Cẩn thận từng li từng tí đặt bát canh lên bàn, nhưng cuối cùng lại đặt lên người cô hai, lúc bưng canh tới gần bàn có người cố tình gạt chân cô, làm cả người ngã nhào về phía trước, bát canh rơi ra ngoài!

Toàn bộ bát canh hất hết lên người cô hai, khiến bà kêu oai oải!

"Trời, cô làm cái trò gì thế?”

"Xin lỗi, con xin lỗi!"

Ngải Tuyết bị dọa sợ không nhẹ, gắng nhịn cơn giận bùng phát trong người, nhanh lấy khăn giấy lau lau nước canh dính trên người cô hai.

"Làm gì đó? Lấy khăn giấy bẩn vậy lau cho tôi, cô có đầu óc không?”

"Thật xin lỗi, con không cố ý, lúc nãy là cô ba gạt chân con, chứ con không cố ý, xin lỗi cô hai!”

"Này, tôi gạt chân cô hồi nào? Tôi thấy tố chất con người cô cần phải xem lại? Tự mình không cẩn thận không biết nhận sai còn đổ oan lên đầu người khác, có loại người này nữa sao? Ngay cả lễ tiết cũng không có, thật không biết sao Kiệt chọn người phụ nữ như cô làm vợ!”

Cô hai, cô ba cùng đứng lên, tất cả mọi người rời khỏi phòng bếp, ông cụ Mộ Dung từ đầu đến cuối không nói một câu, đối xử tốt cái gì chứ tất cả đều là giả!

Ngải Tuyết nổi điên đá mạnh vào chân bàn, coi như cô không cẩn thận đi, vì mấy ngày này cô đã thành tâm chuẩn bị chu đáo mọi thứ, còn nói cô không có gia giáo cần đi học lại! Người nào cần hơn chứ? Đặc biệt bà cô ba đanh đá đó, tự nhiên giở trò gạt chân, mụ già ghê tởm, độc ác, xấu xa!

Nếu không phải vì Kiệt, cô đã đánh mụ một quyền rồi! Loại người như thế, sống chật đất thêm, chết thì lãng phí đất, nửa chết nửa sống càng lãng phí tiền bạc hơn!!!

Thật là tức chết cô!

"Nha đầu Tuyết Nhi ra biểu!”

Ngải Tuyết miễn cưỡng đi ra ngoài, nhìn bút pháp, giấy viết đặt sẵn trước mặt, không khỏi hóa đá tại chỗ.

"Ngồi ở đây viết thư pháp được không?”

"Dạ được" Ngải Tuyết trả lời xong liền ở trong lòng mắng bản thân.

Đã là thời đại nào rồi còn viết thư pháp, trời ơi, rốt cuộc gia tộc này thuộc dạng gì thế? Thật khác người! Lạ lùng!!!!

"Viết cho tôi xem coi!" Cô hai hoài nghi nhìn cô, có chút không tin!

Ngải Tuyết cầm lên bút lông, nhẹ nhàng viết to năm chữ ‘ gia hòa vạn sự hưng!’. Cứ nói đùa, dù tài năng không mấy gọi là tuyệt mĩ nhưng một trăm người thấy hết một trăm người khen không dứt!

Viết xong đưa cho cô hai coi, bà không nói câu nào, ánh mắt hơi dịu xuống đôi chút! Đứng dậy, nháy mắt với ông cụ và cô ba liền đi ra ngoài bỏ cô một mình ở phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play