Bạch Ngọc Đường rời Băng nguyên đảo, lòng như lửa đốt chạy tới Thiên Sơn, bất quá có vấn đề. Hắn không quen địa hình, với lại lần này cũng coi như lần đầu tiên hắn chân chính hạ sơn lưu lạc giang hồ, vô cùng có ý nghĩa, đáng tiếc lại không rảnh để thưởng thức phong cảnh ven đường. Hắn đang lo cho sư phụ.
Bất quá, Bạch Ngọc Đường vẫn không nghĩ ra ai có thể đánh thắng Thiên Tôn, cứ xem như tất cả cao thủ võ hợp lực... Chẳng lẽ là đại ma đầu bất phân thắng bại trong truyền thuyết với Thiên Tôn_ Ân Hầu? Không thể nào, lúc Thiên Tôn nhắc đến hắn ngữ điệu giống như nói về một lão bằng hữu đáng ghét, không giống cừu địch.
Từ Băng nguyên đảo đến Thiên Sơn cách một đoạn không ngắn, phải cưỡi ngựa. Bạch Ngọc Đường ưa soi mói, không phải bạch mã không cưỡi, nhưng ngựa có toàn thân trắng như tuyết thì đi đâu tìm. Con chỉ có vài đốm nhỏ thì Bạch thiếu gia lại cảm thấy bẩn, vì thế quyết định dùng chân, coi như luyện khinh công.
Không dễ dàng gì mất ba ngày mới chạy tới chân Thiên Sơn, chuyện đầu tiên Bạch thiếu gia làm chính là tìm khách điếm tắm rửa thay y phục.
Lại nói năm đó Bạch Ngọc Đường mười lăm, đã rất cao nhưng hơi gầy, dùng lời Triển Chiêu để diễn tả thì _ mỹ nhân! Hắn vội vã xuất môn, bảo hạ nhân lấy cho mấy bộ bạch y rồi đi, không nghĩ tới mở ra xem mới phát hiện là đồ của Bạch Hạ cha hắn.
Bạch Ngọc Đường vò đầu, Bạch Hạ thường mặc đồ trắng, dáng vẻ thư sinh, vô cùng phiêu dật... sau khi thay đồ nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên, bất quá Ngũ gia cũng không có khái niệm gì về mấy chuyện đẹp hay không đẹp, trắng và sạch là được. Thay y phục xong liền xuất môn chuẩn bị lên núi.
Hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, trước khi lên núi hắn tìm một tửu lâu ở tiểu trấn dưới chân Thiên Sơn xem tình hình.
Thiên Sơn hùng vĩ nằm trên thảo nguyên, ngọn núi xanh biếc cùng đỉnh núi phủ tuyết vươn lên xuyên qua bầu trời màu lam, là một nơi u tĩnh. Nơi này rất thích hợp cưỡi ngựa cất cao giọng hát, thanh tu dưỡng tâm, nhưng hoá ra dưới chân Thiên Sơn u tĩnh lại rất rộn ràng náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường chưa từng theo Thiên Tôn tới Thiên Sơn, chỉ nghe Thiên Tôn kể.
Theo lý mà nói, Thiên Tôn không ham hư danh võ lâm này nọ. Dù sao, một khi đứng ở độ cao như hắn, bất cứ địa vị hay danh xưng nào cũng đều là dệt hoa trên gấm, hắn cần gì, bất quá hắn lại thuỷ chung duy trì phái Thiên Sơn. Bạch Ngọc Đường hỏi hắn có gì đáng lưu luyến, hắn chỉ nói: "Chờ ngươi trưởng thành sẽ mang ngươi đến Thiên Sơn chơi, nơi đó rất được, nhất là khi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, rất vui."
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thì có cảm giác gì? Bạch Ngọc Đường không nghĩ sư phụ hắn lưu luyến cảm giác làm chủ Thiên Sơn, hẳn là còn có lí do khác... Vì thế, hắn không hứng thú với bất cứ thứ gì lại bất giác có vài phần mong đợi với đỉnh núi Thiên Sơn.
Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa lớn tửu lâu, ngưỡng mặt nhìn phía đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng phủ mây đằng xa.
Ngoài cửa lớn, một thiếu niên vừa mới trưởng thành, dáng người cao gầy ngũ quan tinh xảo, quần áo bạch sắc theo gió nhẹ nhàng đong đưa, ngẩng mặt nhìn núi, sườn mặt xinh đẹp cùng đôi môi khẽ nhếch không ít người nhịn không được dừng chân nhìn một cái. Đều cảm thấy kinh vi thiên nhân. ( Tk : Má ơi mĩ nhân, đùa chứ nhiều lúc e cứ nghĩ Ngũ gia có thật ấy và đẹp đến kinh thiên động địa, nhìn thấy đại ca chắc e tự ti với nhan sắc của em mất :v )
Sau khi Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc lâu, hoàn hồn thì phát hiện có mấy đạo sĩ và hòa thượng đang đi ngang qua.
