"A ~" Ngải Tuyết cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ kế đến cười hớn hở "Như vậy cũng tốt, dù gì bên cạnh em cũng có rất nhiều mỹ nam, đến lúc đó em sẽ miễn cưỡng nuôi dưỡng anh, không ghét bỏ khuôn mặt điển trai của anh."
Ngải Tuyết cười mờ ám, dạo gần đây cô rất hứng thú với việc trêu chọc người đàn ông này.
"Em dám, em thử nhắc tới người đàn ông khác nữa xem, anh lập tức đem hắn làm mồi cho cá sấu!"Kiệt ngang ngược véo hai má phồng của cô.
Ngải Tuyết không chịu thua, hai tay cũng ngắt mặt anh, hai người giữ tư thế đấm đá hạnh phúc trong phòng bếp.
"Em dám!"
"Mắc gì không dám!”
"Đau, buông….”
"Không buông!”
". . . . . .”
"Huhu. . . Đau quá. . .”Ngải Tuyết chớp hàng mi cong, nước mắt lưng tròng.
"Đại ca. . . Chị dâu. . . hai người ở đây là? ? ?” Tử Mặc đứng trước cửa bếp trố mắt nhìn họ, không ngờ đại ca lại có mặt ngây thơ dễ thương đến vậy, ha ha.
Kiệt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, ngay tức khắc buông tay ra, hơi xấu hổ, nha đầu ngốc, hại mình mất mặt trước đám thủ hạ.
Ngải Tuyết hừ nhẹ, nhưng không buông tay, mặt của cô còn nóng hừng hực đấy.
Kiệt bực tức, trợn mắt nhìn Tử Mặc, Tử Mặc biết ý thức thời chạy đi mất.
Sau đó Kiệt một tay khiêng Ngải Tuyết lên phòng, ném lên giường liền lấn người đè xuống, lần lượt bỏ những chướng ngại vật trên người bắt đầu gặm cắn loạn xạ.