"Cô ấy đâu?"Mộ Dung Kiệt chuyển ánh mắt tới Lãnh Băng.
Lãnh Băng nhún vai: "Ở Kỳ gia, mọi thứ rất tốt!”
Mộ Dung Kiệt ậm ừ lấy lệ"Cô ấy…. có tới đây lần nào không?”
Lãnh Băng vừa định mở miệng liền bị Trương Thiên cắt đứt"Đại ca, anh đừng nghĩ đến cô ta, người phụ nữ đó chưa một lần đến thăm anh, em đi tìm cô ta, cô ta còn nói anh chết đi còn tốt hơn, người phụ nữ như vậy, anh còn nhớ thương tới làm gì?"
Lãnh Băng và Tử Mặc đều phải khiếp sợ nhìn Trương Thiên.
Tiểu tử này luôn ở phòng bệnh ngay cả kêu đi ăn cơm cũng chống đối như chống giặc, lấy đâu ra đi kiếm Ngải tuyết?
Trương Thiên nháy mắt ra hiệu với Lãnh Băng, cô lập tức hiểu được.
Nhìn đi chỗ khác"Đúng vậy, cô ấy chưa từng tới đây!”
Tim Mộ Dung Kiệt đau ê ẩm, đúng thôi, cô ấy hi vọng mình chết còn không kịp? Chớ nói chi đến gặp mình!
Ha ha, đều do mình suy tưởng viễn vong, chỉ tự mình đa tình.
"Đại ca cứ tin tôi, trên đời này không thiếu phụ nữ, lấy điều kiện của anh mà nói, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay mấy cái, cả thành phố S ít lắm cũng lượm được mấy trăm cô cho anh.”
Đại ca của anh từ khi nào lại nhất kiến chung tình với người phụ nữ đó, nhưng lời này anh đời nào dám nói ra, bởi vì, anh nhìn thấy sắc mặt của đại ca thâm trầm đến đáng sợ, cứ như lặn sâu dưới đáy đại dương không cách nào nhìn thấu, chỉ sợ anh lỡ lời nữa ngay cả tay cũng bị phế .
"Phụ nữ có đầy, nhưng tôi chỉ cần Ngải Tuyết."
Ba người đưa mắt nhìn lẫn nhau, xem ra đại ca đã bị nha đầu kia trói chặt luôn rồi, tình yêu này, vùi lấp cũng không cạn đâu.
"Đại ca, người phụ nữ đó….. anh còn thương sao?”
Kiệt cúi đầu trầm tư, gần nữa ngày mới ngẩng đầu, lắc đầu.
"Thôi đi, cô ấy hận tôi tới thấu xương coi như miễn cưỡng ở chung, nếu không phải cô ta bị tôi hành hạ đến chết thì chính tôi cũng bị cô ta hành hạ lại, haizz”
Trong tình yêu, người yêu thật lòng nhất luôn là người đau khổ nhất!!!
Anh không biết là mình có được tính là một người thâm tình không.Nhưng anh cũng có kiêu ngạo của mình, cũng có giới hạn cho riêng mình không ai có thể chạm tới.
Cho dù ngày đó anh vứt bỏ tự tôn quỳ xuống xin lỗi cô nhưng đổi lấy đều là lời nói lạnh nhạt mỉa mai của cô.
Đã đến lúc anh phải bỏ xuống thứ tình cảm đơn phương này?
Mộ Dung Kiệt ngồi trên giường châm điếu thuốc hút.
"Đại ca!”
"Đại ca, anh không nên hút thuốc lá.”
Mộ Dung Kiệt vẫn hung hăng hút liền hai hơi thuốc, rồi dập tắt.
Anh đang nghĩ, có lẽ vừa mới bắt đầu thì không nên để cho cô xuất hiện ở trong cuộc đời mình, có như thế anh mới không nếm qua tư vị hạnh phúc là gì.
Từ nhỏ hai chữ hạnh phúc đối với anh mà nói rất xa vời không tồn tại, nếu có thể anh mong mình sống mãi trong bóng tối, quyết không khát vọng cái hạnh phúc nhỏ bé mong manh kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT