"Bà xã, đêm nay trăng đẹp như vậy, có phải…….. chúng ta nên làm cái gì đó không?” Mộ Dung Kiệt như cố ý vô tình cọ đầu vào ngực Ngải Tuyết!
Toàn thân Ngải Tuyết toát mồ hôi lạnh"Ai là bã xã của anh?”
"Em đó!" Nói trắng trợn đến vậy sao cô có thể đần đến mức như thế!
"Đi soi gương lại đi! ! !” Miệng Ngải Tuyết giương cao, cô có ngu mới để anh chiếm tiện nghi!
"Bảo bối, em có biết mấy năm qua anh luôn nhớ đến hình bóng của em? Em có nhớ anh không?" Giọng nói ấm áp của Mộ Dung Kiệt truyền bên tai cô!
"Bảo bối, không ngờ em lại ngốc ngoài mức tưởng tượng của anh, cho dù ông cụ bắt ép rời đi, em cũng không biết tìm cách trở về sao?”
"Hay là em chán ghét anh nên lợi dụng cơ hội đó muốn dứt khoát quan hệ với anh?” Trên mặt Mộ Dung Kiệt phủ lên một tầng thương cảm!
Ngải Tuyết khẽ nghiêng đầu, tâm tình có chút bối rối không biết làm sao cho phải trước sự yêu thương của anh!
"Lúc trước….. Chúng ta có quen nhau sao?” Một chút ấn tượng cũng không tồn tại trong trí óc cô.
Mộ Dung Kiệt trừng mắt, đánh vào trán cô"Nha đầu ngốc, em vẫn không tin?”
Ngải Tuyết trợn mắt nhìn anh "Này, anh làm gì trở mặt nhanh đến vậy?”
Đầu mi của Mộ Dung Kiệt giật cao, hai mắt khẽ động tình nhìn Ngải Tuyết!
"Đau không?”Vươn tay nhẹ nhàng xoa chỗ anh vừa đánh!
Ngải Tuyết hất tay anh ra, đôi lông mi dày đẫm hơi nước khiến người nhìn phải động lòng xót thương!
Tại cổ họng Mộ Dung Kiệt trở nên khô khốc, ánh mắt nhìn cô đắm đuối như sói như hổ muốn vồ tới con mồi!!!
Nhưng Ngải Tuyết không hề phát hiện, bàn tay nhỏ bé đấm vào lồng ngực anh"Không biết thương hoa tiếc ngọc, ở đó còn nói tôi là vợ của anh? Đánh tôi đau như vậy!”
Ngải Tuyết lầm bầm nói nhỏ! Làm hại Mộ Dung Kiệt thở không thông!
Anh cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng rực, mà cô gái nhỏ trước mắt không nhận ra sự khác thường cứ đụng chạm vào anh!
Anh sợ mình kiềm chế không được núi lửa sẽ phun trào, mãnh liệt hơn cả nước thủy triều dâng!
Người phụ nữ này cố ý quyến rũ mình mà?
Nhưng lúc này, anh thực sự không muốn cô, khi cô chưa nhớ ra anh là ai.
Hết lần này đến lần khác cứ đánh cứ cạ vào người anh, Ngải Tuyết vốn ngu ngốc không chú ý tới sắc mặt của anh đè nén đến mức nào!
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt đắm chìm dục vọng, nhưng Ngải Tuyết cứ như đứa trẻ hồn nhiên không biết gì, lại ngắt anh một cái "Anh trả lời em mau!”
Bên eo Mộ Dung Kiệt chảy máu vì móng vuốt của con mèo xù lông trước mặt, anh cắn răng chịu đựng"Trả lời cái gì?”
Ngải Tuyết cắn môi dưới, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh"Nói chuyện tình cảm trước kia của chúng ta đó! Hạnh phúc lắm sao?”
Tia lửa, lần nữa bị đốt lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT