Bạch Ngọc Đường nhìn trận pháp quỷ dị, cũng nhớ ra cách phá giải rồi nhưng lại gặp phải nan đề. Đúng lúc này Bạch Phúc không đầu không đuôi nói một câu viện quân đến, mọi người quay lại liền thấy một trận hàn phong lạnh thấu xương ập tới.
Trận hàn phong này cũng không phải nói giỡn mà là thật sự có thể đông chết người.
Tiểu Tứ Tử giật mình chui vào lòng Công Tôn, bất quá Công Tôn cũng không đỡ hơn bé bao nhiêu, lạnh run cả người.
Triển Chiêu đã từng được kiến thức qua nội lực âm hàn của Bạch Ngọc Đường, lần trước Ánh Tuyết cung Cung chủ giá lâm, thời điểm Lục Tuyết Nhi cũng chính là nương Bạch Ngọc Đường sử dụng hàn băng chân khí, Triển Chiêu rất có ấn tượng chỉ là lần này tựa hồ so với lần trước hàn khí càng thêm bức người. Triển Chiêu kinh ngạc nhảy dựng _ là ai có nội lực cao thâm như vậy.
Bạch Ngọc Đường vừa cảm giác được trận hàn khí kia thì đã biết là ai đến, nhưng không phải lúc, hiện tại quan trọng nhất là phá trận.
"Đứng im đừng nhúc nhích." Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ Triển Chiêu, không giải thích gì liền vận nội lực thả người nhảy lên, hướng thẳng về phía mây đen.
"Ngọc Đường!" Triển Chiêu cả kinh, Bạch Ngọc Đường đi một mình có thể gặp nguy hiểm không?
"Không cần lo lắng."
Lúc này, phía sau lại có người vỗ hắn một cái.
Triển Chiêu quay đầu lập tức kinh ngạc _ người ngăn cản hắn mặc một thân hắc y, hình dáng cao gầy tuẩn tú, hình như đã từng gặp rồi....
Triển Chiêu ngẩn người, tâm nói _ ai vậy ?
Ngược lại Tiểu Tứ Tử đang ôm Công Tôn liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ: "Hoa Hoa!"
Mọi người lại sửng sốt, tâm nói hoa hoa ở đâu?
Triển Chiêu cũng không rảnh mà để ý cái gì hoa cái gì không hoa, hắn không thể để Bạch Ngọc Đường một mình đi mạo hiểm. Nhưng vừa định chạy đi lại có kéo hắn lại, lần này đến phiên Bạch Phúc ngăn cản : "Không sao đâu."
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng gió, có hai người bay lướt qua.
Triển Chiêu nhíu mày _ là hai lão nhân bạch y, nhìn bóng lưng thì không khác nhau mấy, trắng bạc trắng, nội lực rất cao! Triển Chiêu không khỏi sợ hãi _ nội kình cực lạnh.
Sau đó lại rất nhiều tiếng gió vang lên.
Triển Chiêu lập tức sửng sốt, tâm nói có bao nhiêu người vậy? Quay lại nhìn, một đoàn người mặc bạch y _ trắng thiệt nha.
Tiểu Tứ Tử dụi mắt, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp.
"Tản ra !"
Lúc này, một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên. Triển Chiêu ngẩng đầu thì thấy hai tiểu nha đầu chừng mười sáu mười bảy tuổi mỗi người xách theo hai thùng nước lớn chạy tới. Mà phía sau hai nàng còn có mười mấy cô nương khác cũng mặc bạch y, tay xách thùng nước, thoạt nhìn hơi lắc lư, thùng nào thùng nấy đầy nước.
Mười mấy cô nương sau khi tản ra thì nhảy lên, dùng nội kình đem nước trong thùng hắt mạnh về phía mây đen.
Đồng thời, hai lão đầu nhi tung chưởng phong, nháy mắt không gian tựa như đột nhiên biến thành trời đông giá rét, lạnh đến tận xương.
Tiểu Tứ Tử vội xoa mặt cho Công Tôn, tâm nói bé còn có một thân thịt chống đỡ, nhưng cha gầy như vậy đừng để bị lạnh chết a.
Đúng lúc này, giữa không trung hạ xuống một cái bóng đen, hai cánh tay đem Công Tôn và cả Tiểu Tứ Tử kéo vào lòng. Tiểu Tứ Tử lập tức cảm thấy không lạnh nữa, ngẩng mặt: "Cửu Cửu !"
Lúc này vẻ mặt Triệu Phổ có chút cổ quái, tựa hồ rất kinh ngạc. Nhìn bầu trời phủ kín mây đen trước mặt và hai lão nhân nọ, nhíu mày: "Sao hắn lại đến đây ?"
Triển Chiêu thấy nước hắt ra và mây đen gần như đã bị đông thành một khối băng màu đen, thoạt nhìn giống như đại cẩu tạo thành từ mây đen bị hàng nghìn lưỡi đao đâm trúng, cự khuyển dần biến mất.
Bạch Ngọc Đường đạp lên một khối băng chui vào trong đám mây đen. Triển Chiêu lập tức khẩn trương, lo lắng có khi nào trong mây đen có độc không, hắn muốn chạy tối hỗ trợ. Ai ngờ lại có người vỗ một cái. Triển Chiêu giận rồi nha, tâm nói ai vỗ ta hoài vậy? Nhìn lại... câm nín, người ngăn hắn là Ân Hầu.
"Ngoại công."
Ân Hầu gật đầu ý bảo hắn an tâm đi: "Nếu Ngọc Đường dám đi vào thì nhất định nó biết cách phá giải trận pháp. Nó bảo ngươi đứng im đừng nhúc nhích thì ngươi cứ đứng chờ đi. Lúc này hàn khí quá nặng, nội lực ngươi lại tương phản, đừng để hai căn lão băng côn kia làm bị thương. "
"Đúng đó." Thiên Tôn cũng không biết từ đâu xông ra, vuốt cằm ngẩng mặt: "Đã lâu không được xem hai lão già này phóng hàn khí, chậc, nội lực không giảm chút nào!"
Triển Chiêu khó hiểu: "Lão băng côn ? Các ngươi có quen biết?"
"Đâu chỉ quen biết." Ân Hầu cười hì hì nhìn Triển Chiêu: "Còn là thân thích đó."
Triển Chiêu càng khó hiểu .
"Tiểu Nhạc tử cũng tới sao ? Thạch Đầu đâu ?"
Lúc này, Tiểu Tứ Tử hỏi một người bên cạnh Triển Chiêu. Lúc này Triển Chiêu mới hồi phục lực chú ý, nguyên lai bên cạnh hắn trừ bỏ hắc y nhân kia còn có người quen _ là Nhạc Dương đã lâu không gặp.
Nhạc Dương cười tủm tỉm nhìn Triển Chiêu, đồng tử màu xanh càng ngày càng rõ, cũng rất có tinh thần, xem ra tiến bộ không ít. Hắn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, nói: "Thạch Đầu lưu lại Ân gia trại, giúp Ân a di làm chút chuyện."
Nhạc Dương so với trước kia thành thục hơn không ít. Lúc trước hắn và Đường Thạch Đầu bị lôi đi luyện công, lúc ở Ánh tuyết cung lúc ở Ân gia trại, bây giờ có vẻ hai người đang chia nhau hành động .
Nghĩ đến Nhạc Dương, Triển Chiêu híp mắt nhìn hắc y nhân bên cạnh, đột nhiên nhớ tới một người, kinh ngạc nói: "Tạ Bách Hoa ? !" ( TK: Anh gọi nhầm tên người ta rồi, hoa hoét gì ở đây =.= )
Hắc y nhân còn không là Tạ Bách Hoa sao? Chỉ là hắn lúc này hắn không mặc bạch y, bộ dáng cũng hoàn toàn không giống lúc trước, một đôi tử mâu trầm tĩnh ổn trọng. Triển Chiêu thiếu chút nữa không nhận ra.
Tạ Bách Hoa bất đắc dĩ chắp tay, may mà Triển Chiêu còn có thể nhận ra mình: "Tạ Bạch."
" À....." lúc này Triển Chiêu mới nhớ ra sau khi Tạ Bách Hoa cải tà quy chính cũng đã đổi tên.
"Sao các ngươi lại đến đây ?" Thời điểm Triển Chiêu hỏi hắn hai mắt vẫn nhìn phía trước, phát hiện đám mây đen lúc này đã là một mảnh đại loạn. Bạch Ngọc Đường và hai lão nhân kia sau khi tiến vào trận pháp, hắc bạch thay phiên nhoáng lên phảng phất như một con giao long bạch sắc đang xâu xé đại cẩu đã kiệt sức, xem khí thế này _ hẳn là có cửa thắng!
"Võ lâm đệ nhất tứ đại cao thủ tề tụ, ta may mắn lắm mới được đại khai nhãn giới a." Nhạc Dương chậc chậc hai tiếng lắc đầu: "Hàn băng chân khí thật lợi hại!"
Triển Chiêu vừa nghe võ lâm tứ đại cao thủ cũng ngẫm lại, hai trong đó khẳng định là Thiên Tôn và Ân Hầu , còn hai lão nhân kia _ nghĩ đến nội lực cực lạnh, Triển Chiêu che miệng, kinh ngạc hỏi Nhạc Dương: "Không lẽ là ngoại công Ngọc Đường _ Lục Thiên Hàn và ngoại thúc công Lục Địa Đống?"
Triển Chiêu nghĩ lại nghĩ _ hai vị này quả thật là cao nhân nhưng vô cùng thần bí.
Băng Nguyên đảo ở cực bắc về cơ bản vốn không thuộc võ lâm Trung Nguyên, công phu của Băng Nguyên đảo có một đặc điểm riêng, lấy hàn băng chân khí làm chủ, không ai có thể bắt chước. Mà hai vị thế ngoại cao nhân của Băng Nguyên đảo thì lại càng là truyền thuyết trên giang hồ.
Lục Thiên Hàn là đảo chủ Băng Nguyên đảo, công phu quỷ thần khó lường, bất quá hắn lại không thích kết giao với võ lâm Trung Nguyên, cả ngày ở trong khe băng nghiên cứu võ học, là một võ si.
Nguyên bản sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường định thân cũng muốn theo Lục Tuyết Nhi đến thăm bọn họ, nhưng là do mới chỉ định thân chứ không phải thành thân, cũng tìm không thấy hai người bọn họ nên vẫn chưa gặp.
Sau đó lại phải tra án tử, hành trình bị trì hoãn, rồi càng lúc càng không thể đi.
Lục Địa Đống là nhị đảo chủ, còn được gọi là Mã Diện Tài (ko bik đúng ko nha), mặt dài như mặt ngựa, luôn không ở cố định một chỗ tính cách lại cực độ cổ quái, công phu cực cao, nếu nhớ không lầm thì... hình như hắn là sư phụ Triệu Phổ!
Triển Chiêu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhún vai, hắn cũng không biết sao lão nhân gia lại tới đây. Ngẫm lại thì quan hệ giữa Triệu Phổ và ân sư của hắn cũng không thân mật như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng các vị sư bối. Hồi Triệu Phổ còn nhỏ, lúc mà vẫn còn ở trên đại mạc đã bị Lục Địa Đống thu làm đồ đệ, sau khi học thành Triệu Phổ cũng hơn mười tuổi. Con người Lục Địa Đống có chút quái dị, không nói không rằng một tiếng cứ vậy mà đi. Triệu Phổ ngay cả tên sư môn cũng không biết, nếu không phải lúc trước gặp được Lục Tuyết Nhi, dám cá hắn cũng không biết sư phụ mình tên gì. Tính sơ hai người đã mười năm không gặp, nay gặp lại có cảm giác quái quái .
Lúc này, mây đen đột nhiên như thể bị chặt đứt, vỡ thành từng mảng, hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu. Cuối cùng thì "ầm" một tiếng, rơi xuống mặt đất, mây bị đông cứng thành hai khối băng màu đen thật lớn cùng vô số những hạt tuyết nhỏ li ti.
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống, xách theo một người, tựa hồ vừa mới bị bắt được.
"Nguyên lai có người thao túng mây đen." Triển Chiêu nhíu mày: "Nhưng hắn là ai mà có thể điều khiển được mây chứ?"
"Đó không phải mây, mà là độc trùng." Nhạc Dương giải thích cho Triển Chiêu: "Độc trùng không sợ lạnh nhưng phải cùng lúc xử lí độc trùng trận trên phạm vi lớn nên chỉ có thể sử dụng nội kình cực âm hàn. Loại độc trùng này có đặc điểm, một khi bị đông lạnh sẽ lập tức bất tỉnh, không thể cắn người nữa."
"Còn cắn người sao?" Công Tôn kinh ngạc: "Vậy những dân chúng vừa rồi bị mây đen quét qua..."
"Hoàng Thượng !"
Lúc này, có quan binh đến bẩm báo với Đoạn Tố Long, nói đằng trước có ít nhất mấy trăm dân chúng ngã dưới đường, toàn thân sưng đỏ tựa hồ đã bị trúng độc.
"Này phải làm sao giờ? !" Đoạn Tố Long khẩn trương, sai người mau mời đại phu.
Công Tôn muốn tiến lên, lại bị Tạ Bạch ngăn cản: "Ta có thể trị."
Bọn Công Tôn nhìn hắn, tâm nói mới không gặp mấy ngày mà Tạ Bạch biến thành đại phu hồi nào vậy?
"Phụ thân, ngươi quên rồi sao?" Tiểu Tứ Tử nhắc nhở Công Tôn: "Mắt Hoa Hoa màu tím, Chu tộc có thể trị bệnh cứu người."
Công Tôn ngây người lập tức hoàn hồn: "Đúng vậy, sao ta lại quên mất nhỉ!"
Triển Chiêu nhớ ra gì đó, lập tức hỏi Nhạc Dương: "Không lẽ người kia có thể điều khiển độc trùng cũng là do đã ăn trái cây ?"
Nhạc Dương cười cười, gật đầu: "Còn không phải sao. Mấy ngày nay ta ở cùng Ngô đại thúc, theo những gì hắn kể, người này rất có khả năng đã ăn Phù Đồ quả, cũng chính là quả có màu trắng, nhìn thử xem mắt hắn có phải màu trắng không là biết."
"Mắt trắng ?"
Mọi người nhìn nhau. Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã trở lại, đằng sau hắn là hai tiểu nha đầu đang áp giải nam nhân hắc y vừa bắt được. Trước tiên Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường lại kiểm tra một lượt, xác định hắn không bị thương, mới quay sang cẩn thận đánh giá người nọ.
Đầu tiên hắn nhận ra hai tiểu nha đầu đang bắt người kia, một nha đầu béo một nha đầu gầy, đều mắt ngọc mày ngài thập phần đáng yêu, đúng là hai đồ đệ cưng của Ánh tuyết cung Cung chủ Lục Tuyết Nhi _ Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi.
Mọi người nhìn nhau, hai nha đầu này nhìn thế nào cũng thấy rất trẻ mà nội lực đã sâu không lường được, cũng rất giống Lục Tuyết Nhi, rất có phong thái tiểu ma tinh. Thực lực của Ánh tuyết cung quả thật không thể xem nhẹ.
Mà người bị bắt mọi người không biết hắn. Đó là một trung niên nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, đặc biệt nhất là đôi mắt của hắn _ màu trắng, như thể không có con ngươi.
Công Tôn ngạc nhiên, đi qua nhìn kỹ: "Thật là màu trắng!"
Nhạc Dương gật đầu: "Là Phù Đồ tộc, có thể khống chế một phi trùng màu đen, thiện ( giỏi ) trận pháp, thập phần âm độc."
"Ngươi là ai ?" Đoạn Tố Long chất vấn hắc y nhân kia: "Vì sao lại làm chuyện thương thiên hại lý này ?"
Nam tử mắt trắng không nói lời nào, Thần Tình Nhi đá hắn một cước: "Hỏi ngươi đó !"
Hắn quay đầu, đôi mắt chỉ có lòng trắng nhìn mọi người chằm chằm, thập phần đáng sợ.
Nguyệt Nha Nhi cũng không muốn giữ hắn nữa, sau khi trói hắn lại thì chạy đi tìm nước rửa tay: "Ghê quá."
"Không cần hỏi hắn, hắn sẽ không nói." Nhạc Dương xuất ra quyển sổ ghi chép thông tin mấy ngày nay tìm hiểu được từ chỗ Ngô Bất Thiện: "Ngô đại thúc nói, Phù Đồ tộc cũng giống Ngư tộc không thể hoàn toàn xem là người, không nói chuyện cũng không suy nghĩ, chỉ biết làm theo lệnh chủ nhân."
"Bọn họ nghe lệnh của ai?" Triển Chiêu hỏi.
"Lục mâu yêu tộc." Nhạc Dương bổ sung một câu nói với Triển Chiêu: "Chính là người mặt trắng lúc trước đã từng xuất hiện đó, là người luôn đi theo bên người Triển Hạo."
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Trừ bỏ người bên cạnh đại ca ta vẫn còn có một người đã chết."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai cái người mắt xanh đó có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Một người Triển Chiêu từng gặp lúc nhỏ, chưa bao giờ thương tổn hắn, người còn lại thì trăm phương ngàn kế muốn Triển Chiêu chết, nhưng sau đó chính hắn lại chết. Nhưng không có gì chắc chắn kẻ đã chết không phải tiểu lâu la.
Hơn nữa người có mắt xanh muốn ám sát Triển Chiêu không ít, vì sao bộ tộc này cứ bám theo Triển Chiêu không buông? Giữa bọn họ và Đại thiếu gia có quan hệ gì?
Theo như Lăng Sơn khấp huyết đồ, thuyền của Thận chủ trên biển gặp phải hải khấu tập kích, những hải khấu này đều đeo mặt nạ dữ tợn. Sau đó Thận chủ tới được bờ mang theo Bát quả thánh, nhưng không ai dám đảm bảo trên tay đối phương không có... có khi trong chuyện này có mối liên hệ nào đó không?
Tóm lại chuyện năm đó tựa hồ đang bị che phủ bởi một tầng sa mỏng nhưng hiện giờ tấm sa đó đang từng chút một bị vạch trần.
...
Lúc này, vài đệ tử Ánh Tuyết cung đem tới hai thùng nước, Tạ Bạch cắt tay nhỏ một ít máu vào trong nước rồi bảo các cô nương Ánh Tuyết cung đem cho dân chúng bị trúng độc uống. Nói đến cũng lạ nguyên bản mọi người đang ngất sau khi uống nước liền tỉnh lại, sưng đỏ trên người cũng biến mất.
Mọi người kinh ngạc nhìn Tạ Bạch, Triển Chiêu dùng cánh tay đụng đụng Bạch Ngọc Đường: "May mà năm đó không làm thịt hắn, nguyên lai hắn hữu dụng như vậy."
Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên, nói thật, hắn không nhớ nhiều người xấu, bất quá Tạ Bách Hoa cực xấu lại khiến hắn khắc sâu ấn tượng. Người này từng một lòng muốn hại hắn, hại Triển Chiêu, hại Thiên Ma cung, tội ác ngập trời, lạm sát người vô tội. Bất quá sau khi chết một lần, từ trong mộ chui ra liền biến thành một người khác, căn bản không thể tin hắn chính là Tạ Bách Hoa năm đó... Cái này chắc gọi là thế sự hay thay đổi đi, Bạch Ngọc Đường bất giác cảm thấy Tạ Bạch và Khô Diệp giống như có chút tương tự. Hắn cũng từng nghĩ tới một chuyện, rốt cục người có thể thay đổi không? Hắn cùng Triển Chiêu rất may mắn từ khi vừa ra sinh cho đến tận bây giờ đều có không ít thân nhân bằng hữu giúp đỡ. Nhưng người đi lầm đường, phạm tội lại không chết đến tột cùng có thể sửa đổi không? Có lẽ nhân sinh thật sự có cơ hội để con người có thể bắt đầu đầu. Trước kia Bạch Ngọc Đường vẫn không hiểu nổi thói quen chừa đường lui cho kẻ khác của Triển Chiêu, hơn nữa con mèo này còn nói hắn luôn cảm thấy con người có thể thay đổi. Khi đó hắn không đồng ý, hắn cảm thấy người xấu chính là người xấu, trước kia du tẩu giang hồ khoái ý ân cừu chính hắn cũng đã tự tay chém không ít "Người xấu".
Bây giờ ngẫm lại, hành vi Triển Chiêu có thể lý giải. Từ nhỏ hắn đã làm bạn cùng nhất chúng "Đại ma đầu", mà đã gọi là ma đầu thì vô luận như thế nào thì cũng đều từng làm chút chuyện xấu. Chính vì Triển Chiêu tin có báo ứng nên tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là tội ác của nhất chúng lão ma đầu có thể sử dụng thiện hạnh của mình để hoà giải, tương lai thọ chung chính tẩm không cần gặp báo ứng. Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm khái, không thể vì người thân phạm sai lầm liền nghĩ hắn có thể cải tà quy chính mà đối với người không quen thì lại nghiêm khắc, một khi phạm sai lầm liền không thể tha thứ, nhớ lại năm đó nếu tha cho "Người xấu" thì chắc gì họ cũng có thể như Tạ Bạch ngày hôm nay, cải tà quy chính bắt đầu làm chuyện tốt chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề này qúa thâm ảo, Bạch Ngọc Đường lắc đầu...
Hắn còn đang xuất thần thì đột nhiên cảm giác có một luồng hơi lạnh thổi qua, Bạch Ngọc Đường cả kinh rụt cổ, nhanh chóng quay đầu _ đằng sau không có người.
Nhưng bên kia thì lại có một người đang thổi hơi...
Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Triển Chiêu liền tung một chưởng.
Một lão đầu mặt tròn tóc xám trắng đang bám trên vai Bạch Ngọc Đường, khó khăn tránh né móng mèo của Triển Chiêu, ló ra nữa cái đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Đường Đường, mèo của con dữ quá nha !"
Một chưởng kia của Triển Chiêu cũng là phản ứng theo bản năng, bởi vì hắn thấy lão nhân này đang chiếm tiện nghi chuột nhà mình, nhưng một chưởng tung ra cũng biết vị này không thể đánh _ hắn là ngoại công Bạch Ngọc Đường!
Bạch Ngọc Đường túm lão đầu nhi đang đu trên vai mình xuống: "Sao người lại tới đây?"
Lão nhân híp mắt nhìn hắn: "Ngươi không chào ta, ngoại công buồn quá ....."
Bạch Ngọc Đường câm nín, đành phải ngoan ngoãn: "Ngoại công."
Nói xong, lại quay đầu, gọi Lục Địa Đống đang ngẩng mặt nhìn trời: "Ngoại thúc công."
Triển Chiêu nhìn kỹ Lục Thiên Hàn _ lão nhân này có khuôn mặt trẻ con, hạc phát đồng nhan, thập phần khả ái, vóc dáng cũng không cao, bề ngoài cũng không lớn như tuổi thật, bất quá so với Thiên Tôn và Ân Hầu không biết già là cái gì thì có vẻ lớn hơn mấy phần. Người này là một trong hai vị võ lâm cao thủ thần bí nhất trên giang hồ _ chủ nhân Băng Nguyên đảo, một trong song hàn _ Lục Thiên Hàn.
Lục Thiên Hàn tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với Triển Chiêu, cũng giương mắt đánh giá hắn.
"Chậc chậc, đây là oa nhi khuê nữ Ân gia sao?" Lục Thiên Hàn gật đầu liên tiếp: "Rất giống."
Ân Hầu kéo Triển Chiêu ra sau lưng, trừng lão nhân kia một cái: "Hai ngươi biến mất nhiều năm, xuất quỷ nhập thần, đừng nói là đang điều tra chuyện này?"
Lục Thiên Hàn bĩu môi, không trả lời ngay, ngược lại còn rất thoải mái vỗ vai Ân Hầu: "A Ân, mấy năm không gặp ngươi vẫn là cái bản mặt muốn đánh như vậy."
Ân Hầu vuốt cằm, vẻ mặt âm tình bất định.
Thiên Tôn ở một bên hát đệm: "Còn không phải sao, cái mặt muốn đánh vạn năm không đổi."
Lục Thiên Hàn hớn hở xoay mặt nhìn Thiên Tôn: "U... tên tự kỉ nhà ngươi cũng ở đây hả." (TK: Tôn Tôn định xông vào ăn hôi ai ngờ bị xỏ lại, khổ người quá T^T )
Khóe miệng Thiên Tôn giật giật, nhớ năm đó, Lục Thiên Hàn vốn muốn tự dạy võ công cho Bạch Ngọc Đường, bất quá Thiên Tôn nhanh chân đến trước, đoạt hài tử đi rồi giấu vào Bách Hoa cốc. Lục Thiên Hàn chạy tới Bách Hoa cốc dậm chân mắng ba ngày ba đêm, bất quá cuối cùng bởi vì đánh không lại Thiên Tôn, công phu kém hơn một chút không cướp ngoại tôn về được, nên từ đó hắn cứ gặp người là nói Thiên Tôn là một tên tự kỉ, cướp tiểu hài tử nhà hắn.
Mọi người ở đây cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, dù sao bốn người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh đứng đầu võ lâm, khí tràng này người bình thường sao mà chịu nổi.
Bất quá tính cách của bốn người rõ ràng rất khác nhau...
Tính cách của Ân Hầu thì khá tùy ý, xen lẫn tà khí, tuy hắn là người "Tà" nhất nhưng lại làm cho người khác có cảm giác không phải tà nhất. Thiên Tôn vừa nhìn đã biết tiên phong đạo cốt nhưng cũng có chút trẻ con. Lục Thiên Hàn thoạt nhìn rất hiền lành, có cảm giác hòa ái, bất quá vị huynh đệ phía sau hắn lại có chút âm u... Mọi người vẫn nhớ rõ Triệu Phổ từng nói Lục Địa Đống là một quái nhân cà lơ phất phơ, nhưng sao khí chất không tương xứng lắm?
Tiểu Tứ Tử một tay ôm cổ Triệu Phổ, mở to hai mắt xem náo nhiệt, hỏi Triệu Phổ: "Cửu Cửu, người kia là ngoại công Bạch Bạch sao? Có phải cũng lợi hại như thúc ấy không ?"
Triệu Phổ vuốt mũi nghiêng mặt như thể đang tìm cơ hội chuồn đi, vừa nãy nhìn thấy mây đen sợ thân ái nhà hắn gặp chuyện không may nên bỏ lại đại đội nhân mã chạy tới một mình, không nghĩ tới... gặp phải oan gia, vẫn là nhanh chóng chuồn đi thì hơn.
Bất quá Công Tôn kéo tay Triệu Phổ, chỉ vào lão nhân u ám im lặng đằng sau Lục Thiên Hàn đang hớn ha hớn hở, hỏi: "Đó là sư phụ ngươi phải không ?"
Triệu Phổ vội vàng "Sụyt"... bất quá đã trễ rồi.
Lúc này Lục Địa Đống mới từ từ quay mặt lại dọa mọi người nhảy dựng, bởi vì Lục Thiên Hàn mặt tròn mà mặt lão nhân này lại dài như mặt ngựa, lớn gấp hai lần mặt người bình thường, bất quá bộ dạng cũng không tính là khó coi, chỉ có thể xem là vô cùng âm u quỷ dị thôi.
Lão nhân quay lại nhìn Triệu Phổ, một tay vuốt cái cằm thật dài, khóe miệng nhếch lên vài phần: "Hô hô, đã lâu không gặp, dã tiểu tử đã lớn như vậy rồi."
Triệu Phổ xấu hổ, tâm nói may mà không mang theo mấy chục vạn đại quân đến, bằng không mặt mũi gì cũng mất sạch .
Công Tôn chọt Tiểu Tứ Tử đang hiếu kì nhìn lão nhân gia, nói: "Chào đi Tiểu Tứ Tử, đây là sư phụ Cửu Cửu." Vừa nói vừa hành lễ: "Tiền bối hảo."
Lão nhân ngẩn người, nhìn Công Tôn chằm chằm, tựa hồ đang đánh giá, cũng không mở miệng.
Lục Thiên Hàn đá hắn một cước: "Người ta đang lễ phép chào người đó."
Lục Địa Đống chớp mắt, cũng bắt chước Công Tôn chắp tay: "Hậu bối hảo."
Công Tôn ngẩn người, thấy lão nhân gia cũng rất khôi hài, liền bật cười.
Lục Địa Đống cũng nhếch môi, bắt chước hắn cười, cười đến mức Công Tôn có chút xấu hổ, lén ngẩng đầu hỏi Triệu Phổ: "Hắn không thích ta à?"
Triệu Phổ xoa đầu Công Tông: "Đừng để ý, hắn chính là như vậy."
Mà nhìn lại, Lục Địa Đống cũng đang hỏi Lục Thiên Hàn: "Hắn không thích ta à?"
Lúc này, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn lão nhân, lão nhân thấy bé nhìn mình thì cũng nghiêng đầu nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử thì thầm với Công Tôn, hỏi: "Phụ thân, con phải gọi sư phụ Cửu Cửu là gì ?"
Chỉ thấy Lục Địa Đống cũng đến cạnh Lục Thiên Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, nhi tử đồ đệ ta nên gọi là cái gì ?"
Lục Thiên Hàn nhìn trời: "Tên tự !"
Lục Địa Đống nhanh chóng chắp tay với Tiểu Tứ Tử : "Tên ngươi hảo."
Tiểu Tứ Tử há miệng.
Lục Địa Đống cũng bắt chước bé há to miệng.
Lục Thiên Hàn đỡ trán, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nói: "Thúc công, đây là Công Tôn Sách, người gọi hắn Công Tôn là được, tiểu hài nhi này là Tiểu Tứ Tử."
Lục Địa Đống rất lễ phép hành lễ tiếp: "Nga, Công Tôn ngươi hảo, Tiểu Tứ Tử ngươi hảo." ( Té ghế :D )
Công Tôn hít một ngụm khí lạnh, quay qua nhìn Tiểu Tứ Tử, cả hai đều cảm thấy sư phụ Triệu Phổ tuyệt đối không thể là người nho nhã lễ độ như vậy được.
Chỉ có Triệu Phổ tự biết ảo diệu trong lời nói của hắn, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn cũng ăn ý liếc nhau một cái, Ân Hầu thì đưa tay sờ sờ lỗ tai, mấy người này biết rất rõ tật xấu của Lục Địa Đống, bất quá cũng không muốn nói nhiều.
Triển Chiêu khó hiểu _ Lục Địa Đống là người thấn bí nhất trong phần đông cao thủ trên võ lâm, bình thường rất hiếm khi lộ mặt, cũng không nghe nói hắn từng lộ mặt trên võ lâm, bất quá hắn từng nghe ngoại công nói về người này. Nói thẳng ra thì hắn chính là kỳ tài có một không hai, hơn nữa nhìn hắn có thể dạy ra một đồ đệ lợi hại như Triệu Phổ liền biết người này tuyệt không ngây ngô như vẻ ngoài.
Lục Thiên Hàn vẫy tay với Triển Chiêu : "Đến, ngoan, gọi người !"
Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường gọi ngoại công và thúc công, hai lão nhân động tác thống nhất nhét hồng bao vào tay hắn, cũng giống Lục Tuyết Nhi muốn bắt cóc hài tử, bất quá bị Ân Hầu ngăn lại kịp lúc...
Mọi người đã lâu không gặp, vốn là nên tìm chỗ ôn chuyện một chút, tiếc rằng hiện tại không phải lúc.
...
Đoạn Tố Long gặp chuyện, Nộ yêu đột kích, cả trăm dân chúng bị ngộ thương, có thể thấy được lần này chính là tác loạn có dự mưu, may có mọi người ngăn cản mới chưa thành đại họa.
Đoạn Tố Long sai người cấp tốc hồi cung thương nghị, lúc này thần sắc của hắn cực tệ, bởi vì xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy mà nhân mã của Đổng Già La và Cao Trí Thăng đến con ngựa cũng không thấy. Hôm nay nếu không phải Tiểu Tứ Tử phúc thiên mệnh đại cứu hắn tránh thoát một kiếp, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kịp thời cứu mạng, chỉ sợ Đại Lý thật sự phải đổi chủ.
Chuyện Đoạn Tố Long gặp chuyện rất nhanh đã được truyền đi, sau khi Đoạn Tố Long trở lại hoàng cung, quần thần cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Triệu Phổ bảo Giả Ảnh tìm Hình Hoài Châu, mang đại binh đến ổn định tình hình. Trong nhất thời nhân mã của Cao Trí Thăng và Đổng Già La có chút trở tay không kịp, bất quá nếu Triệu Phổ đang ở Đại Lý hai người cũng không dám lỗ mãng, tuy rằng bên dưới sóng ngầm mãnh liệt, nhưng bên ngoài vẫn là gió êm sóng lặng. Ai cũng không biết chuyện tập kích và cơ quan, hai nhà Đổng, Cao thì tỏ vẻ chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục tranh đấu khiến cho triều đình rối loạn lòng người hoảng sợ, tư thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đám Triển Chiêu nguyên bản còn chờ Đoạn Tố Long nói "Bí mật" lúc nãy nói chưa xong, nhưng Đoạn Tố Long nói đau đầu có chút mệt muốn nghỉ ngơi, hồi cung trước. Triển Chiêucùng Bạch Ngọc Đường biết hắn cần nghĩ kĩ lại một chút rồi mới quyết định nên cũng không ép hắn. Nói thật, chuyện bọn họ để ý căn bản không phải chuyện Đại Lý phản thượng tác loạn mà là Nộ yêu trận và Đại thiếu gia.
Đem nam tử mắt trắng giao cho Giả ảnh Tử ảnh thẩm vấn, những người khác tụ tập tại biệt viện, thương nghị việc lần này.
Bạch Ngọc Đường gọi Bạch Phúc tới, hỏi hắn rốt cục đã xảy ra chuyện gì cùng thân phận thật của hắn.
Lục Thiên Hàn xua tay bảo mọi người không cần khẩn trương, nói với Bạch Ngọc Đường: "Bạch Phúc là đồ đệ của ta."
"Đồ đệ?" Mọi người kinh ngạc, Bạch Phúc xuất thân danh môn cỡ đó sao, vậy thật đúng là thất kính thất kính, nhưng vì sao lại lưu lạc làm hạ nhân ?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Bạch Phúc đã đi theo mình từ rất lâu, đương nhiên ... thời điểm mình theo Thiên Tôn học công phu thì Bạch Phúc đang làm cái gì hắn không thể biết, có lẽ là theo ngoại công học công phu, nhưng vậy thì hắn che dấu cũng quá tốt rồi. Lúc trước Bạch Ngọc Đường phát hiện Bạch Phúc có chút kỳ quái, sau lại là đủ loại thói quen của hắn khiến hắn cảm thấy có thể Bạch Phúc có chút quan hệ với ngoại công. Ngoại công và ngoại thúc công lại rất thần bí, hai người này cả ngày chạy ngược chạy xuôi như thể đang tra cái gì đó, ngay cả Lục Tuyết Nhi nương hắn cũng không biết, vì thế cũng không tiện hỏi nhiều.
Triệu Phổ nhíu mày: "Vậy vì sao ngươi lại làm hạ nhân bên người Bạch Ngọc Đường?"
Bạch Phúc nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: "Sư phụ muốn ta nghĩ cách dụ ngài về, đừng theo Thiên Tôn học công phu."
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, Thiên Tôn chỉ Lục Thiên Hàn: "Ngươi rảnh quá rồi hả ?"
Lục Thiên Hàn trừng Thiên Tôn: "Ta chỉ có một ngoại tôn, nó còn là kỳ tài luyện võ, ngươi cứ vậy mà đoạt đi thì thử hỏi ai nuốt trôi cục tức này được ?" Nói xong, hỏi Ân Hầu: "Ngươi nói có phải không ?"
Ân Hầu rất nghiêm túc gật đầu: "Quả thực không chấp nhận được."
"Ngươi thì sao." Thiên Tôn nhìn Bạch Phúc: "Bình thường ta đâu thấy ngươi nói gì, còn rất cố gắng giúp Ngọc Đường vỗ mông ngựa ta."
Bạch Phúc cười gượng: "Này là thân ở doanh Tào lòng tại Hán... Ai nha."
Còn chưa dứt lời Bạch Phúc bị Lục Thiên Hàn đá một cái.
Đùa giỡn xong, Lục Thiên Hàn thu hồi tươi cười nghiêm túc nói: "Khởi điểm ta bất quá chỉ là đùa giỡn, muốn Bạch Phúc làm bạn tiện thể chiếu cố Ngọc Đường, ai biết tiểu tử Bạch Phúc lại phát hiện ra chút chuyện."
Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Phúc: "Chuyện gì ?"
Bạch Phúc cười: "Ngũ gia, chuyện này có liên quan đến thân thế của ta nên ta vẫn chưa dám nói với ngươi."
Mọi người nhìn nhau _ Bạch Phúc có xuất thân như thế nào ?
Bạch Ngọc Đường cũng có chút nghi hoặc, hắn chỉ biết là Bạch Phúc đã theo hắn khi hắn vừa biết chuyện, theo vào theo ra rất nghe lời cũng rất có năng lực. Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với thân thế của người khác, nghe đồn từ xưa tổ tiên Bạch Phúc đã theo hầu nhà bọn họ, cũng có người nói là hắn được nhận nuôi, tóm lại Bạch Ngọc Đường đã có thói quen để hắn theo bên người, không nghĩ nhiều. Giờ nhắc đến hình như mình chưa từng hỏi đến gia môn hay thậm chí bối cảnh của hắn.
Bạch Phúc thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ xấu hổ, liền nói: "Thiếu gia không cần nghĩ nhiều, cha nương ta đều đang dưỡng lão ở Băng Nguyên đảo cực Bắc, rất khoẻ, còn có huynh đệ tỷ muội chiếu cố."
"Ngươi không phải cô nhi?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Bạch Phúc giấu diếm thân thế?
"Không phải cô nhi." Lục Thiên Hàn cười: "Phụ bối của hắn còn có chút quan hệ sâu xa với vị Ngũ di kia của ngươi."
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu cũng giật mình: "Bạch Phúc biết nhiều như vậy sự là do xuất thân của hắn? Không lẽ trưởng bối của hắn cũng đến từ Thận lâu?"
"Ha ha, thông minh." Lục Thiên Hàn gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng Triển Chiêu, nhìn Bạch Phúc: "Quan hệ trong chuyện này rất sâu cũng rất phức tạp, tự ngươi nói đi."
Bạch Phúc gật đầu, nói cho mọi người về lai lịch của mình cùng mấu quan hệ sâu xa giữa các bậc trưởng bối trong nhà cùng Ngũ di.
Nguyên lai tất cả mọi chuyện đã được định trước, có tiền căn mới có hậu quả: Thiên Tôn dạy võ công cho Bạch Ngọc Đường, Ân Hầu tương ngộ ngoại mẫu Triển Chiêu, thậm chí là chuyện Ngũ di đột nhiên xuất hiện ở Hãm không đảo đều là để an bài mọi chuyện, số mệnh này nọ thực chất là do tay người bày bố. Toà Thận lâu biến mất cách đây trăm năm và vị thận chủ quỷ dị nọ liên quan đến một một bí mật cực lớn, mà tất cả những bố trí và bí mật này đều hướng về vùng đất thần bí giữa đại mạc _ Cực lạc chi địa .
Bất quá, thời điểm mọi người kể lại chuyện cũ tìm manh mối thì nguy hiểm cũng từng bước lại gần.
Triệu Phổ phát hiện... sư phụ nhà mình _ Lục Địa Đống tựa hồ có chút bất an.