Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang cùng với Nam Cung Kỳ, ba người đón ánh tịch dương cùng gió nhẹ, nhìn rặng mây đỏ phía chân trời xa, ở trên con đường Thạch Tử chậm rì rì vừa đi vừa nói chuyện. Trong không khí, quanh quẩn tiếng cười nói của ba người, những luống hoa hai bên đường Thạch Tử nở vô cùng tốt, đẹp lại thơm, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào tận lòng ngời, bên phải có những cây to đã trưởng thành và cây ăn quả, trên một cành cây ăn quả thậm chí còn có cả một tổ chim nhỏ!

“Anh ơi, trên đó có trứng chim, thật là nhỏ!” Quý Thần Quang đứng trên núi giả dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tổ chim trên cành cây. Phát hiện bên trong có hai quả trứng chim nho nhỏ, trên mặt lập tức xuất hiện tươi cười kinh hỉ! Cảm thấy rất là mới mẻ!

“Thần Thần, nhìn thoáng qua rồi xuống mau, núi giả nguy hiểm lắm, tay em còn đang bị thương đó!” Nghe tiếng cười của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cũng nở nụ cười theo. Người đứng ở bên cạnh Quý Thần Quang, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm, miễn cho Thần Thần quá hưng phấn mà trượt chân ngã……

Nam Cung Kỳ nhìn về phía Quý Thần Quang, vươn tay đẩy kính mắt của mình, đáy mắt nồng đậm ý cười nhu hòa, “Thần Quang, anh nói cho em biết, em hiện tại thủ ở trước tổ chim, không chứng chim mẹ ở gần đây, thấy em ở bên cạnh, nó cũng không dám bay về!”

“Sẽ như vậy sao? Em chỉ là nhìn nhìn một chút thôi, sẽ không thương tổn chúng nó!” Quý Thần Quang nghe Nam Cung Kỳ nói, hơi hơi kinh ngạc chút!

“Em hỏi anh hai em xem……” Nam Cung Kỳ giảo hoạt liếc mắt một cái, đem bóng đá sang cho Quý Tiêu Dương ở bên cạnh!

Quả nhiên, ánh mắt Quý Thần Quang dừng trên người Quý Tiêu Dương, “Anh ơi, có phải sẽ đúng như lời Kỳ nói hay không?”

Quý Tiêu Dương cười nhẹ gật gật đầu, mở ra hai tay với Quý Thần Quang, “Cho nên, Thần Thần mau chóng xuống đây nào!”

“Nga, dạ!” Nghe xong, tay trái Quý Thần Quang bắt lấy cánh tay phải của Quý Tiêu Dương, cẩn thận nhảy xuống núi giả. Sau khi xuống dưới, Quý Thần Quang nhanh chóng kéo tay Quý Tiêu Dương, trốn ra sau núi giả. “Anh ơi, chúng ta nhìn một chút xem chim mẹ trông như thế nào đi!”

“Được!” Nhìn vẻ mặt tò mò của Thần Thần, khóe miệng Quý Tiêu Dương hiện ra một nụ cười nhợt nhạt! Trong lòng có chút kiểm điểm bản thân nghĩ: Có phải đã bảo vệ Thần Thần quá nghiêm mật rồi không? Thần Thần đối với rất nhiều những kiến thức bình thường đều không biết, hắn cũng không biết dạy thế nào…… Chờ khi nào rảnh phải mang Thần Thần ra ngoài nhiều một chút, nhìn nhiều sẽ biết!

“Đến rồi, đến rồi, chú chim thật là nhỏ!” Đang lúc Quý Tiêu Dương trầm tư, thanh âm hưng phấn của Quý Thần Quang vang lên bên tai. Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, nhìn về phía chú chim, quả nhiên nhìn thấy một chú chim nhỏ đang bay vào tổ!

Nam Cung Kỳ ở một bên cười đến đắc ý, “Thần Quang, anh nói đúng rồi đi! Xem đi, nếu em vẫn cứ đứng ngắm trứng trim, chim mẹ sẽ tập kích em!”

“Vì sao ạ?” Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nam Cung Kỳ!

“Bởi vì nó sợ em sẽ thương tổn đến con của nó, cho nên phải đuổi em đi! Đây là chỗ vĩ đại của người làm mẹ! Vì đứa con của mình có thể bộc phát ra tiềm lực cường đại!”

Nghe Nam Cung Kỳ nói, ý cười trên mặt Quý Thần Quang nháy mắt trở nên cứng ngắc, đầu nguyên bản còn ngẩng đầu lên khẽ cúi xuống ngực, thanh âm nhẹ nhàng tinh tế, “Người mẹ nào cũng đều như vậy sao ạ?”

“Đương nhiên! Mỗi một đứa con đều là một miếng thịt rớt xuống từ người mẹ, là bảo bối trân quý nhất!” Nam Cung Kỳ nhìn chim mẹ ở xa xa đang lật xem trứng chim có bị thương hay không. Cũng không chú ý Quý Thần Quang khác thường. Mà Quý Tiêu Dương còn lại là đang nhìn tổ chim, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cũng không có chú ý tới Quý Thần Quang khác thường! Sau khi Nam Cung Kỳ nói xong, Quý Thần Quang hoàn toàn trầm mặc, đôi tay gắt gao lộn xộn nắm chặt lấy nhau, trên đường Thạch Tử xuất hiện một giọt lại một giọt nước……

“Gạt người, Kỳ, anh lừa em…… Bà ấy sẽ không thích em, từ nhỏ đã không thích……” Thời gian vài giây lặng lẽ trôi qua, thanh âm khóc nức nở có chút thê lương của Quý Thần Quang vang lên…… Bên trong lộ ra sự tổn thương rất sây rất sây……

Mỗi một đứa con đều là một miếng thịt rớt xuống từ trên người mẹ, bảo bối trân quý nhất…… Bảo bối trân quý nhất! Vì cái gì bà ấy lại ghét cậu đến vậy?…… Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ đều không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái…… Đây là vì cái gì?…… Trong lòng Quý Thần Quang có cảm giác nói không nên lời…… Đứa con là bảo bối của người mẹ, vậy cậu thì sao?……

“Thần Thần, làm sao vậy? Sao lại khóc? Thần Thần ngoan, không khóc!” Cảm giác được sự khác thường của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương lập tức từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, có chút bối rối nhìn nước mắt nơi khóe mắt Quý Thần Quang, vừa rồi vẫn còn tốt sao đột nhiên lại……

“Anh hai, mỗi đứa con đều là bảo bối của người mẹ, vậy em thì sao?……” Quý Thần Quang nhào vào trong lòng Quý Tiêu Dương, tay trái ôm chặt lấy vòng eo của hắn, vùi đầu thật sâu vào trong lòng hắn, cố nén lại nước mắt…… “Thần Thần ngoan, em là bảo bối của anh hai! Anh là bảo bối trân quý nhất của anh hai! Không khóc! Không khóc……” Quý Tiêu Dương một bên an ủi Quý Thần Quang trong lòng, một bên đưa ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh, trong mắt có tìm hỏi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì……

Nam Cung Kỳ cười xin lỗi với Quý Tiêu Dương, tươi cười có chút suy yếu, có chút tái nhợt…… Anh vừa rồi cư nhiên quên một chuyện quan trọng như vậy, khiến cho Thần Quang khúc mắc……

“Anh ơi, em không phải con ruột của mẹ! Có phải hay không……” Bởi vì không phải là miếng thịt rơi từ trên người bà ấy xuống, cho nên, không đau cậu không thương cậu không thích cậu……

“Thần Thần, chúng ta không có mẹ! Chúng ta không cần có mẹ, Thần Thần có anh hai là đủ rồi! Thần Thần của anh hai không được rơi nước mắt vì chuyện của mẹ! Vì bà ấy, một người xa lạ không có quan hệ gì hết, mà em lại khóc nhiều như thế. Anh hai nhìn thực đau lòng, Thần Thần có biết hay không?…… Thần Thần, nghe anh hai nói, chúng ta không cần mẹ, nếu bà ấy không thương chúng ta, chúng ta cũng không cần yêu bà ấy, lại càng không cần bà ấy yêu! Thần Thần là nam tử hán, phải kiên cường một chút! Này có gì đâu, không có mẹ, em còn có anh hai! Anh hai vẫn luôn cùng em, mãi mãi, mãi mãi……”

Quý Tiêu Dương rất sớm đã muốn dùng lời nói nghiêm khắc để nói cho Thần Thần biết! Nếu Lục Dao khhông thương bọn họ, không quý trọng thân tình với bọn họ! Như vậy, bọn họ cũng không cần đau khổ nhớ nhung như vậy, càng không cần yêu thương ấm áp của bà ấy……

Quý Thần Quang chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, vẫn anh anh khóc…… Ngay cả chú chim nhỏ cũng trân trọng đứa con của mình, vì cái gì mẹ của cậu…… Bên tai vọng đến lời nói hữu lực mạnh mẽ của anh hai, tâm Quý Thần Quang loạn như ma……

Thời gian lẳng lặng trôi qua, Quý Tiêu Dương chỉ gắt gao ôm lấy Quý Thần Quang, cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Việc này nói nhiều cũng không có tác dụng. Hắn đều đã nói qua, chủ yếu là Thần Thần phải tự dựa vào chính mình. Có thể nghĩ thông suốt, nguyện ý buông xuống những khúc mắc tiềm tàng trong lòng……

“Anh hai, em biết rồi!” Qua thật lâu sau, Quý Thần Quang rốt cục cũng từ trong lòng Quý Tiêu Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh sáng mặt trời, có vẻ phá lệ sáng ngời…… Hết hy vọng, lần này là hoàn toàn buông xuống……

“Thần Thần ngoan, Thần Thần tốt của anh! Anh hai không cho phép em về sau lại nhỏ một giọt lệ nào vì bà ấy nữa, có biết không?” Vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt Quý Thần Quang, thanh âm Quý Tiêu Dương rất là bá đạo!

“Sẽ không, không bao giờ nữa!” Quý Thần Quang kiếng chân, hôn lên môi Quý Tiêu Dương một cái. “Anh hai, cám ơn anh!” Nếu không có anh hai nói như vậy, cậu căn bản là không thể gỡ nổi khúc mắc trong lòng mình……

“Đứa ngốc, quan hệ của chúng ta còn phải nói lời cảm ơn sao!” Quý Tiêu Dương cười khẽ búng lên mũi Quý Thần Quang một cái, cười sủng nịch!

“Thần Quang, Tiêu Dương, mặc thêm áo vào đi. Gió bắt đầu thổi rồi, có chút lạnh!” Nam Cung Kỳ cầm hai chiếc áo khoác đưa tới trước mặt Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, ôn hòa nói một câu. Sau đó ánh mắt dừng trên người Quý Thần Quang, “Thần Quang, anh xin lỗi……”

“Không có việc gì, Kỳ, nếu không phải anh, khúc mắc trong lòng em còn chưa thể cởi bỏ! Em còn muốn cảm ơn anh!” Quý Thần Quang vươn tay trái vỗ vỗ bả vai Nam Cung Kỳ, cười đến cao hứng!

Quý Tiêu Dương lấy áo khoác trong tay Nam Cung Kỳ qua, phủ thêm cho Quý Thần Quang, sau đó lại khoác vào người mình, “Tiếp tục đi hay là đi vào?”

“Đi tiếp đi anh, mới dạo được có một nửa!” Quý Thần Quang dắt tay Quý Tiêu Dương, tươi cười đầy mặt nói một câu.

“Được!”

Trong vườn hoa có chút lạnh vang lên tiếng cười làm lòng người ấm áp……

……

Sau khi Hoàng Diệu Thiên ngắt điện thoại, tựa vào bức tường bệnh viện lạnh như băng, ngây người gần nửa giờ đồng hồ. Cả người giống như già đi vài tuổi, khí chất cương nghị cùng tinh thần tỏa sáng lúc vừa xuống máy bay giờ khắc này hoàn toàn biến mất……

Nửa giờ sau, Hoàng Diệu Thiên rốt cuộc nâng đầu vẫn luôn cúi xuống của mình lên, ánh mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật cách đó không xa! Không bỏ xuống được…… Chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp……

“Lão gia, ăn chút cháo cho ấm bụng được không?” Lão quản gia mua một ít cháo đưa tới trước mặt Hoàng Diệu Thiên, quan tâm nói với hắn một câu. Lão quản gia đã đứng ở chỗ này gần ba tiếng rồi…… Cuộc phẫu thuật của Tiểu Nguyên lại vẫn như trước không có động tĩnh gì.

Hoàng Diệu Thiên hơi đẩy cháo ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Ánh mắt vẫn như trước lẳng lặng nhìn cửa phòng phẫu thuật. Cách một hồi mới hỏi một câu, “Bao lâu rồi?……”

“Ba tiếng rồi!” Lão quản gia ảm đạm thu hồi lại cháo đặt sang một bên, nhẹ nhàng đáp lại một câu.

“Sao tôi lại cảm giác…… giống như…… đã lâu lắm……” Thanh âm của Hoàng Diệu Thiên thiếu đi sự mạnh mẽ vang dội trước kia, thiếu sự khí phách mười phần trước kia, hơn chút…… bi thương nói không nên lời……

“Lão gia, Tiểu Nguyên sẽ không có chuyện gì đâu! Ngài an tâm, hiện tại ngài nên chăm sóc tốt cho chính mình. Như vậy thì lúc Tiểu Nguyên ra khỏi phòng phẫu thuật, ngài mới có tinh lực chăm sóc cậu ấy!” Lão quản gia nghe Hoàng Diệu Thiên nói xong, trong lòng một trận xót xa…… Lão quản gia nói xong, thật lâu sau Hoàng Diệu Thiên mới đáp lại, “Cũng đúng……” Lời này nói ra rất là hoảng hốt.

“Lão gia, ăn cháo đi!” Nghe Hoàng Diệu Thiên trả lời, lão quản gia trong lòng vui vẻ, nhanh chóng đưa bát cháo ở bên cạnh đến trước mặt hắn!

Hoàng Diệu Thiên có chút máy móc bưng bát cháo lên, cháo ấm áp chảy vào trong dạ dày, cảm giác thân thể cứng ngắc lạnh như băng của mình dường như trở nên thoải mái hơn rất nhiều! Ăn cháo xong, vẻ mặt phờ phạc có chút dại ra của Hoàng Diệu Thiên cũng tốt hơn nhiều, người cũng có tinh thần hơn, nói với lão quản gia một câu, “Ông giúp tôi liên lạc với Quý Tiêu Dương. Nói buổi chiều tôi muốn gặp mặt với cậu ta!”

Lão quản gia vừa nghe Hoàng Diệu Thiên nói, có chút kinh ngạc…… “Lão, lão gia, ngài muốn?……”

Hoàng Diệu Thiên nhìn thẳng vào mắt lão quản gia, lẳng lặng gật gật đầu! Dứt bỏ không được, chỉ có thể hoàn toàn buông tha cho…… Phải thỏa hiệp! Nhưng, không biết phải làm thế nào để Quý Tiêu Dương có thể buông tha cho Tiểu Nguyên?…… Trong lòng Hoàng Diệu Thiên thực hoang mang. Những chuyện mà Tiểu Nguyên làm với Quý Tiêu Dương, hắn đều nhất thanh nhị sở (rõ ràng)…… Việc này, đổi lại là ai cũng đều không dễ dàng tha thứ cho đối phương……

Xem ra, lần này vì Tiểu Nguyên, hắn ngay cả thể diện cũng đều phải bỏ xuống…… Chỉ hy vọng mình cố gắng có thể lưu lại cơ hội sống cho Tiểu Nguyên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play