Bình thường Thiên Tôn ngoại trừ dạy Bạch Ngọc Đường võ công, còn hay giảng chút chuyện giang hồ cho hắn nghe. Đạo sĩ phái Thiên Sơn mặc thanh sam, đạo sĩ phái Võ Đang mặc hoàng sam, Nga Mi phần lớn là đạo cô, cho dù có đạo sĩ thì cũng mặc màu xám. Những người vừa đi qua là vài nữ đạo sĩ, ba lão giả mặc hoàng bào, còn có hai hòa thượng... xem dáng người hẳn là cũng là luyện công phu, chẳng lẽ là Võ Đang, Nga Mi và Thiếu Lâm? Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền đi theo bọn họ vào tửu lâu ngồi.
Trong khách điếm có không ít người võ lâm, đủ loại, đang ngồi ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày _ người đến nhiều hơn so với tưởng tượng của mình.
Hắn gọi một bình rượu, vừa uống vừa xuất thần.
Người đưa rượu lên là lão bản nương, quán rượu này là tửu lâu lớn nhất trấn, bình thường cũng có không ít khách, nhưng mấy ngày nay lại chật ních đều là người giang hồ thô lỗ. Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một công tử tiêu sái như vậy, lão bản nương liền tự mình đưa rượu tới.
Bạch Ngọc Đường không để ý tới nàng, nghiêng tai nghe đám người giang hồ đang nói chuyện cách đó không xa, một tay cầm bầu rượu. Lão bản nương nở nụ cười: "Ngón tay thon dài, công tử là người đọc sách phải không? Ngài mấy tuổi rồi, sao lại xuất môn một mình?"
Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, ngẩng lên nhìn lão bản nương kia một cái.
Lão bản nương kinh ngạc nhảy dựng, lén vỗ ngực, tâm nói thiếu niên này đáng sợ quá, đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách nàng rồi.
Bạch Ngọc Đường thấy lão bản nương này một thân xiêm y màu đỏ, khoảng ba mươi, bộ dáng vui mắt, dưới mắt trái có một vết bớt hình con bướm trông thập phần đặc biệt. Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ tới một chuyện... Thiên Tôn từng nói với hắn, hắn và lão bản nương ở tiệm rượu Đoạn Vân dưới chân Thiên Sơn là bạn tốt. Đừng nhìn lão bản nương này chỉ như một nữ nhân mềm yếu, kì thực công phu rất tốt, Thiên Tôn cảm thấy nàng có thiên phú, còn chỉ cho nàng mấy chiêu. Nàng ủ rượu rất giỏi, vô cùng hiếu thuận với Thiên Tôn, Thiên Tôn thích nhất là Lê hoa tửu lão bản nương ủ. Lão bản nương này nhân thực phong nhã, mỗi lần ủ rượu đều cho thêm mơ do nàng tự trồng vào, hình dạng tựa như hồ điệp. Đây là rượu ngon chỉ Thiên Tôn mới được uống danh viết Điệp hoa nhưỡng. Vị lão bản nương này tên là Điệp Y, mọi người thường gọi nàng là Điệp phu nhân.
Bạch Ngọc Đường đặt bầu rượu xuống.
Lão bản nương khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy? Rượu không hợp khẩu vị ?"
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, cười đến mức ngực Điệp phu nhân đập điên cuồng, liên tục thầm mắng _ yêu nghiệt a, hài tử yêu nghiệt từ đâu đến vậy.
Bạch Ngọc Đường mở miệng: "Ta muốn uống Điệp hoa nhưỡng."
Điệp phu nhân sửng sốt, đánh giá Bạch Ngọc Đường, đờ ra. Cuối cùng, nàng chú ý thấy trên cổ tay Bạch Ngọc Đường có một vòng tay màu trắng gắn một viên liên hoa Thiên Nhãn châu, vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có.
Nhẫn châu này là Thiên Tôn tặng Bạch ngọc Đường vào sinh nhật năm ngoái, cực trân quý. Nghe nói ngàn năm mới có một viên, tổng cộng có một cặp, cầu bình an. Viên còn lại Thiên Tôn giữ bên người, sau này đưa cho Triển Chiêu, hắn và Bạch Ngọc Đường mỗi người đeo một viên, hai người đều vô cùng quý trọng.
Điệp phu nhân nhìn chằm chằm thiên châu, bỗng nhiên liếc mắt ra phía sau, ý tứ _ hình như là bảo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu.
Sau đó, Điệp phu nhân đi vào ngõ nhỏ sau tiệm. Nàng vừa đứng lại, một bóng người màu trắng loé lên, dọa nàng giật nảy. Đây chính là sở trường của Thiên Tôn _ Như Ảnh Tuỳ Hình.
Điệp phu nhân bình tĩnh lại, nhìn Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một cánh cửa hông rồi kéo hắn vào, đóng cửa lại hỏi: "Là Ngọc Đường phải không?"
Bạch Ngọc Đường sáng tỏ, quả nhiên giao tình của sư phụ và nàng không nhỏ, nhất định là từng nhắc tới mình vì thế gật đầu.
"Ai nha, sao ngươi lại tới đây!" Điệp phu nhân như thể muốn giấu hắn: "Nơi này đang rất loạn, ngươi lại là tâm can bảo bối sư phụ ngươi, mau đi đi."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Người giang hồ thật sự muốn bao vây tiễu trừ phái Thiên Sơn ?"
"Còn không phải sao, gần đây ai cũng lo. Đúng rồi, sư phụ ngươi đi đâu rồi?" Điệp phu nhân hỏi: "Không lẽ hắn thật sự đã xảy ra chuyện như đám người giang hồ kia nói?"
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, khó hiểu: "Sư phụ ta không về đây?"
Điệp phu nhân lắc đầu: "Không, nếu lão nhân gia về thì nhất định sẽ đến chỗ ta uống rượu ."
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, hỏi: "Vậy lần gần đây nhất ngươi nhìn thấy hắn là khi nào?"
"Nửa tháng trước." Điệp phu nhân nói.
Bạch Ngọc Đường tính tính, nửa tháng trước sư phụ đột nhiên kích động chạy ra ngoài, đi khoảng bốn năm ngày rồi mất hứng trở về. Hỏi hắn đi đâu làm gì hắn cũng không nói, chỉ lẩm bầm: "Lần này xui xẻo để ngươi chạy mất, lần sau gặp lại coi chừng ta!"
Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Phúc hỏi thăm một chút, Bạch Phúc trở về nói, hình như Thiên Tôn muốn bắt người hay động vật gì đó, nghe nói lẩn còn nhanh hơn trạch, tìm nửa năm mà vẫn thần long thấy đầu không thấy đuôi. Bạch Ngọc Đường càng nhíu mày ... Trên đời này có thứ mà sư phụ hắn bắt nửa năm cũng bắt không được? Không thể tưởng tượng.
"Nửa tháng tước... Hắn có nói đi đâu không?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày _ mấy hôm trước lúc chia tay Thiên Tôn có vẻ rất nóng vội, còn qua loa lấy cớ là về phái Thiên Sơn xử lý chút chuyện lừa mình? Rốt cuộc lúc này hắn đang ở đâu? Nghĩ một hồi lại nghĩ tới những gì tiểu thúc công Lục Địa Đống nói mấy hôm trước, Bạch Ngọc Đường có chút bất an.
"Nói là tìm thứ gì đó rất quan trọng cho ngươi." Điệp phu nhân thấy Bạch Ngọc Đường lo lắng liền biết Thiên Tôn lại gạt hắn.
"Tìm cho ta?" Bạch Ngọc Đường càng rối rắm: "Tìm cái gì ?"
"Hắn nói là muốn chuẩn bị một kiện lễ vật đặc biệt để cho sinh thần mười sáu tuổi của ngươi!" Điệp phu nhân chỉ biết lắc đầu: "Hắn tìm nửa năm rồi, mỗi tháng đều lên núi một chuyến, lần nào cũng tức giận trở về."
Bạch Ngọc Đường tổng hợp lời nàng nói với những gì Bạch Phúc tìm hiểu được, thì không lo lắng nữa. Thiên Tôn không ở Thiên Sơn cũng là chuyện tốt, đừng kéo lão nhân gia hắn vào là được, bất quá... đám lỗ mũi trâu phái Thiên Sơn kia đối phó vối nhiều môn phái như vậy được không nhỉ. Lỡ thua mất cả biển hiệu, không phải sẽ hù chết Thiên Tôn sao?
"Công phu của Nhạc Phong thế nào ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Điệp phu nhân cười rộ lên: "Nhạc Phong tuổi cũng không nhỏ, võ công rất tốt."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Hắn đạt mấy thành công lực của sư phụ ta."
Điệp phu nhân che miệng nhịn cười: "Khẩu khí của hài tử ngươi lớn thật nha, trên giang hồ có bao nhiêu người có thể đạt tới một thành công lực của Thiên Tôn ."
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: "Chưởng môn Phái Thiên Sơn vô dụng như vậy?"
Điệp phu nhân cười to: " Ta biết ngươi là đệ tử cưng của sư phụ ngươi, bất quá nói chuyện cũng phải cẩn thận chút nha, Nhạc Phong học võ bốn mươi năm rồi! Người ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm đó."
Bạch Ngọc Đường càng nhíu mày: "Học bốn mươi năm mà một thành của sư phụ cũng không đạt tới? Thật không biết là như thế nào nữa."
Điệp phu nhân mím môi, cười hỏi: "Ngươi học với sư phụ ngươi mười năm, mấy thành?"
Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ ngợi: "Năm thành, sư phụ ta nói ."
Điệp phu nhân kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường như thể gặp quỷ.
Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường không thể nhìn thấu. Nói thiếu niên này còn trẻ lông bông không biết trời cao đất rộng cũng không sai, nhưng ánh mắt lại rất sạch sẽ, hoàn toàn không có bất cứ cuồng vọng hoặc cảm xúc nào, lại càng không giống đang gạt người.
