghiệm xem Sơn nhi rốt cuộc có phải là con ruột của lão thái gia hay không, ta sẽ nhỏ huyết của hai người vào trong chén này, nếu như là đúng, thì hai giọt máu sẽ hòa vào nhau, nếu không thì không thể dung hợp!"
Đối với người sống và người chết nếu có mối quan hệ ruột thịt, thì ngay từ thời Tam Quốc đã có ghi lại chuyện Tích Cốt nhận thân: Lúc đó huynh đệ của Trần nghiệp qua biển mất mạng, đồng thời ngộ hại còn có năm sáu chục người nữa. Lúc phát hiện được họ thì thi thể đã thối rữa cực độ rồi, không thể nhận ra được. Trần Nghiệp thầm nghĩ, nếu như là thân nhân nhất định sẽ khác biệt, bèn vén bào cắt máu vẫy lên xương, quả nhiên có một bộ hài cốt cho máu thấm vào, những hài cốt khác thì không.
Tống từ Tẩy Oan Lục cũng ghi lại cách kiểm tra xương người thân: "Ví như người kia tìm cha mẹ, muốn biết có thật không, làm sao thực hiện? Vị ấy bèn rải chút máu lên hài cốt, nếu là cha mẹ ruột thì xương sẽ đeể huyết thấm vào, còn không thì không thấm. Tục này gọi là 'Tích cốt nhận thân' vậy", rồi quy định rõ phương pháp tiến hành.
Đối với kiểm nghiệm quan hệ ruột thịt trên người sống, người ta có Hợp huyết pháp, hay còn gọi là Tích huyết nhận thân được thể hiện trong phim Cửu phẩm chi ma quan (Quan tép riu cửu phẩm) do Châu Tinh Trì đóng, và cách này xuất hiện vào thời nhà Minh.
Các sách "Kiểm nghiệm thi thương chỉ nam" thời Minh mạt, "Phúc huệ toàn thư" thời Thanh sơ, và "Giáo chánh bổn Tẩy oan tập lục" đều có ghi lại biện pháp tương đồng: "Huynh đệ ruột thịt hoặc là từ nhỏ phân li, hoặc là vì lý do gì đó không thể xác nhận chân giả, thì có thể cắt máu nhỏ vào nhau, trong vòng một khắc nếu cùng hòa vào nhau thì là ruột thịt, còn không thì là người dưng."
Do đó, Dương lão thái gia và mọi người đều nghe về chuyện hợp huyết nhận thân này, nhưng chưa hề thấy qua.
Vừa rồi Dương Thu Trì trịnh trọng tắm gội thay áo, rửa tay đốt nhang, một mình cầu khấn, đã khiến bọn họ cảm thấy được một thứ lực lượng thần bí. Chờ đến khi Dương Thu Trì đem ra hai dụng cụ hút máu bằng thủy tinh, càng khiến họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bọn họ chưa từng thấy pha ly trong suốt, và cũng chưa từng thấy cao su. Khi thấy Dương Thu Trì khẽ vuốt một cái, cái ống trong suốt kia tự nhiên hút máu chạy vào trong thật nhanh, nên càng kinh ngạc, và trong lòng cũng tràn đầy sự kính úy.
Con người ta đều như thế, đều thường kính sợ úy kỵ những điều thần bí, và rất nhiều truyền thuyết thần thoại đều xuất phát từ sự kính úy đối với những điều thần bí này. Dương Thu Trì lần này cố làm ra vẻ thần bí, chính là muốn khiến cho Dương lão gia tử và mọi người kính sợ, từ đó tin vào kết quả của chuyện tích huyết nhận thân.
Nghe Dương Thu Trì nói thế, mọi người đều biết thời khắc quan trọng nhất đã đến. Dương lão thái gia cùng mọi người đều vậy lại, ngưng thần quan sát.
Dương Thu Trì lấy một ống máu từ mâm lên, nhỏ một giọt vào chén sứ, lại lấy ống bên kia từ từ nhỏ ra một giọt ở liền kề bên đó.
Giọt máu hồng từ từ chảy ra miệng ống, ngưng thành giọt, từ từ rơi xuống. Giọt máu rơi, và vận mệnh của Sơn nhi do đó mà được quyết định.
Nếu máu hòa vào nhau, nó sẽ thăng nhập thiên đường, từ đó được Dương lão thái gia chiếu cố từng li từng thế, chân chính hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc của một vị tiểu thiếu gia. Còn nếu không thể hòa vào nhau, nó sẽ đọa nhập địa ngục. Một đại gia đình phong kiến như thế tuyệt đối không thể dung nghiệt chủng tồn tại, và vận mệnh của nó như thế nào có thể dễ dàng đoán được.
Hai giọt máu trong chén tuy nàm kề sát nhau, nhưng lại như hai đứa trẻ không ngừng quấy khóc, dựa lưng bám bụng, nhưng chờ cả nửa ngày mà vẫn hoàn toàn độc lập, không hề hòa lẫn vào nhau.
Dương Thu Trì thở dài, lắc lắc đầu.
Ánh mắt của Dương lão thái gia biến thành lạnh lẽo phi thường, lỗ mũi phì ra những tiếng hừ hừ nặng nề. Lão ngẩng đầu nhìn sững vào Sơn nhi đang được bế trong lòng tiểu nha hoàn Tri Xuân, nghiến răng phát ra hai tiếng: "Nghiệt chủng!"
Đại phu nhân và Chu thị, Dương Ngải Tiểu ba người đều cười, dường như đối với kết quả này sớm đã nằm trong ý liệu.
Đại phu nhân nhìn Sơn nhi một cách khinh miệt, bước đến cạnh lão thái gia chề môi nói: "Tôi đã sớm bảo con hồ li tinh thối này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, thương phong bại tục, và cũng không biết ở đâu chui ra thứ nghiệt chủng này, bại hoại...."
"Đủ rồi!" Dương lão thái gia rống lên, khiến mọi người giật mình kinh hãi, "Bàng quản gia, mang thứ nghiệt chủng này đem ra đống phân dìm chết!" Dừng lại một chút, thấy Bàng quản gia không đáp ứng, lão bèn quay lại nhìn, thấy Bàng quản gia mặt xám như tàu lá, miệng không ngừng lẫm bẫm: "Không thể, không thể nào... không đúng!"
Dương lão thái gia đang khó chịu, thấy lão chẳng phản ứng gì với sự phân công của mình, bèn quát lên: "Bàng quản gia!"
Bàng quản gia hơi giật mình, hồi lại thần lên tiếng đáp ứng: "Dạ, lão gia, ngài gọi tôi?"
"Làm gì thế! Ta bảo ngươi đem thứ nghiệt chủng này ném vào hố phân dìm chết! Ngươi có nghe không?"
Mặt Bàng quản gia càng tái nhợt, dạ một tiếng, từ từ bước lại trước mặt nha hoàn Tri Xuân, run run đưa cánh tay già khô ốm tiếp lấy Tiểu Sơn nhi, ôm chặt vào trong lòng.
Sơn nhi không biết đại họa đã lâm đầu, đưa hai cánh tay bé bỏng ra sờ soạng mặt của Bàng quản gia.
"Hài tử...!" Bàng quản gia khẽ hô hoán, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của Sơn nhi cào loạn trên khuôn mặt già nhăn nheo khô sạn, hai giọt lệ nóng từ từ lăn dài xuống má.
Dương lão thái gia càng bực mình hơn, quát: "Bàng quản gia, ngươi không nghe lời của ta hả?"
Bàng quản gia ôm chặt hài tử, sợ người khác sẽ cướp nó đi, bước tới trước mặt Dương lão thái gia, nước ực nước bọt quỳ xuống, ôm đứa bé trong lòng cùng dập đầu lạy, thưa: "Lão gia, cầu xin người tha cho hài tử này đi. Hài tử đâu có tội gì đâu a."
"Vô tội ư?" Đại phu nhân cất giọng the thé nói, "Thứ nghiệt chủng do hồ li thối sinh ra không đáng lưu lại trên thế gian này, càng không thể sống trong Dương gia của chúng ta, không thể làm ô uế thanh danh của Dương gia được."
Nghe lời này, Bàng quản gia lại ôm hài tử dập đầu thêm vài cái nữa, cất giọng thảm não: "Nếu như lão gia và thái thái có thể phát từ bi tha cho hài tử, lão nô tình nguyện từ chức quản gia, tiền công bao nhiêu năm nay tôi không cần nữa. Tôi xin mang theo hài tử rời khỏi Dương gia thôn. Khẩn cầu lão gia, thái thái thành toàn!" Nói xong lại dập đầu thêm vài cái.
Chu thị vợ của Dương Thanh Thủy lúc này đứng cạnh bên cất giọng đầy căm hận: "Không được! Hài tử này là dã chủng sinh ra từ Dương gia, chỉ có thể xử tử mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục này!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT