- vương gia, đã tối vậy mà người ko muốn lão nô tắt nến ngoài kia đi sao? - quản gia đứng trước cửa, hỏi
- ko, nàng sắp đến rồi! Nếu ta ko thắp nến thì nàng sẽ ko biết đường tới đây - Hoàng Lam Phương cười, ngồi trên ghế phê tấu chương
Quản gia khẽ thở dài, đi ra ngoài. Vương gia là ngày càng kỳ quái. Hắn nói tối nay tiểu vương phi sẽ tới nhưng đã quá nửa đêm rồi, bất quá, tam vương gia hắn ko bao giờ linh cảm sai cả!
Hiện tại,ngoài bờ tường của tam vương phủ, Loan Loan nàng 1 thân hắc y, bó sát người, tóc tím vấn cao, mành che nửa khuôn mặt. Bên eo đeo đai lưng, ở trong ghim nhiều kim độc cùng chủy thủ nàng mới mài hồi chiều.
Chân khẽ nhún, bật tường, thầm nghĩ: ko mặc váy dài như mấy lần trước, trèo thật dễ, vả lại tường tam vương phủ này thấp hơn Uyển phủ nha!!!
Trước mắt nàng chính là Bạch đào viện của tam vương gia, trồng toàn bạch đào ko nga! Nhìn rất đẹp. Ngẩn ngơ ngắm hoa 1 lúc, nàng lại giật mình: sao nơi này là ko có chút ám vệ a? thường thấy trên phim người quý tộc coi trọng mạng sống lắm mà? Nửa đêm rồi, đèn đuốc vẫn sáng chưng? Hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.
Nghĩ tới đó, nàng liền bị 1 người ôm từ sau lưng, chưa kịp hét lên thì người đó lên tiếng: