Nghe lời nàng Trangki đi tìm hình minh hoạ đèn kéo quân nhưng tìm hok dc hình cái nào kiểu Trung đẹp có bóng như trong truyện, của Việt nam ko àh, có một cái cực to cực đẹp có bóng nhưng ko hợp :(((

-

den-keo-quan-cham-rong

19. Đồng hoặc

Edit : Chuông cỏ

Beta : Trangki

Cảnh tượng trong phòng lúc này là : kim quan đóng kín không biết từ khi nào thì mở ra, xác ướp mặt mèo năm đuôi thẳng tắp ngồi trong quan tài đầu hướng ra bên ngoài, hốc mắt tối om nhìn chẳm chằm mọi người ngoài cửa như thể là vừa mới bật dậy.

Ngoài cửa mọi người trầm mặc một lúc lâu, chợt nghe " Nương a! " hét to một tiếng. Bàng Dục, Bao Duyên, Bàng Thái Sư, cả Tiểu Tứ tử cùng vài nha dịch đi theo đều kêu thảm thiết một tiếng rồi trốn sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ ( trangki : thật là =.= )

Trên nóc nhà thượng, Tử ảnh một phen làm gấu ôm chặt Giả ảnh: "Nha! Xác chết vùng dậy, thật đáng sợ!"

Bọn Giả ảnh đi theo Triệu Phổ hành quân đánh giặc nhiều năm, còn chuyện đáng sợ gì chưa thấy qua, bất quá tình cảnh trước mắt vẫn là có chút doạ người.

Đặc biệt là đám Hôi ảnh gác trên nóc nhà, hắn dám cam đoan không ai đi vào. Nói như vậy quan tài là làm cách nào mở ra? Xác chết tự làm... sao có khả năng?

"Ai, lão Bao." Bàng Cát lấy ngón tay chọt chọt Bao Chửng đằng trước. Cũng khó trách, sắc mặt Bao đại nhân so với bình thường trắng ra không ít, không biết có phải do tuyết phản chiếu không.

" Nha a ! "

Đang lúc mọi người định đi vào trong, xem đến tột cùng là cái gì. Tiểu Tứ tử đột nhiên ôm lấy Công Tôn hét to một tiếng.

Công Tôn gan lớn, gặp người chết còn nhiều hơn người sống. Bất quá bộ xương cử động vẫn là lần đầu nhìn thấy, đang hưng phấn bị một tiếng hét này của Tiểu Tứ tử dọa cho giật mình, quay đầu nhìn: " Tiểu Tứ tử, sao vậy ? "

" Động ! " Tiểu Tứ tử kích động nói với Công Tôn: " Phụ thân, bộ xương kia vừa mới động nga ! "

Tất cả mọi người nhíu mày, đồng thời chợt nghe có âm thanh "Lạch cạch lạch cạch..." cổ quái truyền đến, tựa hồ là cái đầu lâu đang cười.

Ở đây phần đông cao thủ đều nhịn không được lùi về phía sau nửa bước, đồng thời xác ướp mặt mèo kia bỗng nhiên ngẩng mặt, nằm trở về. Cùng lúc đó, nắp quan tài vừa to vừa nặng chậm rãi chuyển động, nhẹ nhàng dừng trên quan tài, rất nhanh quan tài lại kín mít.

Nửa đêm tuyết lớn không một âm thanh, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của lẫn nhau, cùng với tiếng tim đập của chính mình _ quá tà môn!

" Lão Bao!" Bàng Cát vội vàng túm tay áo Bao Chửng: " Có quỷ a! Ngươi không phải là Văn Khúc tinh hạ phàm sao, hỏi một chút xem vị tướng quân đó muốn cái gì ? Ta đốt thêm nhiều tiền giấy cho hắn có được không ?"

Bao Chửng vô lực quay đầu liếc hắn trắng mắt, nhíu mày nhìn mọi người: "Chư vị, có ý kiến gì không?"

Triệu Phổ chọn mi nhìn nhìn, thật lâu sau, hỏi cái quan tài kia: " Có bản lĩnh lại chui ra lần nữa."

Công Tôn đập hắn: " Ngươi muốn so gan với nó à."

Mọi người theo bản năng nhìn Bao Chửng, như là hỏi _ kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Bao Chửng cũng có chút bất đắc dĩ, tình huống này hắn cũng chưa từng gặp bao giờ.

Đang do dự, Công Tôn liền cảm giác Tiểu Tứ tử phía sau túm áo hắn. Vốn nghĩ rằng nó đang sợ đã thấy Tiểu Tứ tử chỉ chỉ đằng trước.

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều theo hướng ngón tay nó chỉ nhìn qua, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ban nãy đứng một bên lúc này có vẻ kỳ quái.

Triển Chiêu hiếu kì nhìn Bạch Ngọc Đường mà Bạch Ngọc Đường lại là đang nửa ngồi xổm, một tay ấn tuyết, nghiêng đầu nhìn bên dưới kim quan không biết đang nghiên cứu cái gì.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái _ chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường phát hiện ra cái gì sao?

Lúc này Bạch Ngọc Đường bỗng ngẩng mặt nhìn sắc trời, tuyết đã ngừng hẳn, nhưng gió vẫn rất lớn.

Bạch Ngọc Đường đi qua, giữ nắp, lại mở ra, bên trong không có biến hóa.

Mọi người yên lặng nhìn động tác của hắn, Triển Chiêu vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc hắn: " Ngọc Đường, chuyện gì vậy?"

Bạch Ngọc Đường quay đầu: " Ta muốn làm nó bật dậy một lần nữa ."

" Thật có thể lại bật dậy ? " Triệu Phổ cũng cảm thấy hứng thú, mọi người lại tụ tập đi qua.

Bạch Ngọc Đường hỏi: " Trong phòng ai có chậu than mượn đến dùng một chút? "

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Lương chạy về lấy chậu than trong phòng đến.

Bạch Ngọc Đường còn nói: " Thêm một thùng nước ấm. "

" Ta đi lấy." Thanh ảnh chạy đến trù phòng nấu nước .

Bạch Ngọc Đường đem nước và chậu than đều để trong phòng, sau đó đóng cửa phòng lại nói với mọi người: " Trở về phòng đi, phải chờ một lát mới được."

" Bạch thiếu hiệp... " Bao Chửng hỏi Bạch Ngọc Đường: " Đây là ? "

Bạch Ngọc Đường hơi nhún vai một cái: " Nếu ta không đoán sai, quan tài này là một cơ quan kết cấu phức tạp. Ta lúc trước từng thấy qua loại cơ quan như này, gọi là đèn kéo quân, trong cơ quan có Càn Khôn. Lúc hoạt động cơ quan lợi dụng quang ảnh biến hóa, tạo ra bóng. Hơn nữa bóng còn có thể động, nên thoạt nhìn rất thật, có lẽ là nguyên lí hoạt động của thứ này cũng giống đèn kéo quân.

Vừa đi vừa nói chuyện lúc này mọi người đã tập trung trong phòng của Bạch Ngọc Đường.

Đợi một lát, chợt nghe Tiểu Tứ tử kêu một tiếng: " Xuất hiện ! "

Mọi người nhìn lại, quả nhiên! Trên giấy cửa sổ xuất hiện cái bóng giống như trước đó : một nhóm binh lính đang thao luyện, còn có năm cái đuôi thật dài.

" Được rồi." Bạch Ngọc Đường nói xong, mang theo mọi người đến trước cửa khố phòng. Bất quá lần này bọn họ không mở cửa mà là nhảy lên nóc nhà, mở ra vài mảnh ngói, thả người nhảy xuống ...

Vào phòng, quả nhiên nắp quan tài kia đã mở ra, mà xác ướp cổ cũng ngồi dậy. Nhưng khác với vừa rồi là từ trong quan tài không ngừng truyền ra thanh âm "Lạch cạch lạch cach", như là có thứ gì đang chuyển động.

Triển Chiêu nhìn bốn vách tường trong phòng đều có bóng, còn có thể chuyển động, cũng kinh ngạc không thôi: " Nguyên lai quang ảnh từ đây chiếu ra a."

" Thật sự giống như đèn kéo quân." Công Tôn cũng ngồi xổm trên mặt đất nhìn biến hoá của quan tài: " Khó trách lớn như vậy, cứ nghĩ chỉ là vàng, không nghĩ tới bên trong lại là cơ quan."

« Nhưng vì sao thi thể có thể ngồi xuống? " Triệu Phổ không hiểu.

Bạch Ngọc Đường cười: " Chỉ sợ thi thể này không phải xương thật."

Công Tôn hơi sửng sốt, đi qua nhẹ nhàng gõ bộ xương: " Thật sự! Không phải xương! "

Mọi người cũng đều đi qua gõ gõ bộ xương mới phát hiện hình như làm bằng gỗ.

" Toàn bộ cơ quan đều liền nhau." Bạch Ngọc Đường nói: " Loại cơ quan này kiểu dáng có vài yếu tố giống đèn kéo quân. Thứ nhất đương nhiên là cơ quan, thứ hai chính là chốt khởi động, biến đổi theo nhiệt độ. Thứ ba chính là ánh sáng và bóng."

" Biến hóa theo nhiệt độ..." Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ: " Bởi vì trong này khá ấm, còn có hơi nước? "

" Lúc trước mọi người đều nói là nhìn thấy trong núi có quan binh đang thao luyện phải không? " Bạch Ngọc Đường hỏi: " Trong đó có nhắc tới vài điểm quan trọng."

"Sấm sét, cháy rừng." Triệu Phổ phản ứng rất nhanh: " Có ánh sáng, cũng có thay đổi nhiệt độ."

Bạch Ngọc Đường mở xương tay thi thể, từ bên trong rút ra một sợi dây thừng.

" Đây là cái gì? " Triển Chiêu cầm lấy nhẹ nhàng kéo, phát hiện dây thừng rất co dãn, rất mềm nhưng cũng rất chắc.

" Đây là long tràng trong truyền thuyết, là bộ phận quan trọng của đèn kéo quân." Bạch Ngọc Đường nói: " Loại long tràng này quấn trên cơ quan, cố định chặt các bộ phận. Nhưng nó có một đặc điểm, chỉ cần nóng lên hoặc bị ẩm, loại long tràng này sẽ bị giãn, cơ quan mở ra. Mà khi chúng ta mở cửa..."

" Gió lạnh thổi vào, long tràng sẽ co lại, cơ quan nháy mắt ngừng hoạt động." Mọi người đến đây liền hiểu ra.

Bạch Ngọc Đường bảo người mở quan tài ra, quả nhiên... Quan tài ngừng hoạt động, cái bóng biến mất, thi thể ngồi im cứng ngắc.

" Chờ bị lạnh thêm một chút, cơ quan sẽ chạy ngược lại, hết thảy trở lại như cũ." Bạch Ngọc Đường cười có chút bất đắc dĩ: " Trước đây từng thấy qua."

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Ngũ di làm cho ngươi xem sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: " Hồi trước nàng làm một đống cơ quan đến hù ta."

Triển Chiêu bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Tiểu Bạch Ngọc Đường răng còn chưa mọc dài bị đống cơ quan doạ cho nhảy dựng hét to "Sư hô". ( Sư phụ =.= . có ai nhớ Thiên Tôn từng kể rồi không ??? )

Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nghiêng qua: " Lúc Ngũ di mang tới răng nanh đã sớm mọc đủ. "

" Khụ khụ." Triển Chiêu vội hồi thần, liếc Bạch Ngọc Đường một cái _ thế mà cũng đoán được?!

Giải trừ cơ quan kim quan, mọi người bắt đầu nghi hoặc.

" Triển Hạo sở dĩ muốn tìm kim quan là vì truyền thuyết nói nó có thể khiến người chết khởi tử hồi sinh." Bao Chửng nhìn mọi người: " Nhưng bây giờ kiểm tra thì bất quá cũng chỉ là chút cơ quan gạt người, có thể thấy được không có giá trị lắm? "

Mọi người gật đầu, không rõ vì sao Triển Hạo hao tổn tâm cơ muốn tìm một thùng kim quan giả như vậy. Còn có quái vật mặt mèo này có ẩn ý gì?

" Cáp a ~ " Tiểu Tứ tử ngáp một cái, Công Tôn ôm bé lên vỗ vỗ.

Bao Chửng nhìn sắc trời: " Đêm nay sợ bóng sợ gió một hồi, mọi người vẫn là nghỉ ngơi đi."

Mọi người đều tự về phòng. Thời điểm ra khỏi khố phòng, Triển Chiêu nhìn thấy Ngũ Mệnh không biết từ khi nào đã chạy vào phòng, đang ghé vào cạnh thùng đựng tượng gỗ ngũ mệnh miêu, còn kêu hai tiếng vô cùng thân thiết, cọ a cọ.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.

" Ngũ Mệnh." Triển Chiêu kêu mèo đen một tiếng.

Ngũ Mệnh ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chui vào lòng Triển Chiêu. Thời điểm ôm nó rời đi, nó còn đối với cái thùng đựng tượng gỗ kêu hai tiếng, như thể đang chào.

Bạch Ngọc Đường đóng cửa, nhìn một tầng tuyết đầy dấu chân hỗn độn trước mắt _ vẫn cảm thấy có một số việc nghĩ mãi vẫn không thông, là chỗ nào không đúng nhỉ ?

Về tới phòng, Bạch Ngọc Đường vừa ngồi xuống, Triển Chiêu đến bên người hắn: " Bạch Ngũ gia kiến thức thật rộng rãi a! Cơ quan lợi hại như vậy cũng không bị doạ! "

Bạch Ngọc Đường cười: " Có một số việc ta còn chưa nói."

" Cái gì? " Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: " Ta không hiểu vì sao cơ quan có thể phát ra âm thanh. "

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

" Nói cách khác ta không rõ vì sao thứ vừa rồi lại cười..."

Bạch Ngọc Đường âm trầm phán một câu, thành công khiến Triển Chiêu nổi một thân da gà, kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường: " Ngươi nói giỡn phải không ?! "

Bạch Ngọc Đường nhíu mày cùng hắn nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên bật cười nhẹ nhàng miết cằm hắn: " Ân, nói giỡn " . Nói xong, xoay người chuẩn bị ngủ.

Triển Chiêu sững sờ một lát, mới hiểu được là Bạch Ngọc Đường cố ý chọc hắn.

" Chuột chết ! " Triển Chiêu nhào qua, đè cả chăn lẫn người. (Chuongco : Miêu Miêu, cắn hắn, ta cũng bị doạ)

"Miêu Nhi, nặng." Bạch Ngọc Đường ở trong chăn túm hắn: 'Còn chưa ngủ? "

" Không ngủ! Ngươi cũng đừng hòng ngủ!" Triển Chiêu đè chăn cùng hắn nháo.

Đang vui vẻ, Tiểu Tứ tử đột nhiên thò đầu vào, mếu miệng nhìn nhìn.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu điều mi, trăm miệng một lời: "Không phải chứ, Triệu Phổ và Công Tôn còn không ngủ?!"

Tiểu Tứ tử nghiêng đầu nói: " Cửu Cửu nói không ngủ được, lôi Tiểu Lương tử đi luyện công. Phụ thân cũng nói không ngủ muốn đi phối dược, ngày mai ngủ bù."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi có chút dở khóc dở cười _ hai người này một cặp lão phu lão thê y chang nhau.

Vẫy tay với Tiểu Tứ tử, bảo hắn vào. Triển chiêu hỏi: "Một mình một cái giường lớn như vậy cũng không đủ a?"

"Sợ." Tiểu Tứ tử chui vào chăn, ôm lấy Ngũ Mệnh lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái.

" Sợ cái gì ? " Triển Chiêu vỗ vỗ đầu hắn.

Tiểu Tứ tử nhỏ giọng nói: " Dù Bạch Bạch nói cái kia là giả, nhưng vẫn hảo dọa người. Người chết cũng có thể bật dậy a."

" Không cần sợ, trên đời này không có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy." Bạch Ngọc Đường chọt cái má đầy thịt của hắn: " Cho dù có, cũng sẽ không tìm ngươi."

"Thật sao?" Tiểu Tứ tử phồng má còn thở dài: "Ân, ta cảm thấy dạo này chúng ta rất hay đụng tới những chuyện cổ quái nga."

" Đó là do ngươi ở Khai Phong phủ." Triển Chiêu chỉnh chăn cho hắn: "Nha môn chính là nơi có qua lại với mấy thử quỷ thần gì đó a, lúc nào cũng có đủ loại người xấu, lúc nào cũng chỉ nghĩ biện pháp hại người."

Tiểu Tứ tử nhìn nhìn Ngũ Mệnh trong lòng đã ngủ: " Lại nói tiếp, Ngũ Mệnh rất thích ngũ mệnh nha."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cười, nhẹ nhàng vỗ Tiểu Tứ tử dỗ bé ngủ.

Bốn phía lại yên tĩnh, Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ tử bị Công Tôn chăm trắng trắng mập mập, không hiểu sao lại nhớ tới những tiểu hài tử bị Triển Hạo bắt cóc. Rốt cuộc đại ca bắt nhiều tiểu hài tử như vậy là muốn làm gì? Vô luận hắn có bao nhiêu lý do, cho dù có một vạn điều đều là bất đắc dĩ nhưng tách tiểu hài tử khỏi cha mẹ chúng vẫn là không đúng. Chuyện này hắn cứ luôn canh cánh trong lòng, nói như thế nào để có thể thuyết phục bản thân đại ca là người tốt đây?!

Triển Chiêu thở dài, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vai hắn: " Miêu Nhi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi."

Triển Chiêu lại một lần nữa nhắm mắt.

Cũng không biết ngủ bao lâu, đương mơ mơ màng màng, liền cảm giác có cái gì đang động. Lúc đầu còn cho rẳng là Ngũ Mệnh, sau lại phát hiện không đúng, có thể là Tiểu Tứ tử ngủ không quen giường hoặc đi tiểu đêm.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng túm một cái, quả nhiên túm được tay Tiểu Tứ tử, hỏi: " Tiểu Tứ tử, đi tiểu đêm à ? "

Hỏi một tiếng, không có người trả lời, Triển Chiêu mở to mắt. Chỉ thấy quả nhiên là Tiểu Tứ tử đang trèo xuống giường.

" Tiểu Tứ tử ? " Triển Chiêu lại gọi một tiếng nhưng Tiểu Tứ tử hoàn toàn không phản ứng gì. Hai mắt thẳng tắp nhìn đằng trước, máy móc muốn đi ra ngoài, nhưng là không đi được.

Triển Chiêu giương mắt, mới hiểu được vì sao Tiểu Tứ tử không đi được, nguyên lai y phục bị Bạch Ngọc Đường túm lấy.

Triển Chiêu không rõ một lớn một nhỏ đang nháo cái gì. Nhìn sắc trời, còn chưa sáng hẳn, từ lúc nằm xuống đến giờ hẳn là còn chưa đến một canh giờ.

" Ngọc Đường ? " Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đối hắn "Hư" một tiếng, ý bảo hắn xem Tiểu Tứ tử.

Tiểu Tứ tử vẫn là máy móc muốn đi ra ngoài, Ngũ Mệnh cũng tỉnh, meo meo hai tiếng khó hiểu nhìn Tiểu Tứ tử.

Triển Chiêu sửng sốt thật lâu sau, thấy hai mắt Tiểu Tứ tử mở to nhưng đôi mắt trong suốt sáng rực lúc này một chút thần thái cũng không có, mà khi nhìn thẳng càng giống trạng thái vô thức. Triển Chiêu lập tức nghĩ đến có phải Tiểu Tứ tử mộng du không ? Lúc này cũng không thể đánh thức bé. Xác thực tiểu hài nhi mộng du cũng là chuyện bình thường, đột nhiên đánh thức dễ dọa thành bệnh.

Hắn hạ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Tứ tử làm sao vậy?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấp giọng nói: "Nó đã như vậy khoảng một chén trà nhỏ rồi."

Triển Chiêu kinh ngạc mở to mắt: " Lâu như vậy..."

Đang lúc này, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng Triệu Phổ hô to: " Công Tôn! "

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tiểu Tứ tử. Nhưng tiểu tử kia hoàn toàn không bị đánh thức, vẫn vô thần ngơ ngác muốn đi ra ngoài. Phản ứng còn lại là _ Triệu Phổ kêu họ Công Tôn! Sao nhiêu chuyện quái gở xảy ra vậy?

Triển Chiêu xoay người đứng lên, Bạch Ngọc Đường ôm lấy Tiểu Tứ tử dựa vào giường. Triển Chiêu đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy Triệu Phổ ôm Tiêu Lương bị hắn trói gô đang trong sân kêu " Công Tôn! "

Công Tôn nguyên bản đang phối dược gần xong chuẩn bị quay về ngủ một chút, bị một tiếng này của Triệu Phổ làm cho giật mình từ trên ghế té xuống. Luống cuống tay chân chạy ra liền thấy Tiêu Lương mở to hai mắt bị Triệu Phổ trói lại ôm đến.

"Sao lại thế này?!" Công Tôn chạy đến.

Triển Chiêu quay đầu gọi Bạch Ngọc Đường: " Ngọc Đường! "

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ tử đi ra liền cảm giác Tiểu Tứ tử trong ngực nhúc nhích, như là muốn thoát khỏi hắn sau đó chạy ra bên ngoài. Bé cùng Tiêu Lương nhìn cùng một phương hướng, hướng tây....

" Không biết, đang hảo hảo luyện công đột nhiên chạy đi, cái gì cũng không nói, ngăn cũng ngăn không được, giống như trúng tà." Triệu Phổ buông Tiêu Lương xuống, Tiêu Lương lập tức giãy dụa như là muốn chạy đi. Tiêu Lương từ nhỏ đã rất nghe lời, tình huống này thật sự là mới phát sinh lần đầu.

Những người khác cũng đều bị kinh động, chạy đến hỏi tình hình.

" Tiểu Tứ tử cũng vậy." Triển Chiêu nói một câu tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tiểu Tứ tử cũng bộ dáng ngơ ngác, muốn chạy ra ngoài.

" Tiểu Tứ tử! " Công Tôn lay hắn: " Tỉnh tỉnh ! "

Triệu Phổ lắc đầu: "Ta lay Tiểu Lương tử nửa ngày hắn cũng không tỉnh."

"Hai người bị giống nhau sao?" Nhóm ảnh vệ cũng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp).

Công Tôn vội bắt mạch cho hai tiểu hài nhi nhưng sau một lúc lâu, cũng vò đầu: " Không bị gì a... "

Bao Chửng cùng Bàng Cát khó hiểu: " Sao lại thế này?!"

Mọi người còn đang nghi hoặc phát hoảng, đột nhiên... Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương bất động, nhắm hai mắt như thể đang ngủ.

" Bất động..." Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu Tứ tử ngửa mặt ngáp một cái mở to mắt, hình như là cổ hơi nhức, vươn tay xoa xoa nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Đồng dạng, Tiêu Lương cũng tỉnh lại, khó hiểu nhìn dây thừng trên người mình cuối cùng ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ: " Sư phụ ? "

Triệu Phổ sờ trán hắn: " Ngươi có sao không ? "

Tiêu Lương khó hiểu lắc đầu.

" Tiểu Lương tử ? " Tiểu Tứ tử nhìn thấy Tiêu Lương, kinh ngạc: " Sao Cửu cửu lại trói Tiểu Lương tử a ? "

Đám người lớn cũng không biết nên giải thích như thế nào, Triệu Phổ cởi dây thừng còn Công Tôn mỗi tay giữ lấy một người cảnh giác nhìn, sợ bọn chúng trong chốc lát lại chạy đi.

Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương lại là khó hiểu, sao vậy?

Triển Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn hai tiểu hài nhi: " Hai ngươi vừa rồi có cảm thấy gì không? "

"Ân..." Tiểu Tứ tử như là không nhớ ra cái gì đó: " Ta hình như nằm mơ nga! "

" Ta cũng mơ. " Tiêu Lương gật đầu: " Giấc mơ rất cổ quái. "

" Mơ thấy cái gì ? " Bạch Ngọc Đường hỏi bọn hắn.

" Ta mơ thấy có người bảo ta đi, giống như có người gọi ta." Tiểu Tứ tử trả lời một câu, bên kia Tiêu Lương kinh ngạc: " Cận nhi, ta cũng vậy a."

" Mộng du trùng hợp như vậy? " Bàng Dục cảm thấy ngạc nhiên.

" Sao có khả năng." Triệu Phổ nhíu mày chỉ Tiêu Lương: "Ta đang dạy hắn luyện công đến một nửa chẳng lẽ đột nhiên lại ngủ? "

Tiêu Lương cũng vò đầu: " Ta hình như đang luyện công nga... sao đột nhiên lại thành ra thế này? "

" Xem ra, tiểu hài tử đểu bị ảnh hưởng." Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm.

Triển Chiêu gật đầu: "Hiện tại đã rõ nhiều tiểu hài nhi như vậy là làm cách nào ngoan ngoãn bị mang đi, còn thần không biết quỷ không hay. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play