Sáng sớm, Ngải Tuyết không chút sức lực nằm lỳ ở trên giường,

Ngược lại Mộ Dung Kiệt thì tràn đầy sức sống sau một đêm ăn no, mặc tây trang chỉnh tề, mắt liếc Ngải Tuyết đờ đẫn trên giường.

Chậm rãi đi tới bên giường, đặt lên cánh môi anh đào của cô một nụ hôn ngọt ngào!

Nha đầu này quá hấp dẫn quá mê người khiến anh thật không muốn rời giường chút nào!

"Bà xã, có muốn rời giường không?"

Ngải Tuyết lè lưỡi lắc đầu, cô cảm thấy ớn lạnh với lời anh nói, lấy chăn đắp kín đầu, không hề nhúc nhích!!

Mộ Dung Kiệt thấy thế, khóe miệng mở ra tạo thành vòng tròn, cúi người lăn thân thể cô vài vòng trong chăn.

Xác định chăn bao bọc cô kĩ càng rồi mới ôm lên bước đi ra ngoài, vì tối qua quần áo của cô bị anh xé nát nên đành đắp chăn thay vậy!

Ngải Tuyết cảm giác có cái gì đó không đúng, đầu từ trong chăn thò ra.

Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ôm mình ra khỏi phòng với bộ dạng như một xác ướp, tất cả thủ hạ ở ngoài đều kinh ngạc miệng há to hết cỡ.

Ngải Tuyết nhanh chóng đem đầu chui vào chăn, hận không thể cắn lưỡi của mình để chết ngay lúc này!

Nổi điên sao, phải hình dung tâm trạng của cô vào giờ phút này như thế nào!

Lần đầu tiên quan hệ với anh, sao cô không nhìn rõ người đàn ông này lại phúc hắc đến như vậy!

Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết lúng túng, quả thật muốn huơ tay múa chân ăn mừng!

Ôm cô vào trong xe, đưa tay vỗ đầu nhỏ của cô"Bảo bối ngốc, mau ra đây, không sợ ngộp chết sao?".

Ngải Tuyết len lén đưa hai mắt ra, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, xác định không có ai rồi lập tức bật dậy!

Hai mắt mở thật to hận không thể dùng ánh mắt này giết chết tên vô lại ở đối diện!

"Mộ Dung Kiệt, anh biết anh đã làm gì không? Sao anh có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy?" Cuối cùng Ngải Tuyết cũng bùng nổ gào thét ầm ỹ cả xe, thật là mất mặt, hức hức. . . . . .

Mộ Dung Kiệt nhíu mày nhìn con nhím đang xù lông bên cạnh, hai tay nắm đầu của cô đặt lên đùi mình, gắt gao kiềm chế cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét của cô.

"Cô gái ngốc này, em muốn chết sao!" .

Ngải Tuyết tức giận muốn xuống xe, nhưng quanh thân chỉ bọc một chiếc chăn mỏng, muốn đi trong tình trạng này cũng khó khăn nên làm sao đây?

Mộ Dung Kiệt hiểu rõ Ngải Tuyết không thể làm gì hơn ngoài cầu cứu anh, ý thức được điều này càng làm anh muốn lưu manh với cô hơn, trong lòng thực cảm ơn chiếc chăn này!

Ngải Tuyết không đành lòng nháy mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ hy vọng lúc này anh có thể đàng hoàng một chút! !

Tâm tình Mộ Dung Kiệt trở nên ngọt ngào, giống như ăn phải mật ong! !

Véo da thịt trắng nõn của cô một cái, rút tay về nghiêm túc lái xe.

Có điều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phính hồng thật lòng không thể kìm nén được dục vọng! !

Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cực độ rốt cuộc cũng được thả lỏng! Thở ra một hơi, xụt xịt lỗ mũi, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy con đường phía trước là khu mua sắm.

Méo miệng, "Mua quần áo cho em! ! !"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play