Điệp phu nhân nhíu mày, đột nhiên xuất chiêu, muốn thử võ công Bạch Ngọc Đường.
Bất quá nàng còn chưa ra tay, người trước mặt đã biến mất. Quay đầu thì thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa vào tường khó hiểu nhìn nàng.
Điệp phu nhân phất tay: "Đến, đánh với ta mấy chiêu."
Bạch Ngọc Đường nhíu mi: "Ta không đánh nữ nhân ."
"Đúng là đệ tử Thiên Tôn." Điệp phu nhân dở khóc dở cười: "Ngươi thực sự đạt tới năm thành của sư phụ ngươi? nhưng..." Nàng đánh giá Bạch Ngọc Đường, rất nhã nhặn tuấn mỹ. Tuy có mang theo chút tà khí nhưng khí chất rất giống Thiên Tôn, nhìn thì chưa tới mười sáu tuổi, có thể lợi hại đến đâu?
"Những người đó chuẩn bị khi nào thì lên Thiên Sơn?" Bạch Ngọc Đường hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu người?"
"Chủ yếu là Võ Đang và Nga Mi, Thiếu Lâm còn các môn phái khác chỉ tới hỗ trợ, ba vị đại sư Thiếu Lâm thì đến chủ trì công đạo. Bọn họ muốn chưởng môn Nhạc Phong cùng đại của đệ tử Nhạc Phong, một trong bốn đại sư huynh Thiên Sơn Triệu Văn Tần bồi tội."
"Bồi tội ?" Bạch Ngọc Đường thắc mắc: "Hai người họ đã làm gì ?"
"Cụ thể ta cũng không rõ, hình như là Triệu Văn Tần giết đệ tử Nga Mi và Võ Đang, Nhạc Phong bao che hắn. Ai ....." Nói xong, Điệp phu nhân đột nhiên thở dài: "Triệu Văn Tần tâm cao khí ngạo, ta đã từng nói với hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may, không nghĩ tới lần này bị kẻ khác lợi dụng, dính vào đại họa. Cũng lạ là Nhạc Phong khôn chịu nghe, chỉ biết đem đám đồ đệ sủng lên trời xuống đất."
Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngượng ngùng sờ cằm _ câu này nghe quen quen nha, các huynh trưởng và cha mẹ hắn vẫn hay nói Thiên Tôn là sư phụ hai mươi tư chữ hiếu, đem đồ đệ sủng lên trời xuống đất, hoá ra đây là đặc sản của phái Thiên Sơn.
"Phái Thiên Sơn trả lời thế nào?" Bạch Ngọc Đường vẫn muốn hỗ trợ.
"Còn có thể như thế nào nữa, người ta cũng đã đến tận của rồi." Điệp phu nhân thở dài: "Đợt này không thể không đánh, nếu phái Thiên Sơn thua thì danh hào thiên hạ đệ nhất đại phái chỉ có thể nhường cho người khác."
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Nói không chừng sư phụ ta sẽ đột nhiên quay về."
"Sư phụ ngươi sao có thể động thủ?" Điệp phu nhân lắc đầu: "Hắn có thân phận gì, cùng một đám hậu bối đánh nhau, không sợ bị người giang hồ nói hắn ỷ lớn bắt nạt nhỏ sao ?"
Bạch Ngọc Đường nhướn mi: " Cũng đúng "
"Ai, Thiên Tôn cũng không cần lo chuyện này, kỳ thật con cháu có phúc của con cháu, ngươi hiểu hắn nhất mà, ngươi còn nhỏ, về đi. Hắn một trăm tuổi mới tìm được người nối nghiệp, may mắn lắm mới tìm được ngươi." Điệp phu nhân vỗ vai Bạch Ngọc Đường: "Chuyện giang hồ thì chờ ngươi lớn thêm chút nữa rồi hãy tham gia."
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn sẽ không phí nước bọt để giải thích hoặc tranh cãi với người khác, bất quá trong lòng vẫn hơi để ý.
"Đến, ta lấy hảo tửu cho ngươi, uống xong rồi hãy đi!" Điệp phu nhân vui vẻ, mang Bạch Ngọc Đường về tửu lâu, tự tay chuẩn bị Điệp hoa nhưỡng cho hắn, chờ hắn uống rượu xong thì tiễn hắn về.
Nhìn Bạch Ngọc Đường đi về, nàng mới thả lỏng người quay lại tửu lâu.
Bạch Ngọc Đường đi hai bước, dừng lại, quay đầu nhìn đỉnh Thiên Sơn cao ngất ẩn mình trong mây _ hồi rày Thiên Tôn cứ chạy tới chạy lui, hoá ra là tìm lễ vật sinh thần cho mình.
Lại nói đến, cứ đến sinh thần hàng năm của mình Thiên Tôn nhất định sẽ tặng cho mình một phần lễ vật rất có tâm ý. Bạch Ngọc Đường nhìn bảo đao trong tay, thiên châu trên cổ tay, ngọc bội bên hông, túi Bạch ngọc phi hoàng thạch, một đống loạn thất bát tao đều là hi thế trân bảo, dùng tốt lại đặc biệt, Thiên Tôn cho hắn đồ còn nhiều hơn cha mẹ hắn. Cũng không có gì lạ khi Lục Tuyết Nhi lúc nào cũng dặn hắn, sau này phải hảo hảo hiếu thuận Thiên Tôn, bằng không thiên lôi đánh chết.
Bạch Ngọc Đường thở dài _ Thiên Tôn là một người sĩ diện, tuy nói phái Thiên Sơn cũng không phải do hắn sáng lập, nhưng hắn từng nói thích phong cảnh trên đỉnh Thiên Sơn, sao có thể để lúc hắn thưởng thức phong cảnh mà cứ cảm thấy không thoải mái được? Không bằng chuyện lần này xem như lễ vật cho Thiên Tôn đi. Nghĩ thế hắn quay người lại hướng phía Thiên Sơn.
Trên lầu hai Đoạn vân tửu lâu, Điệp phu nhân nhìn thấy hết, lắc đầu đầu thở dài, quay qua nhìn Thiên Tôn đang nhàn nhã uống rượu trong nhã gian : "Người thật sự yên tâm đứa nhỏ này? Hắn mới bao nhiêu tuổi đâu."
"Chậc." Thiên Tôn không cho là đúng: "Hai ngày trước ta nghe nói ngoại tôn nhà lão quỷ kia đã danh chấn giang hồ, đồ đệ bảo bối này của ta dĩ nhiên cũng phải nổi danh, bằng không ta xem như thua lão quái vật kia à!"
Nói xong, Thiên Tôn lại đứng lên vỗ vỗ vạt áo: "Đi."
"Người còn muốn đi?" Điệp phu nhân nhíu mày: "Con ngựa kia rất khó thuần phục, trừ phi người đánh chết nó, bằng không nó chết cũng không để ai cưỡi lên."
Thiên Tôn khoát tay áo: "Ta mới không tin! Con ngựa này rất xứng với Ngọc Đường nhà ta, lần này nhất định phải bắt được!"
...
Bạch Ngọc Đường lên Thiên Sơn, muốn đi gặp Nhạc Phong. Chỉ là vừa mới đến lưng chừng núi đã thấy rất nhiều đạo sĩ phái Thiên Sơn dàn hàng ngăn đường.
Có người mai phục, vậy chứng tỏ đã có chuẩn bị, bất quá cũng vẫn là chuyện xấu. Bạch Ngọc Đường để ý tới có mấy thôn dân muốn lên núi hái thuốc cầu xin nhưng vẫn không được cho lên, liền cảm thấy có chút phản cảm. Đại môn phái mà một chút khí độ cũng không có.
Đi đến cửa núi, Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi lên.
Thủ vệ vội cản hắn lại: "Này, cấm mọi người lên núi."
Bạch Ngọc Đường liếc hai người một cái, khó hiểu: "Vì sao ?"
"Chưởng môn phái Thiên Sơn có lệnh !" Đám thủ vệ xem Bạch Ngọc Đường tướng mạo kinh người bất quá tuổi còn trẻ, nghĩ là công tử nhà giàu đi dạo, vì thế liền muốn đuổi hắn xuống núi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Ngươi là người phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn bất quá cũng chỉ là một môn phái trên Thiên Sơn cũng không chứng tỏ Thiên Sơn đều thuộc về các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn người khác lên núi ?"
Đám thủ vệ nhìn nhau, bị hỏi cho á khẩu không trả lời được.
"Vị tiểu huynh đệ này."
Lúc này, trên sơn đạo không xa, một đạo sĩ trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi đi tới.
Bạch Ngọc Đường đánh giá hắn một chút, người này tướng mạo không tệ, dáng người cao gầy, trên mặt có điểm ngạo khí.
"Không để các ngươi lên núi chính là vì lo cho an toàn của các ngươi." Người nọ chậm rãi nói chuyện, sơn dân hái thuốc vừa thấy hắn lập tức vội vàng bỏ chạy .
Thủ vệ cung kính hành lễ với hắn: "Đại sư huynh."
Bạch Ngọc Đường lập tức nhìn người nọ nhiều thêm một chút, tâm nói đây là tên đại sư huynh đang gặp rắc rối Triệu Văn Tần à?
Triệu Văn Tần thân là đại sư huynh phái Thiên Sơn, tương lai sẽ là chưởng môn, sớm đã quen với ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác. Hắn thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình vài lần cũng đắc ý.
Bạch Ngọc Đường hỏi thủ vệ: "Chưởng môn nhà ngươi đâu? Ta muốn gặp hắn."
Thủ vệ nhìn Triệu Văn Tần.
Triệu Văn Tần nhíu mày: "Ngươi tìm sư phụ ta làm gì, ngươi là ai ?"
Bạch Ngọc Đường khó xử, chẳng lẽ nói là sư thúc sư phụ hắn?
"Đại sư huynh !"
Lúc này, một tiểu đạo sĩ vội vã chạy lên núi bẩm báo Triệu Văn Tần: "Người Nga Mi và Võ Đang đã đến dưới chân núi!"
"Nhanh như vậy?" Triệu Văn Tần cũng lười để ý Bạch Ngọc Đường, khoát tay: "Tới thì tốt, chặn bọn họ lại, nhớ kỹ, đừng cho sư phụ biết !"
"Vâng!"
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người bắt đầu bận rộn, có chút khó hiểu, hay là Triệu Văn Tần này muốn một mình một người đấu với đám người kia? Có điểm cốt khí, bất quá hắn vốn là bên đuối lý, làm như vậy tựa hồ có chút hữu dũng vô mưu, chắc là hắn thuộc loại tính cách dễ bị kích động.
Nếu không phải chưởng môn phái Thiên Sơn, thắng hay thua cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Bạch Ngọc Đường vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn thử rốt cuộc võ công phái Thiên Sơn và các môn phái khác lợi hại cỡ nào.
Đoàn người đang đi lên cũng đều là đạo sĩ, đi đầu phái Nga Mi và Võ Đang đều là những đệ tử trẻ tuổi. Bạch Ngọc Đường gãi đầu, sư phụ luôn nói hắn rất lãnh tĩnh nhưng lúc này hắn mới minh bạch, so với bọn họ người nào người nấy nhiệt huyết sôi trào, bản thân mình đúng là quá lãnh tĩnh .
"Triệu Văn Tần!" Một vị đệ tử Võ Đang chỉ vào Triệu Văn Tần: "Ngươi giết sư huynh ta, hôm nay ta bắt ngươi bồi tội, gọi cả sư phụ ngươi ra đây."
Triệu Văn Tần ngạo nghễ cười lạnh một tiếng: "Chỉ bằng các ngươi cũng xứng để sư phụ ta động thủ ?"
Một câu không hợp khó tránh khỏi song phương động thủ.
Bạch Ngọc Đường đứng một bên nhíu mày _ hỏa khí của hai bên cũng quá lớn, chưa nói quá qua ba câu đã đánh nhau.
So chiêu đổi thức, đánh nửa ngày, Bạch Ngọc Đường gật gù _ công phu của Triệu Văn Tần không tệ, đối phương thì cực vô dụng, càng đáng càng không xong nên không làm gì được, Triệu Văn Tần chiếm thế thượng phong.
Chỉ là, Bạch Ngọc Đường càng xem càng nhíu mày, bởi vì Triệu Văn Tần ra tay ngoan độc, mỗi chiêu đều muốn đoạt mệnh, không oán không cừu, việc gì phải độc như vậy? Hơn nữa giết người ở chỗ này, phái Thiên Sơn có thể nói tội càng thêm tội, đến lúc đó dục gia chi tội, làm hỏng đại sự. Nghe Thiên Tôn nói Nhạc Phong chính trực phúc hậu nhưng sao đồ đệ của hắn lại thiếu tâm nhãn như vậy?
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.
Lúc này một tiếng"Keng " vang lên, một đạo sĩ Nga Mi bị Triệu Văn Tần chặt đứt binh khí, một cước đá ngã. Sau đó Triệu Văn Tần không chút chần chừ, bước tới như thể muốn một đao đoạn hầu, ngoan độc đến cực điểm.
Bạch Ngọc Đường âm thầm lắc đầu _ này là hành vi của danh môn chính phái sao ? Có thù giết cha à?
Lúc này, đệ tử Võ Đang Nga Mi bị đánh cho trở tay không kịp, muốn ngăn cản nhưng đã quá trễ, mắt thấy không thể cứu được đồng môn, đều vội nhắm mắt.
Đệ tử Nga Mi thụ thương tự biết chắc chắn phải chết, hô một tiếng: "Sư phụ, thay ta báo thù !"
Tiếng nói vừa dứt liền cảm giác cổ lạnh băng, hắn ai thán thầm nghĩ mạng này xong rồi _ nhưng một lát sau, tựa hồ không đau, sờ sờ, cũng không thấy máu chảy ra, liền ngây ngẩn cả người.
Thật lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, cẩn thận đánh giá tình hình.
Chỉ thấy tình hình lúc này thực quỷ dị, Triệu Văn Tần vẫn đứng vị trí vừa rồi không nhúc nhích, tay hướng về phía đệ tử phái Nga Mi còn đao trong tay đã biến mất.
Mọi người ngây ra như phỗng, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ _ xảy ra chuyện gì vậy? Đao đâu ?
Triệu Văn Tần mất một lúc lâu mới tỉnh lại, nhìn xung quanh: "Là vị cao nhân nào đang âm thầm phá rối ?"
Nói xong, mới phát hiện đệ tử phái Nga Mi kia đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hướng bìa rừng cách đó không xa.
Triệu Văn Tần quay sang, chỉ thấy thiếu niên bạch y vừa rồi đang nhàn nhã ôm đao tựa vào thân cây, trên mặt đất dưới chân hắn cắm một cây đao, đúng là đao của mình.
Triệu Văn Tần không thể tin được, hắn không xác định nhìn thiếu niên kia, bất quá đối phương đúng là rất trẻ, hẳn là không có võ nghệ cao thâm như vậy...
Đang muốn không thông, thì mọi người nghe thấy một giọng nói già nua truyền đến: "Không thể tưởng được phái Thiên Sơn lại lưu lạc đến tình cảnh này, xem ra Thiên Tôn thật sự là không biết dạy đệ tử."
Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy có chút chói tai, lão nhân này cũng đã tới từ sớm, chỉ là vẫn không ra tay.
Lúc này, một lão đạo sĩ bước ra từ sau rừng cây cách đó không xa, lão nhân này râu tóc đỏ rực, thập phần quái dị.
Bạch Ngọc Đường nhớ Thiên Tôn từng nói với hắn, phái Võ Đang có hai lão đạo sĩ rất lợi hại, một lông đỏ một lông trắng. Kẻ lông đỏ gọi Xích Mi tôn giả, tính tình người này vô cùng âm độc, dã tâm bừng bừng, nếu gặp phải cẩn thận, còn kẻ lông trắng tâm cơ thâm trầm, tóm lại cũng không tốt hơn.
Triệu Văn Tần đi lại trên giang hồ đã lâu, dĩ nhiên biết là ai tới, vì thế lập tức hiểu ra vì sao đột nhiên lại mất đao. Hoá ra là có tôn giả Võ Đang tương trợ, tuy rằng vẫn cứ cảm thấy phương hướng không đúng lắm, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Xích Mi đi ra, hai mắt lại không nhìn Triệu Văn Tần, mà là Bạch Ngọc Đường cách đó không xa.
Hắn nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, gật gù: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên, bất quá chính là có chút nhiều chuyện."
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, vừa rồi rõ ràng người này có thể cứu vị đệ tử Nga Mi kia nhưng không ra tay, có thể thấy là hắn muốn Triệu Văn Tần giết người kia, như vậy hận giữa Thiên Sơn và Nga Mi càng sâu, có thể nói mượn đao giết người ngồi mát ăn bát vàng, tâm địa quả nhiên đủ ác độc.
"Đến đến, ta đánh với ngươi mấy chiêu." Xích Mi nhìn Triệu Văn Tần: "Để ta thay Thiên Tôn dạy đám đồ tử đồ tôn các ngươi!"
Triệu Văn Tần tâm cao khí ngạo tự cao tự đại dĩ nhiên sẽ không để hắn chiếm tiện nghi, lập tức rút đao xông tới.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được lắc đầu, Triệu Văn Tần chỉ ăn cơm mà lớn thôi sao (thiếu I ốt)? Sao lại nóng tính như vậy, theo lý mà nói phái Thiên Sơn trời cao đất rộng phong cảnh động lòng người, hẳn là phải dưỡng ra người cũng có lòng dạ rộng lớn mới đúng chứ nhỉ.
Triệu Văn Tần còn trẻ đắc chí tự cao tự đại, Nhạc Phong cũng vì thấy hắn thiên tư thông minh nên cũng rất yêu thương, chỉ tiếc, hôm nay hắn đã gặp phải đối thủ.
Xích Mi hiển nhiên không phải phàm phu tục tử, cũng phải cỡ võ lâm chí tôn. Được gần mười chiêu Triệu Văn Tần có chút không chịu nổi, lui lại liên tục. Nháy mắt sơ ý, Xích Mi cũng không nương tay, giơ chưởng đánh thẳng về đỉnh thiên linh của hắn. Triệu Văn Tần hoảng hốt, ngay thời điểm hắn đang chờ chết liền cảm giác có người kéo một cái làm hắn bật ngửa ngã xuống đất.
Mà một chưởng của Xích Mi cũng chụp vào khoảng không, nhíu mày nhìn Triệu Văn Tần đột nhiên bị kéo ra ba trượng bình yên vô sự ngồi dưới đất ngẩn người.
Xích Mi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường dưới tàng cây vẫn đang khoanh tay xem náo nhiệt.
"Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?" Xích Mi trầm giọng hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Ai là huynh đệ với ngươi." (Cc: em thix câu này)
Xích Mi cười ha ha: "Chiêu vừa rồi và chiêu đoạt đao lúc nãy có phải là tuyệt học của Thiên Tôn _ Cách Không Chưởng ?"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây tập thể "Soạt" một cái quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường _ tuyệt học của Thiên Tôn?
Bạch Ngọc Đường sờ cằm, còn chưa trả lời, thì nghe đến hai đầu có động tĩnh, có một lượng lớn người đang từ trên núi đi xuống. Mặt khác dưới núi cũng có một lượng lớn người đi lên, có vẻ sắp náo nhiệt rồi.
Quả nhiên chỉ một lát sau, từ trên Thiên Sơn Nhạc Phong mang rất nhiều đệ tử đi xuống, thấy Triệu Văn Tần không sao mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó hung hăng trách mắng: "Văn Tần, ngươi thật là không biết trời cao đất rộng! Chọc phiền toái còn không ngại nhiều, ngươi dễ bị kích động như thế thì sau này phải thống lĩnh phái Thiên Sơn như thế nào?"
Triệu Văn Tần đứng lên, một bộ uất ức nhưng không dám nói, lại theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái. Hắn không nghĩ ra, thiếu niên đó thật sự là người đã hai lần ra tay sao?
Mà một đầu khác, cao tăng Thiếu Lâm cũng đã dẫn mọi người lên, nhìn Xích Mi và mọi người có chút bất mãn: "Tôn giả, sao không nói một tiếng đã đi?"
Xích Mi cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới mọi người, vươn tay chỉ Nhạc Phong: "Nhạc phong, đồ đệ ngươi giết đệ tử Võ Đang của ta và Nga Mi, án tử này không thể cứ vậy mà cho qua, lão phu phải đánh với ngươi một trận."
Xích Mi thẳng thắn lưu loát cũng không quanh co lòng vòng, hắn muốn cùng Nhạc Phong một đấu một.
Bạch Ngọc Đường quan sát Nhạc Phong, cảm thấy hắn đúng là người trung hậu thành thật, tuổi cũng không lớn như Xích Mi tôn giả, trên mặt có chút khó xử.
Cái này gọi là người hiền dễ bị bắt nạt, Nhạc Phong đang do dự trả lời nên như thế nào, Xích Mi đã tiếp tục chèn ép: "Nếu phái Thiên Sơn thua, thỉnh rời khỏi võ lâm Trung Nguyên."
"Ngươi không dám? Chẳng lẽ đồ tử đồ tôn Thiên Tôn đều là rùa đen rút đầu ?"
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, không được nói xấu Thiên Tôn. Lão nhân gia làm người ngay thẳng, ngươi muốn đánh thì lão phu đánh với ngươi!"
Trong lòng lập tức Bạch Ngọc Đường sinh ra vài phần hảo cảm với Nhạc Phong, là một người thành thật, hơn nữa còn thật tâm kính trọng Thiên Tôn.
"Hảo!" Xích Mi cười lớn: "Phái Thiên Sơn không biết đến nghĩa khí, người trên giang hồ đã sớm bất mãn với các ngươi. Hôm nay đã trễ, sáng sớm ngày mai hẹn nhau tại thiên trì chúng ta dùng thực lực luận cao thấp !" Nói xong, hắn mang theo đệ tử xoay người rời đi.
Người mới vừa đi, đồ đệ phái Thiên Sơn lập tức chạy tới nói với Nhạc Phong: "Chưởng môn, bên ngoài đồn đãi tứ đại môn phái lên núi muốn tìm chúng ta nói lý không nghĩ tới đại sư huynh thiết lập cạm bẫy ngăn cản, mọi người càng lúc càng bất bình, lúc này võ lâm nhân sĩ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ..."
Nhạc Phong khoát tay, nhìn Triệu Văn Tần đang ủ rũ: "Hữu dũng vô mưu, thành sự không đủ bại sự có thừa !"
Triệu Văn Tần tái mặt, xấu hổ cúi đầu, trong lòng ẩn ẩn không phục _ Nhạc Phong làm sư phụ nhưng lại ở trước mặt nhiều sư đệ sư muội như vậy mà mắng hắn.
Nhạc Phong dạy dỗ Triệu Văn Tần xong, quay sang nhìn một bên Bạch Ngọc Đường đang chán muốn chết, ngáp một cái, khẽ chắp tay: "Tiểu huynh đệ, đa tạ tương trợ ."
Bạch Ngọc Đường có chút phiền: "Ai là huynh đệ ngươi, người giang hồ các ngươi sao cứ thích nhận người thân vậy."
Nhạc Phong xấu hổ, thiếu niên này là lần đầu tiên ra giang hồ sao? Hay là tính cách của hắn vốn đã kỳ quái như vậy?
Bạch Ngọc Đường gọn gàng dứt khoát hỏi Nhạc Phong: "Ngươi đánh thắng được Xích Mi không? Đánh không lại thì để ta đánh, đỡ phải mất mặt."
Nhạc Phong càng thêm khó xử, không ít đồ tử đồ tôn phái Thiên Sơn bất mãn, còn có người dám hỏi thẳng Bạch Ngọc Đường là ai, tuổi còn trẻ mà nói không che miệng.
Bạch Ngọc Đường cũng không định trả lời, vác đao: "Quên đi, dù sao ngày mai mới tỷ thí, lúc đó nói sau." Nói xong, xoay người bước đi.
Đồ đệ phái Thiên Sơn khó chịu muốn đuổi theo, Nhạc Phong lập tức khoát tay. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm thanh Ngân đao trong tay Bạch Ngọc Đường... đao này là do Thiên Tôn thiên tân vạn khổ mới tìm được. Không lẽ, thiếu niên này chính là đồ đệ bảo bối treo bên miệng Thiên Tôn _ Bạch Ngọc Đường ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT