Bác sĩ nữ run rẩy chỉ vào ngực anh, không dám nhìn ánh mắt của anh.

Mộ Dung Kiệt cúi đầu vừa nhìn, thật là……

Tiếp theo ngẩng đầu lên rống to"Nếu đã kiểm tra được rồi, tại sao không nói sớm cho tôi biết, nhìn tôi bất an, lo lắng vậy rất vui sao?"

"Không. . . . . . Không phải. . . . . . Chúng tôi mới vừa kiểm tra xong, tiểu thư Ngải Tuyết, cô ấy. . . . . ." Bác sĩ nữ cắn chặt môi, không biết nên nói hay không nên nói.

Khi Mộ Dung Kiệt tức giận như vậy.

"Nói, lớn tuổi chứng này còn cắn môi giả bộ nai tơ à?"

Bác sĩ nữ trấn an cơ thể, run rẩy nói"Tiểu thư Ngải Tuyết sợ rằng không còn khả năng mang thai nữa!"

Đôi tay Mộ Dung Kiệt run lên, híp mắt liếc cô một cái.

Lạnh lùng lên tiếng"Cô nói cái gì? ? ? Bảo bối của tôi không thể mang thai?”

"Đúng, đúng vậy!" Bác sĩ nữ vừa nhắm mắt, cắn răng lên tiếng, chết thì chết thôi.

"Khi còn nhỏ cơ thể của tiểu thư Ngải rất mỏng manh yếu ớt, có thể nói là không có sức đề kháng, vốn không thích hợp sẩy thai, lần này sanh non, tử cung mỏng hơn, sợ rằng sẽ không bao giờ có em bé nữa!"

Sắc mặt Mộ Dung Kiệt vô cùng âm u.

Không trách được Ngải Tuyết lại kích động như vậy.

Sau đó không nói lời nào như suy sụp tinh thần.

Thì ra cô đã sớm biết sau này cô không còn cơ hội mang thai nữa.

Đau lòng nhìn khuôn mặt Ngải Tuyết không chút huyết sắc nào.

Cho tới bây giờ, Mộ Dung Kiệt cũng chưa từng thống hận bản thân như vậy.

Anh hận mình vô dụng, để cho người phụ nữ của mình chịu nhiều đau khổ như thế.

Hận mình không bảo vệ được đứa con của họ.

Hận mình không thể xoa dịu nỗi đau của Ngải Tuyết.

Lần đầu tiên anh cảm giác được, thì ra cũng có lúc anh lại vô dụng đến vậy.

Nhàn nhạt nói một chữ"Cút! !"

Toàn thân Mộ Dung Kiệt như bị rút hết sức lực.

Trong lòng buồn bực vô thức ngã trên ghế sa lon, thống khổ nhắm mắt lại.

Một lúc sau, đôi con ngươi Mộ Dung Kiệt đột nhiên mở to.

Hai mắt ánh lên sự lạnh lùng, nện quả đấm vào tường thật mạnh.

Thầm nhủ trong lòng cái tên: Thượng Quan Tử Uyển! ! !

Tức giận đến mức từng tế bào như muốn hiện đầy trên mặt!

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt đỏ hồng như nhuốm máu.

Đêm đó, Mộ Dung Kiệt tựa người trên ghế salon nhưng không ngủ.

Vừa rạng sáng ngày mai.

Hai mắt Ngải Tuyết khép chặt đang run rẩy mấp máy, đôi lông mi dày ướt át vài giọt nước mắt còn đọng lại để người nhìn cô phải động lòng trước vẻ đẹp thuần khiết đó.

"Bảo bối, em thức dậy sao?" Giọng nói Mộ Dung Kiệt ấm áp bên tai cô.

Ngải Tuyết vội vàng khép chặt mắt lại, cố ý quay sang chỗ khác.

Đưa lưng về phía Mộ Dung Kiệt, răng cắn chặt môi dưới, khóe mắt trực trào tuôn rơi nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play