Mọi người quyết định phân công hành động, trước phái người xâm nhập Thành đô phủ điều tra hư thật, Triệu Phổ Công Tôn bao gồm cả Bao Chửng ở lại sơn trại, chờ đợi thời cơ.

Mà Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường quyết định đi trước xâm nhập Thành đô phủ, bất quá gặp phải một vấn đề có vẻ đặc biệt nghiêm trọng... Hai người phải cải trang!

Thành đô phủ cũng có không ít người giang hồ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngày thường lại quá mức nổi bật, nhất là Bạch Ngọc Đường, suốt ngày một thân trắng, bộ dạng lại đẹp như vậy, rêu rao khắp nơi thực gọi người nhận ra.

Triển Chiêu thật ra đỡ hơn, chỉ cần không mặc quan phục, cơ bản cũng không ai có thể nhận ra hắn.

Đầu tiên, hai người dùng vải bao binh khí lại, biến thành hai bọc vải, tiếp theo... Bạch Ngọc Đường thay quần áo.

Triển Chiêu mượn của Công Tôn một kiện y phục thư sinh, màu trắng, có vẻ đặc biệt nhã nhặn nho nhã, sau khi mặc vào liền biến thành một người đọc sách.

Tiểu Tứ tử vỗ tay: "Miêu Miêu thật giống phu tử nga!"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ phải mượn Triệu Phổ một kiện y phục đen. Này, mặc vào, Bạch Ngũ gia mặc đồ đen hé ra khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhưng cả người không được tự nhiên, lạnh.

Tiểu Tứ tử nhìn một cái, trốn sau lưng Tiêu Lương: "Tiểu Lương tử, Bạch Bạch hảo dọa người!"

Hai người dĩ nhiên không được đi một mình, còn có Bàng Dục cùng Bao Duyên đòi theo, mặt khác, Triệu Phổ phái Tử ảnh Giả ảnh hai ảnh vệ thông minh nhất đi theo, chủ yếu là để bảo hộ an toàn cho Bàng Dục cùng Bao Duyên.

Sáu người suốt đêm xuống núi, chạy tới Thành đô phủ.

Chạy cả một đêm, sáng sớm hôm sau trước hừng đông lặng lẽ vào Thành đô phủ, bốn người khinh công đều hảo, Bàng Dục Bao Duyên bị bọn họ tùy tiện túm lấy, vô thanh vô tức phóng qua tường thành, trong tình huống không người hoài nghi đáp xuống tiến nhập Thành đô phủ. Mọi người trước tiên tạm nghỉ ở một khách điếm bình thường, thừa dịp còn sớm, tranh thủ ngủ một chút.

Ngày kế buổi trưa, mọi người rời giường.

Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ở một bên thay quần áo, có chút buồn cười, đi qua từ phía sau ôm một cái.

Bạch Ngọc Đường bị hắn làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn, Triển Chiêu cười tủm tỉm: "Không thoải mái a?"

"Cả người không được tự nhiên." Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực: "Ta ghét nhất mặc màu đen."

"Không a, rất dễ nhìn." Triển Chiêu nói một câu.

Bạch Ngọc Đường thoáng ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu nữa, quay đầu nhìn Triển Chiêu: "Thật sao?"

"Ân." Triển Chiêu gác cằm lên vai hắn: "Rất dễ nhìn, mặc bạch y và hắc y đều có điểm đẹp khác nhau."

Bạch Ngọc Đường cảm giác tốt hơn nhiều, gật đầu, lần đầu mặc màu đen cũng cảm thấy thoải mái. (còn lần "lấy miêu theo miêu" "mèo đen phối chuột đen" tập trước đâu?)

"Không khó chịu nữa?" Triển Chiêu cười hì hì hỏi hắn.

Bạch Ngọc Đường điều mi: "Thập phần hữu hiệu."

Triển Chiêu đắc ý thay y phục, vỗ vỗ vạt áo, thành thục lấy ra một cây quạt, phe phầy, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Thế nào?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy quả thực không sai, Triển Chiêu mặc như vầy thật đúng là giống thư sinh.

Hai người thu thập thỏa đáng xuất môn, Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng đã chuẩn bị tốt, Tử ảnh Giả ảnh sáng sớm đi dạo một vòng trong thành, trở về nói một chút tình huống cơ bản, Thành đô phủ hết thảy đều bình thường, miễn cưỡng muốn nói không ổn, thì có một điểm kì quái - buổi tối Thành đô phủ không ai dám ra đường.

"Vì sao?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không lí giải được.

"Đúng a, buổi tối mới hảo ngoạn." Bàng Dục bản tính ăn chơi trác táng hiển nhiên không thể nghi ngờ.

Tử ảnh Giả ảnh nhún vai: "Ta vừa xuống lầu, tiểu nhị liền nói với ta, về sau buổi tối đừng xuất môn, cẩn thận mất mạng."

"Ha..." Bàng Dục cười gượng: "Buổi tối có quỷ sao?"

Mọi người cũng mặc kệ mấy chuyện này, xuất môn, còn có việc trọng yếu cần hoàn thành, chính là điều tra những quan viên cùng hài động vô tội bị bắt cóc giam giữ ở đâu.

Ra khỏi khách điếm, sáu người hướng kuc vực náo nhiệt nhất Thành đô phủ tối đi đến.

Mới đi vài bước, liền phát hiện một chuyện kỳ quái - cơ hồ mọi người trên đường sau khi nhìn thấy bọn họ đều cố tình tránh né, thậm chí có người còn chạy trối chết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nguyên bản mặc y phục không quen, rất không được tự nhiên, nhất là Bạch Ngọc Đường, cảm giác thân thể cùng y phục cũng không là chính mình, thấy mọi người nhìn mình bỏ chạy, lại càng không được tự nhiên.

Triển Chiêu cũng có chút không rõ, nhìn phía sau, Ngũ Mệnh không theo tới a! Liền hỏi Tử ảnh cùng Giả ảnh: "Hai ngươi vừa rồi xuất môn cũng là như vậy? Có khi nào người Thành đô phủ không thích người ngoài?"

Tử ảnh cùng Giả ảnh đều lắc đầu, buồn bực - không có a, hai người bọn họ vừa rồi ra ngoài rất bình thường.

Bàng Dục chạy tới một bên tiểu quán ven đường hỏi thăm, lão bản thực nhiệt tình tiếp đón, Bao Duyên đi qua, cũng không thành vấn đề, Triển Chiêu đi tới một sạp tranh chữ, lão bản còn trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng Bạch Ngọc Đường vừa tới gần một cái, mọi người liền lộ ra thần sắc hoảng sợ, thậm chí có người còn chạy trối chết.

Bạch Ngọc Đường sắc mặt lại đen thêm vài phần, hắn tùy tiện chọn một bức tranh chữ hỏi bao nhiêu tiền, lão bản vội lắc đầu nói: "Đại nhân cứ cầm đi, không thu bạc."

Bạch Ngọc Đường mù mịt. Chẳng lẽ hắn mặc màu đen nhìn rất giống Diêm Vương hay quỷ Tu la? Sao lại doạ người thành như vậy?

Triển Chiêu cũng nghi hoặc - đây là tình huống gì nha?

Suốt một đường, mọi người thấy Bạch Ngọc Đường liền như Kim Quan Trấn nhìn thấy Ngũ Mệnh miêu, đều lẩn rất xa, hắn nếu nhìn trúng cái gì, lão bản tuyệt đối không dám lấy tiền, hắn nhất định phải trả, lão bản liền quỳ xuống dập đầu cầu hắn tha mạng.

Bạch Ngọc Đường tâm nói không lẽ Thành đô phủ này có cẩu quan bộ dáng giống mình nơi nơi ức hiếp dân chúng?

Triển Chiêu đối ý tưởng này kiên quyết không tin, Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: "Vậy ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?"

Triển Chiêu lắc đầu nói không biết, bất quá nắm cằm Bạch Ngọc Đường năng mặt hắn lên nhìn tới nhìn lui: "Chuột, ngươi phải có tự tin, trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai có khuôn mặt xinh đẹp như vầy!"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt oán niệm nhìn Triển Chiêu.

Vào một tửu lâu sầm uất lớn nhất Thành đô phủ, lên nhã gian lầu hai,"Soát" một trận, chỉ một lát, toàn bộ khách nhân lầu hai đều chạy sạch.

Bàng Dục bưng chén trà nhìn bốn phía, quay đầu lại nghiêm túc nói: "Ta đã biết, người Kim Quan Trấn sợ mèo, Thành đô phủ sợ chuột!"

Bao Duyên đạp hắn một cước.

Mọi người chờ nửa ngày không có người đến để gọi đồ ăn, Bàng Dục rống lên: "Mụ nội nó, không có người a?!"

Không trong chốc lát, một tiểu nhị nơm nớp lo sợ chạy lên, nghiêng ngả đến bên cạnh bàn, run rẩy hỏi: "Đại... Đại nhân muốn ăn gì?"

Bàng Dục nhìn nhìn hắn: "Ngươi đứng thẳng lên cho ta, run cái gì a?"

Tiểu nhị lặng lẽ liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn hắn, hắn sợ tới mức vội theo bản năng che cổ: "Đại nhân... Ngài ban ngày, cũng đi ra a?"

Bạch Ngọc Đường tâm nói lão tử biệt hiệu kêu Cẩm Mao Thử nhưng cũng không phải chuột thật a, ai quy định ban ngày không thể đi ra chỉ buổi tối mới có thể, liền nhíu mày nhìn hắn một cái.

Tiểu nhị cả kinh ôm cổ lắc đầu: "Đại nhân, tiểu nhân nói hươu nói vượn, đại nhân tha mạng."

Triển Chiêu cảm thấy hắn cử chỉ quái dị, ôm cổ để làm chi?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi hắn: "Ngươi rất sợ ta?"

"Sợ... Sợ a." Tiểu nhị gật đầu, nhỏ giọng hỏi mọi người chọn món gì.

Bàng Dục tùy tiện chọn vài món, lúc này mọi người cũng không có tâm tư ăn cơm, thật kỳ quái vì sao ngày thường ở Khai Phong phủ tửu lâu khách điếm thích nhất là khách nhân như Bạch Ngọc Đường, nhưng đến đây lại thành mọi người đều kinh sợ hắn như ôn thần.

Trước khi đồ ăn được đem lên, chợt nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, còn có âm thanh khóc lóc sướt mướt truyền đến.

Không trong chốc lát, chưởng quầy mang theo vài nữ tử trẻ tuổi đi lên lầu hai, đứng thành chữ nhất. Đám nữ tử này sợ tới mức lạnh run, xếp hàng nơi đó cúi đầu.

Bọn Bạch Ngọc Đường không rõ này là làm cái gì vậy.

Triển Chiêu hỏi chưởng quầy: "Họ là ai?"

Chưởng quầy nuốt ngụm nước miếng, đối Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đám nữ tử: "Đại nhân... Ngài chọn đi."

Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy kỳ quái, khó hiểu hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Đại nhân yên tâm, những cô nương đều rất sạch sẽ, còn mới..."

"Thả ngươi thí!" Bàng Dục tâm nói đại gia cải tà quy chính đã nhiều năm, mà khách điếm Thành đô phủ này cũng quá không ngang ngược, ngươi mang một đám kỹ nữ đến trợ rượu còn chưa tính, lại còn là đưa một đám nữ tử con nhà đàng hoàng, còn có vương pháp không?!

"Đại nhân, những cô nương này đều có người nhà, không phải kỹ nữ." Tiểu nhị nói xong, cầm một chén rượu không tới: "Bằng không, chúng ta mỗi người chỉ lấy một chút máu thôi, đừng giết chết các nàng, được không?"

Thời điểm tiểu nhị nói lời này, thanh âm có chuút run run, như là muốn thương lượng với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn thật lâu sau: "Lấy máu?"

"Đúng vậy..." Tiểu nhị gật đầu, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, thật lâu sau, bỗng nhiên chú ý tới Bạch Ngọc Đường tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Tiểu nhị liền nhìn chưởng quỹ, chưỡng quỹ cẩn thận quan sát Bạch Ngọc Đường một chút, cuối cùng đánh bạo nhìn tay hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn dường như thực sợ hãi, đơn giản đưa tay ra cho hắn xem: "Có vấn đề gì?"

"Móng tay không phải màu đen a..." Chưởng quầy nhìn nhìn tiểu nhị, mọi người cũng đều tụ lại lại đây, chưởng quầy ỷ vào gan lớn hỏi Bạch Ngọc Đường: "Cái kia, đại nhân không phải Dạ hành giả?"

Bạch Ngọc Đường không hiểu ra sao: "Cái gì Dạ hành giả."

"Hô..." Chưởng quầy lúc này mới thở phào một cái, đối bọn tiểu nhị nói: "Hắn không phải Dạ hành giả, mọi người yên tâm, nhận sai người."

Mọi người trong khách điếm đều nhẹ nhàng thở ra, tản đi, khách nhân chưa ăn xong tiếp tục ăn, vừa cười vừa nói liền đem việc vừa xảy ra vứt sau đầu.

Mọi người trở lại bình thường, nhưng Bạch Ngọc Đường lại làm không được - này đến tột cùng là làm sao vậy?!

Triển Chiêu tò mò hỏi chưởng quầy: "Các ngươi nói cái gì Dạ hành giả a?"

Chưởng quầy nhìn trái nhìn phải, thấp giọng hỏi: "Các vị khách quan chắc không phải người địa phương?"

Triển Chiêu lắc đầu: "Chúng ta đến Thục trung tìm người quen, nghe nói Thành đô phủ hảo ngoạn cho nên đến đi dạo một chút."

"Sách, ở đây đang rất loạn, dạo cái gì, các vị vẫn là mau trở về đi." Chưởng quầy lắc đầu, vừa cẩn thận quan sát Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn đám người bên cạnh: "Thật đó, các vị mau đi đi, sắp chết hết rồi, có gì mà ngoạn a."

Bạch Ngọc Đường vẫn canh cánh trong lòng chuyện Dạ hành giả, hỏi chưởng quầy: "Đến tột cùng Dạ hành giả là cái gì? Vì sao nhận lầm ta là hắn?"

"Dạ hành giả mới xuất hiện gần đây, là một yêu nhân tới từ nơi nào đó rất xa phía tây." Lão bản tìm trương ghế ngồi xuống: "Bọn họ chỉ ra ngoài vào buổi tối, cho nên mọi người đều gọi là Dạ hành giả, tựa hồ là bằng hữu của Hạ Chính, tóm lại quan phủ cũng không dám quản bọn họ, hoành hành vô kỵ a. bọn họ khác người còn không nói, cái chính là thích uống máu người, này cũng không biết là tật xấu gì nữa." Nói xong, hắn hé miệng để lộ khoả răng nanh đối bọn Triển Chiêu khoa tay múa chân: "Răng nanh của họ a... phải dài tới vài tấc, giống như lão hổ. Trên tay là lợi trảo, móng tay màu đen lại dài mấy tấc, cứng như thép. Thời điểm những Dạ hành giả này cắn người còn có tiếng kêu, nương a, hảo đáng sợ!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường theo bản năng liếm liếm răng nanh, cảm thấy cũng không nhọn lắm a, răng hắn bằng, con mèo kia thì có hai khoả răng nanh khá nhọn, lúc hôn môi phát hiện .

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện giống nhau, hai người ăn ý ngó đi chỗ khác.

Bàng Dục chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, truy vấn chưởng quầy: "Dạ hành giả gì đó cùng vị bằng hữu này của ta có chỗ nào giống nhau sao?"

"Có, Dạ hành giả kia a, nghe nói vĩnh viễn mặc một thân hắc, dáng người gầy yếu, nhưng vóc dáng rất cao, cảm giác rất cường tráng. Còn bộ dạng nga, bọn họ vô luận nam nữ đều cực xinh đẹp, da trắng, tóc đen. Mấu chốt là ngày thường đều lạnh như băng, bất cẩu ngôn tiếu, cũng không nói chuyện."

Mọi người yên lặng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khó trách nhận sai... Quả nhiên giống như đúc.

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn trời, thật sự tai bay vạ gió.

"Dạ hành giả có làm hại các ngươi sao?" Triển Chiêu tò mò hỏi chưởng quầy: "Bằng không các ngươi sao lại sợ hãi bọn họ như vậy?"

Chưởng quầy cúi đầu: "Thời điểm bọn họ vừa đến, người buổi tối đi ra ngoài, không ít người bị cắn chết sau đó hút hết máu, thập phần đáng sợ."

"Như thế nào không báo quan?" Bao Duyên nhíu mày: "Này không phải thảo gian nhân mạng (coi mạng người như cỏ rác) sao?!"

"Quan phủ sẽ không thụ lí, Tri Phủ nha môn chỉ cho chúng ta biết sau khi mặt trời xuống núi thì đừng đi ra, nếu không xảy ra chuyện gì quan phủ cũng không chịu trách nhiệm." Tiểu nhị thở dài: "Gần đây, rất nhiều người ban ngày giúp Dạ hành giả chạy chân, đi tìm những nữ tử chưa lập gia đình mua máu, sau đó bán cho Dạ hành giả, đều có thể bán giá tốt."

"Hồ nháo!" Bao Duyên nhíu mày: "Nữ tử huyết khí vốn không vượng, sao có thể có thể tùy tiện bán máu?! Hơn nữa các ngươi cũng không biết bán bao nhiêu là vừa, vạn nhất bán hơn, nhẹ thì đầu váng mắt hoa thân thể mất sức, nặng thì mất mạng đi đời nhà ma, này không phải chuyện có thể đùa giỡn!"

Tiểu nhị bất đắc dĩ nói: "Chúng ta biết, nhưng là như vậy vẫn tốt hơn, ít nhất bọn họ còn có thể còn sống sót, cung cấp đủ máu cho Dạ hành dạ mới không phát sinh thảm kịch nữ tử bị bắt đi, đến lúc tìm được thì chỉ còn lại một khối thây khô."

"Nực cười!" Triển Chiêu cảm thấy bất khả tư nghị.

Sau khi tiểu nhị đi, lưu lại mọi người có chút không biết nói gì.

Bàng Dục thấp giọng hỏi Bao Duyên: "Ai, Tiểu màn thầu, ngươi không phải đọc nhiều sách sao? Từng nghe qua Dạ hành giả chưa?"

Bao Duyên nâng cằm suy nghĩ: "Này lấy máu làm thức ăn, không phải chính là cương thi sao?"

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường qua, để mọi người nhìn mặt hắn: "Có loại cương thi như vầy?" (con mèo này láo quá. Suốt ngày động tay động chân.)

Mọi người cũng đều cảm thấy không thể tin.

Bao Duyên bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, ta từng xem qua một bộ sách ghi chép về vài bộ tộc phương bắc, bên trong có nhắc tới quá một bộ tộc kêu A Nhĩ Ngõa, tựa hồ có chút quan hệ với Dạ hành giả ."

Mọi người nghe Bao Duyên kể lại.

"A Nhĩ Ngõa tộc cơ bản phân bố gần sơn cốc phụ cận tộc Hung Nô. Có một quyển sách ghi lại, A Nhĩ Ngõa tộc từng phát sinh một chuyện trọng đại, cho nên đến hiện tại, vẫn là một trong những bộ tộc thần bí nhất tây bắc."

Mọi người tĩnh tâm nghe Bao Duyên nói tiếp.

"A Nhĩ Ngõa tộc nghe nói có một vị tộc trưởng, bị một con dơi hút máu cắn sau đó chết đi. Người nhà mai táng cho hắn, cũng không ngờ hắn không bao lâu sau thì tỉnh lại, hơn nữa còn chui mộ đi ra. Sau khi đi ra phản lão hoàn đồng, biến thành bộ dáng tuấn mỹ lúc trẻ, còn có được khí lực cực lớn cùng một thân bản lĩnh, khuyết điểm duy nhất chính là sợ ánh nắng. Từ đó trở đi, trưởng lão bắt đầu chỉ ra ngoài vào ban đêm, ban ngày không ra được. Không lâu sau, người thôn trên bắt đầu mất tích, thời điểm phát hiện thi thể đều bị hút hết máu. Cuối cùng mọi người hoài nghi trưởng lão bị yêu ma nhập thân, lập đàn thiêu sống hắn, nhưng hắn đã sớm lấy vợ sinh con, từ đó, A Nhĩ Ngõa tộc xuất hiện hai loại người, một loại là ban ngày xuất hiện, gọi Nhật (ban ngày) hành giả, một loại là buổi tối xuất hiện, kêu Dạ (đêm) hành giả." Bao Duyên nói xong, nhẹ nhàng nhún vai một cái: "Ta chỉ biết đến đó."

"A Nhĩ Ngõa tộc..." Giả ảnh gãi đầu: "Kia thật sự rất xa a!"

"Vì cái gì Hạ Chính lại cùng A Nhĩ Ngõa tộc ngàn dặm có quan hệ?" Bàng Dục nâng cằm: "Lão nhân này cấu kết Thổ Phiên, Tây Hạ chưa tính, còn đi xa như vậy?"

"Đúng rồi." Bao Duyên nhắc nhở: "Dạ hành giả có một đặc điểm lớn!"

"Cái gì?" Mọi người nhìn hắn.

"Thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất lão."

Mọi người cảm thấy có chút buồn cười, này không phải chỉ là nói bậy sao. Bắt đầu từ Tần Thủy hoàng, mỗi đời đại quân chủ đều có dã tâm trường sinh bất lão, nhưng cho tới bây giờ cũng không thực hiện được, huống chi phản lão hoàn đồng chuyện vớ vẩn như vậy.

Triển Chiêu suy nghĩ thật lâu sau, nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Các ngươi đoán, có khi nào Hạ Chính đã sinh bệnh hay không?"

Mọi người sửng sốt, nhíu mày.

"Đúng vậy." Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng phát hiện gì đó: "Nếu để ý thì từ Kim Quan Trấn một đường đến Thành đô phủ, cái gì nhiều nhất? Không phải khách điếm tửu lâu, mà là tiệm thuốc!"

"Hạ Chính gần đây vội vàng hành động, cho nên lộ ra sơ hở, lúc trước ta đã cảm thấy có chút cổ quái." Bàng Dục nâng cằm: "Khổ tâm chuẩn bị lâu như vậy, nhẫn nại thêm một chút chờ chuẩn bị càng đầy đủ, có thể vạn vô nhất thất (tuyệt không thể thất bại). Kia hắn vì sao sớm lộ ra sơ hở như vậy? Chẳng phải là cho chúng ta cơ hội?!"

"Mọi người đều nghĩ hắn dã tâm bành trướng." Triển Chiêu mỉm cười: "Nói không chừng, là vì hắn mệnh không còn dài, cho nên mới cố giãy dụa."

"Miêu nhi, ngươi có kế hoạch?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu mỉm cười, nghiêng người qua ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Buổi tối chúng ta thay y phục đen, cải trang thành Dạ hành giả, trà trộn vào phủ Hạ Chính, nhìn chân tướng một cái!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play