"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Thang Tiệp dùng lực vỗ bả vai của Ngải Tuyết.
"Ừ? ? Thế nào?” Ngải Tuyết hồi hồn nhìn cô.
"Cậu làm sao vậy? Tớ đã trở về không phải cậu nên phấn khích sao? Nhìn cậu đãng trí vừa thôi." Thang Tiệp bất mãn nói.
"Không có..., cậu trở về đương nhiên tớ rất vui mừng nghênh đón, trời ơi, xin lỗi mà, tớ sẽ không mất tập trung nữa, hứa với cậu luôn?” Ngải Tuyết đầu hàng với cô gái nhỏ này, uốn éo giữa đường thật khó coi.
"Mới vừa rồi tớ nói tớ sẽ đến ở tạm nhà cậu, chồng của cậu sẽ không mất hứng chứ?”
Ngải Tuyết cả kinh"Ở nhà tớ?”
Thang Tiệp đánh vào trán cô"Làm gì mà phản ứng ghê vậy, không muốn à?”
"Không, không phải, haizz, ở lại thì cậu sẽ biết.” Ngải Tuyết sầu não nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ặc, trước cứ đi ăn, tớ rất đói, đã lâu không được ăn món Trung Quốc.”
"A, chỗ kia có bán lẩu kìa!" Thang Tiệp nắm tay Ngải Tuyết chạy đến quán lẩu đối diện bên đường.
"Tiệp, chúng ta trở về ăn chung đi, anh tớ mới làm cơm xong!” Ngải Tuyết hối hả nán bước chân Thang Tiệp lại, nếu không trở về anh Hạo sẽ nổi giận mất.
Thang Tiệp cười hì hì"Nha đầu chết tiệt kia, nhớ người nhà thì nói đại đi, cái gì mà anh tớ, cậu làm gì có anh trai?”
Ngải Tuyết im lặng"Được rồi, về nhà tớ sẽ giải thích.”
Thang Tiệp hưng phấn đi theo Ngải Tuyết suốt đường về, nhưng khi thấy xe càng chạy thì càng thấy khác lạ.
"Tiểu Tuyết, chồng cậu có nhiều tiền như vậy, đừng nói với tớ cả chổ ở cũng keo kiệt nha?" Mới vừa là một loạt nhà cao tầng đô thị dần dần bị thay thế thành những ngôi nhà thường dân, trong lòng Thang Tiệp đầy sự nghi hoặc.