"Gả?Gả cho anh?”Ngải Tuyết líu ríu nói, anh biết mình đang nói gì chứ?
"Ừ, lấy anh, làm bảo bối của anh, nữ hoàng của lòng anh, anh sẽ yêu thương em, làm em hạnh phúc nhất, nên em gả cho anh nha?” Vẻ mặt của Mộ Dung Kiệt rất thâm tình rất chân thành, anh chờ câu trả lời của Ngải Tuyết, chỉ là lời cầu hôn thôi sao lại lâu đến thế, một giây trôi đi cứ như một thế kỉ.
Ngải Tuyết kéo vạt áo, lúc này đầu óc cô trống rỗng, không biết nên làm sao trước tình huống này?
"Trả lời anh?"Mộ Dung Kiệt nhíu mày, trong lòng sốt sắng, anh sợ từ miệng cô nói ra câu mình không muốn nghe nhất. 1761998
Ngải Tuyết đứng dậy, đôi mắt mở to đảo quanh một vòng, cô bối rối vô cùng bối rối.
"Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về đi." Ngải Tuyết lúng ta lúng túng, cô chả biết vì cái gì lại muốn trốn tránh như thế
Cô thực sự rất vui mừng, nhưng cũng rất sợ hãi.Đến tận bây giờ, cô vẫn không cách nào tiếp nhận anh bởi cái chết của mẹ có liên quan tới anh. 1761998
Cô liên tục nhủ với chính mình, mày và anh ấy không thể, mãi mãi không thể.
"Bảo bối, em nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói anh biết, em bằng lòng gả cho anh.”
"Không, tôi không muốn, anh phải kết hôn, tôi không bao giờ làm người thứ ba.”Ngải Tuyết thống khổ đáp, anh đang ép buộc cô sao?
Mộ Dung Kiệt đổ mồ hôi, anh nói gả cho anh, chứ kêu cô làm tình nhân hồi nào.
"Kiệt, anh tha cho tôi đi, tôi van anh, tôi đau khổ lắm rồi, tôi rất muốn về nhà, anh chở tôi về nhà được không?" Ngải Tuyết túm tay áo anh lắc lắc cầu xin thống thiết.
"Đã nói là không phải làm người thứ ba, anh muốn em đồng ý lấy anh, làm vợ của anh, anh chỉ muốn mỗi mình em thôi, em cố tình không hiểu ý anh sao?” Mộ Dung Kiệt cực kì phẫn nộ, anh cho rằng nếu làm người đàn ông phong độ trước mặt cô thì mình thật quá ngu ngốc.
Ngải Tuyết che lỗ tai, bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn anh.
"Tốt lắm, bây giờ nằm xuống ngủ cho anh, nếu còn bướng bỉnh nữa thì anh lập tức đánh mông em đó!”Sói xám rốt cuộc cũng lộ diện bản tính thật.Đây mới là đại ca xã hội đen khiến bao người kính nể.
Sức chịu đựng của Ngải Tuyết đã tới giới hạn, anh vẫn hung dữ vẫn gào thét như ngày nào, tính nào tật đó không chịu sửa gì cả. 1761998
"Tôi không ngủ làm gì được tôi? Chỉ biết hung dữ, lớn tiếng ăn hiếp người khác là giỏi, sao anh kì cục quá vậy? Tại sao! Mộ Dung Kiệt, tôi hận anh, anh là kẻ khốn, tên bại hoại, tôi vĩnh viễn không thèm để ý tới anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT