Trước bàn làm việc của Quý Tiêu Dương có hai nam một nữ đứng, là thành viên của tổ mật thám.
“Nói!” Quý Tiêu Dương tay cầm bút máy không có dừng lại, vẫn cúi đầu như trước xem xét tài liệu.
“Chúng tôi đã điều tra được vị trí của Quý thiếu gia, ở núi Thuần Khê ở thành phố C. Tinh nhất tinh nhị tinh tam đã đến đó rồi!” Một người đàn ông trong hai nam đứng lên trước cung kính nói.
Tay viết bận rộn của Quý Tiêu Dương lúc này mới ngừng lại, nâng mắt lên nhìn về ba người ở phía trước. “Hảo hảo bảo vệ Thần Thần! Chín giờ sáng ngày mai ta muốn nhìn thấy người!”
“Cam đoàn hoàn thành mệnh lệnh!” Ba người đồng thời nói một câu, rồi sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này Nam Cung Kỳ ở một bên mới từ trong đống tài liệu lớn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn về phía Quý Tiêu Dương, “Có tin tức của Thần Quang rồi?” Trong giọng nói là kích động cùng vui vẻ không che dấu được.
“Ân.” Quý Tiêu Dương gật gật đầu. Mấy ngày liền, khuôn mặt lạnh lùng buộc chặt rốt cục cũng nhu hòa đi rất nhiều, nhếch môi câu ra một nụ cười khẽ! Hơi thở âm hàn quanh thân cũng dần dần rút đi không ít.
“Thành phố Y bên kia cũng có tin tức rồi, đã tranh đoạt thành công khu đất kia!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, từ trong đống tư liệu lớn lấy ra một phần hợp đồng đưa tới trước mặt Quý Tiêu Dương, “Tiêu Dương, cậu xem xem có chỗ nào cần sửa không?”
Nam Cung Kỳ vừa mới nói xong, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Nam Cung Kỳ đặt hợp đồng trước mặt Quý Tiêu Dương, quay đầu lại bàn làm việc của mình, cầm lấy di động, nhìn màn hình báo tên người gọi. Là Lưu Lâm.
Ông ta lúc này gọi điện đến là có chuyện gì?…… Trong lòng hơi nghĩ nghĩ rồi nhấn nút nghe.
“Lưu tổng!” Tuy rằng trong lòng thực sự rất không thích Lưu Lâm này nhưng là ở mặt ngoài vẫn phải làm bộ cho tốt cho nên thanh âm Nam Cung Kỳ vẫn thản nhiên ôn hòa như trước. Bất quá cẩn thận lắng nghe có thể nghe ra ý lãnh đạm bên trong.
“Tiểu Kỳ, xin hỏi hiện tại Quý tổng có thời gian không?” Lưu Lâm ở một chỗ khác gọi điện thoại tựa hồ rất cao hứng, ngay cả thanh âm nói chuyện của ông ta cũng lộ ta một cỗ hưng phấn.
“Xin hỏi Lưu tổng có chuyện gì vậy?” Tầm mắt Nam Cung Kỳ dừng ở trên người Quý Tiêu Dương.
“Ha ha, chính là về bản thiết kế kia!” Lưu Lâm vui tươi hớn hở cười.
“Lưu tổng, nếu ông còn có nơi nào không ưng ý có thể trực tiếp nói với tôi, tôi là người phụ trách bản thiết kế đó!” Trong thanh âm của Nam Cung Kỳ có một tia không kiên nhẫn cực nhạt.
“Không có, không có, tôi phi thường hài lòng với bản thiết kế, thực vừa lòng, tôi chỉ nghĩ hỏi xem Quý tổng có thời gian không. Tôi muốn mời cậu ấy cùng nhau ăn bữa cơm để thể hiện chút ý tứ của tôi!” Nghe ra ý tứ trong lời nói của Nam Cung Kỳ, Lưu tổng lập tức mở miệng phản bác. Thật vất vả bản thiết kế lần này mới được đổi thành phương án mình hài lòng nhất, nếu chính mình còn cảm thấy có vấn đề thì mình đúng thật là não tàn rồi. Đây là bản thiết kế đầu tiên mà ông vừa lòng nhất, nhưng bất hạnh là không thể không khó xử Quý tổng một chút. Hiện tại nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, sẽ không cần nói những lời nói dối trái lương tâm nữa!
“Cái này, tôi giúp ông hỏi sếp một chút. Đợi lát nữa ông gọi lại được không?” Nhìn Quý Tiêu Dương bận rộn lật xem tài liệu, Nam Cung Kỳ tạm thời không nghĩ sẽ quấy rầy hắn! Dù sao việc này cũng không quan trọng!
“Được, không thành vấn đề!” Lưu tổng vội vàng nói một câu rồi sau đó ngắt điện thoại.
Nam Cung Kỳ nhìn di dộng thất thần một chút. Tổng cảm giác lý do của Lưu Lâm này như thế nào có điểm gượng ép?……
“Kỳ, Lưu Lâm gọi điện thoại đến có chuyện gì vậy?” Quý Tiêu Dương từ trong tập tài liệu ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Kỳ.
“Ông ta muốn mời cậu đi ăn cơm. Nói là vì cảm ơn bản thiết kế của chúng ta, ông ta vô cùng hài lòng!” Nam Cung Kỳ nói xong, tạm dừng một chút, đẩy kính mắt của mình “Tiêu Dương, cuối cùng thì tôi cảm giác được rằng hành vi của Lưu Lâm này có điểm cổ quái!”
Quý Tiêu Dương không nói gì, mắt nhìn về phía tài liệu trong tay, đáy mắt xuất hiện trầm tư.
Đúng lúc này, trong phòng im lặng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Linh Thiên Nhiễm từ ngoài cửa phòng ẩn ẩn truyền đến, “Tiêu Dương, mở cửa!”
Trong thanh âm lộ ra chút vội vàng.
Nam Cung Kỳ nhanh chóng đứng lên mở cửa phòng. “Mạc Dương, Thiên Nhiễm!”
“Tiêu Dương, có phải vừa rồi Lưu Lâm gọi điện thoại cho cậu hay không?” Linh Thiên Nhiễm vừa vào cửa liền chạy tới trước mặt Quý Tiêu Dương, vội vàng hỏi.
Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần nhìn Linh Thiên Nhiễm “Có phải là trong chuyện này tồn tại vấn đề gì không?” Khi nói lời này tầm mắt Quý Tiêu Dương nhìn về phía Mạc Dương.
Mạc Dương đứng ở phía sau Linh Thiên Nhiễm khẽ gật đầu.
Lúc này Linh Thiên Nhiễm kích động mở miệng “Tiêu Dương, cậu đừng đáp ứng lời mời của vương bát đản kia. Mẹ kiếp, ông ta muốn hãm hại cậu……”
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói cụ thể xem nào!” Nam Cung Kỳ nghe lời nói của Linh Thiên Nhiễm, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà mình không có đáp ứng ông ta! Anh cảm giác được hành vi của Lưu Lâm có điểm khác thường……
“Cậu hỏi Mạc Dương đi, tớ uống nước cái đã.” Linh Thiên Nhiễm đẩy Mạc Dương tới trước mặt Quý Tiêu Dương, còn mình thì chạy đến bên cạnh rót một cốc nước ấm, hung hăng uống như trâu. Rồi sau đó lại rất tự nhiên mà pha một cốc trà đưa tới trước mặt Mạc Dương.
Mạc Dương tiếp nhận trà, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một tia ánh sáng như ngọc lưu ly. “Vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại nói rằng mười phút trước Lưu Lâm nhận được một cuộc điện thoại lạ. Trực tiếp ra lệnh yêu cầu Lưu Lâm đưa cậu tới ‘Phúc Mãn Lâu’!”
Mười phút trước…… Quý Tiêu Dương đặt tay phải lên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ, ánh mắt cùng Nam Cung Kỳ liếc nhau, “Thất gia kia hành động thật ra rất nhanh a, tôi vừa mới nhận được tin tức gã liền trực tiếp có mệnh lệnh đến đây!”
“Tiêu Dương vừa mới nhận được tin tức nói đã tìm thấy vị trí của Thần Quang, ngay tại núi Thuần Khê ở thành phố C!” Nam Cung Kỳ ôn hòa nói với Linh Thiên Nhiễm.
Mạc Dương vừa nghe lời này của Nam Cung Kỳ, tay nắm chén trà bất giác gia tăng vài phần lực đạo. Thủ hạ của hắn cũng chưa tra được chuyện gì, Tiêu Dương cư nhiên đã biết, xem ra thực lực che dấu của Tiêu Dương rất cường đại…… Đường dây tình báo của hắn đã thành lập suốt mười lăm năm nay, mỗi một năm đều tiến hành thay đổi, mỗi một năm càng thêm trưởng thành hoàn mỹ. Không nghĩ tới tốc độ điều tra của Tiêu Dương cư nhiên so với đường dây tình báo của hắn còn muốn nhanh chóng hơn. Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc……
“Kỳ, ý của cậu là Thất gia kia đã biết chính ta điều tra ra nơi Thần Quang đang ở? Cho nên mới chuẩn bị giữ chân Quý Tiêu Dương làm cho bọn họ ở bên kia có đủ thời gian chuyển địa điểm?” Linh Thiên Nhiễm trầm mặc vài giây rồi sau đó lớn tiếng hỏi!
“Phỏng chừng là khả năng này!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu.
“Tốc độ của Thất gia này cũng quá nhanh đi…… Cảm giác như hắn ta ở bên này của chúng ta thả một con mắt, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm xem chúng ta đi đâu vậy!” Linh Thiên Nhiễm một câu vô tâm nói ra lại làm cho lòng Quý Tiêu Dương nổi lên gợn sóng!
Toàn bộ hơi thở quanh thân Quý Tiêu Dương nháy mắt thay đổi! Nguyên lại ánh mắt mang theo một tia nhu hòa cũng lập tức trở nêm ngoan lệ cùng lo lắng.
Trong lòng Nam Cung Kỳ cả kinh, chẳng lẽ bên bọn họ thật sự có gián điệp?……
Im lặng vài giây, Quý Tiêu Dương lập tức lấy di động ra gọi điện thoại, “Nhanh chóng giúp ta xem xét tất cả mọi thứ chung quanh!” Thanh âm rét lạnh đến tận xương!
“Sẽ không thật sự có gián điệp đi……” Linh Thiên Nhiễm nghe lời nói của Quý Tiêu Dương, nhược nhược hỏi một câu! Sẽ không thật sự để cho cậu miệng quạ đen nói trúng rồi đi……
“Hẳn là không sai được!” Mạc DƯơng lẳng lặng đứng ở một bên mở miệng nói chuyện. “Tổ chức tình báo của Thất Giác hiệu suất làm việc dường như không có nhanh như vậy!”
Lời nói của Mạc Dương vừa dứt, trong phòng liền lâm vào một trận trầm mặc……
Cư như vậy, cho dù là đả thảo kinh xà()…… Tình cảnh của Thần Quang chỉ sợ là càng thêm nguy hiểm……
[(): đánh rắn động cỏ]
Trong lòng Nam Cung Kỳ lo lắng nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Chỉ sợ là Tiêu Dương cũng thật không ngờ sẽ có loại chuyện này xuất hiện…… Anh nhìn thấy dưới gương mặt bình tĩnh của Tiêu Dương kia che dấu lo lắng…… Lo lắng trong lòng lại sâu thêm vài phần. Thần Quang, em nhất định phải kiên trì, hảo hảo bảo hộ chính mình! Bằng không Tiêu Dương có lẽ thật sự sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ() làm cho người ta khủng hoảng……
[(): gió tanh mưa máu]
Cũng chính là mấy ngày nay, Nam Cung Kỳ mới lại phát hiện ra được nguyên lai sự hiểu biết của anh về Tiêu Dương chỉ là một góc băng sơn của hắn…… Anh phát hiện, Tiêu Dương kỳ thật cũng đứng đầu một thế lực hắc bang. Bất quá phạm vi của thế lực là ở thành phố W. Hơn nữa, theo anh biết thì thế lực kia rất bề bộn, nó đứng ở tầm phía cuối hạng ba. Nhưng kỳ thật thì thực lực của nó so sánh với hắc đạo hạng nhất của thành phố W thậm chí còn mạnh hơn. Nam Cung Kỳ lúc này mới hiểu được vì cái gì vài năm này tốc độ phát triển của bọn họ có thể nhanh chóng như thế, có nhiều cừu gia như vậy, nhưng là không có một cái nào dám có can đảm khiêu chiến với bọn họ!
Hơn nữa, Nam Cung Kỳ còn phát hiện cái này làm bảo về ở tổng công ty ở thành phố C, anh trước kia chính là cảm giác được thân thủ của bọn họ so với những người bình thường thì mạnh hơn. Nhưng không có nghĩ đến rằng cư nhiên họ đều là những tay đánh siêu cấp từ trong quân đội ra……
Lúc Nam Cung Kỳ thất thần, di động trên mặt bàn lại đột nhiên vang lên.
Nam Cung Kỳ nhanh chóng thu hồi tâm tư. Chẳng lẽ là Lưu Lâm?…… Trong lòng âm thầm nghĩ, vươn tay lấy di động, vừa thấy điện thoại báo tên Tiểu Cửu thì nhanh chóng ấn nút nghe. Từ lúc bảy giờ sáng tỉnh dậy đến bây giờ vẫn không có thấy bóng dáng Tiểu Cửu đâu. Mãi cho đến hiện tại, đều đã tám giờ tối rồi. Trong lòng anh vẫn ẩn ẩn lo lắng, không biết cậu ấy đi làm cái gì……
“Tiểu Cửu……” Còn chưa nói chuyện, chợt nghe thanh âm của Tiểu Cửu từ một chỗ khác thản nhiên vang lên, “Kỳ, mở cửa!”
Nam Cung Kỳ hơi run rẩy một chút, nhanh chóng mở cửa phòng ra. Trong tay Nam Cung Cửu kéo một người……
“Tiêu Dương, cho anh!” Ném người đang hôn mê tới phía trước Quý Tiêu Dương! Trên mặt Nam Cung Cửu hiện lên vẻ mệt mỏi. Mấy ngày nay, xuất phát từ trực giác chuyên nghiệp của hắn, hắn cảm giác được người này có điểm kỳ quái cho nên vẫn luôn âm thầm chú ý hành tung của anh ta. Đêm qua hắn phát hiện ra người này lén lút liền lập tức đi theo sau. Đến vừa rồi hắn mời bắt được nhược điểm của người này…… Người này cũng là phi thường cẩn thận, nếu không phải tin tưởng trực giác của bản thận chỉ sợ Nam Cung Cửu cũng bỏ cuộc rồi, theo suốt mười tám giờ! Mệt chết hắn……
“Tiểu Cửu, đây là……” Nam Cung Kỳ nhìn vẻ mặt Nam Cung Cửu hiện lên mỏi mệt rõ ràng, đi pha một ly trà xanh đặt trước mặt hắn.
Khi Quý Tiêu Dương nhìn thấy người này, trong mắt hiện lên một tia sáng. “Tiểu Cửu, vất vả rồi!” Đứng lên vỗ vỗ bả vai Nam Cung Cửu.
Linh Thiên Nhiễm ánh mắt lóe lóe, sửng sốt nửa giây mới bắt đầu nói chuyện. “Đây là gián điệp kia?”
“Ân!” Mạc Dương gật gật đầu. Khi nhìn về phía Nam Cung Cửu, trong mắt có chút kinh ngạc, nhìn không ra thiếu niên mười lăm tuổi này lại mạnh như vậy…… Chỉ sợ cũng là người trong nghề đi!
“Tiểu Cửu, cậu cường đại rồi!” Linh Thiên Nhiễm ngồi vào trước mặt Nam Cung Cửu, vỗ vỗ bờ vai hắn. Thật là nhìn không ra Nam Cung Cửu lạnh lùng khốc khốc, nguyên lai lại là một tiểu gia hỏa có bản lãnh thật sự cường đại!
“Tiêu Dương, bước tiếp theo cậu chuẩn bị thế nào?” Nam Cung Kỳ nhìn người hôn mê dưới chân, vươn chân hung hăng đá cho anh ta hai phát. Nếu không phải là người này tiết lộ tin tức thì hiện tại Thần Quang cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Không biết Thất gia kia đối đãi với Thần Quang như thế nào……
Quý Tiêu Dương xoa cằm, trong đôi mắt đen như mực lóe lên u quang nhè nhạ, lẳng lặng suy nghĩ gần nửa phút mới ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Kỳ “Gọi điện thoại cho Lưu tổng, nói cho ông ta biết hiện tại tôi có một tiếng thời gian rảnh!”
Nam Cung Kỳ vừa nghe Quý Tiêu Dương nói, hơi sửng sốt một chút mới vươn tay đẩy đẩy kính mắt gọng bạc của mình “Tiêu Dương, cậu là muốn……?”
“Ân! Xem bọn họ rốt cuộc là sắp xếp trò hay gì!” Khóe miệng Quý Tiêu Dương xuất hiện nụ cười lạnh. Đi tới bàn làm việc của mình, lấy di động ra gọi “Đưa năm người đến mai phục ở ‘Phúc Mãn Lâu’! Nhớ kỹ không được tiết lộ thân phân, chờ lệnh của ta!”
Chờ Quý Tiêu Dương nói chuyện điện thoại xong, Nam Cung Kỳ cũng lấy di động của mình ra ấn số của Lưu Lâm.
“Lưu tổng, sếp nói cậu ấy hiện tại vừa vặn có một tiếng thời gian rảnh.”
“Phải không? Vậy thì tốt qua. Tôi lập tức đến ‘Phúc Mãn Lâu’ đặt chỗ trước. Đồ ăn ở đó rất là ngon!”
“Ân. Tốt!”
Nói xong, Nam Cung Kỳ ngắt điện thoại, ánh mắt về phía Quý Tiêu Dương, tay ra dấu ọ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT