Đêm hôm đó, mây đen vần vũ, gió tây thổi, trời rất lạnh.

Hai nha hoàn Tiểu Ngọc và Tiểu Thúy ôm chồng đệm dày đưa đến từng phòng.

Đến phòng của bọn Triển Chiêu, Tiểu Ngọc gõ cửa, thò đầu vào: “Triển đại nhân?”

Lúc này, Triển Chiêu đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

“Trải tấm đệm dày đi.” Tiểu Ngọc ôm tấm đệm đến trải lên giường, nhìn quanh, “Bạch ngũ gia đâu?”

“À, đi dạy võ công cho Đường Thạch Đầu rồi.” Triển Chiêu trả lời.

“Triển đại nhân, cảnh tượng hôm nay thật sự rất thê lương.” Tiểu Ngọc vừa trải giường vừa bắt chuyện với Triển Chiêu: “Bên ngoài có đến mười mấy lão nhân gia khóc đến ngất xỉu, có một lão thái thái rất đáng thương, nhi tử và phu quân đều làm việc trong Liên Hoa Lâu, đột nhiên chỉ còn một mình cô độc.”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, gật đầu.

“Đám người ma giáo đó, tại sao lại muốn giết người vô tội chứ?” Tiểu Ngọc hơi giận dữ.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Sao lại biết là do người của ma giáo làm?”

“Rất nhiều người nói như vậy.” Tiểu Ngọc trả lời: “Nói là Liên Hoa Lâu đắc tội đại ma đầu nào đó trong ma giáo!”

“Đại ma đầu sao…” Triển Chiêu lầm bầm.

“Võ lâm có người tốt cũng có người xấu.” Tiểu Ngọc cầm gối của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên vỗ vỗ: “Nếu ai cũng giống như Triển đại nhân và Bạch ngũ gia thì tốt rồi.”

Triển Chiêu thất thần nhìn nàng ta vỗ gối, chậm rãi hỏi: “Tiểu Ngọc, nếu ta nói, các cô nương trong thanh lâu đều là tiện nhân, ngươi có cảm thấy không đúng không?”

Tiểu Ngọc giật mình, mở to mắt nhìn Triển Chiêu: “Sao Triển đại nhân lại nói như vậy? Cô nương trong sạch nào lại muốn làm chuyện đó, đa số đều là cùng đường.”

“Vậy tại sao ma giáo đều là đại ma đầu?” Triển Chiêu hỏi lại.

Tiểu Ngọc ngẩn người, xoa cằm: “À, vậy vào thanh lâu chẳng qua là để nuôi thân, vào ma giáo là để làm chuyện xấu.”

Triển Chiêu nhìn Tiểu Ngọc một lúc, bật cười, lắc đầu cầm ly tiếp tục ngắm trăng.

Khi Triển Chiêu hỏi về chuyện các cô nương trong thanh lâu, trong giây lát Tiểu Ngọc đã cảm thấy dường như Triển Chiêu đang nghiêm túc hiếm thấy, trước nay nàng ta chưa hề biết khi Triển Chiêu nghiêm túc sẽ thế nào, người này vẫn luôn cười hòa nhã, khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu, giống như mặt trời, mãi mãi không âm u.

“Triển đại nhân.” Tiểu Ngọc ôm tấm đệm mỏng vừa đổi xong đi đến cạnh Triển Chiêu: “Có chuyện phiền lòng sao?”

Triển Chiêu lắc đầu, vẫn cười nhẹ như trước, “Buổi tối lạnh, về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.” Tiểu Ngọc yên tâm, Triển Chiêu vẫn là Triển đại nhân ôn nhuận như ngọc, khi nãy chắc chắn là mình nhìn lầm thôi. Ôm tấm đệm vội vàng chạy ra ngoài, đến đầu hành lang thì chợt thấy một bóng trắng đang đi đến. Tiểu Ngọc hoảng hốt, cứ nghĩ nhất định sẽ đụng trúng, vội nhắm mắt.

Nhưng một lúc sau, không đụng phải, mở mắt ra thì đã không còn ai nữa, quay đầu lại… Bóng lưng của Bạch Ngọc Đường đang thong thả đi xa, tay cầm một bầu rượu.

Tiểu Ngọc sờ đầu, chợt nghĩ, tại sao Triển đại nhân và Bạch ngũ gia lại trở thành bằng hữu? Tính cách hai người hoàn toàn khác nhau? Triển đại nhân chính nhân quân tử lại hòa nhã lễ độ, Bạch Ngọc Đường có phần khó phân chính tà, Tiểu Ngọc khẳng định mình từng nghe rất nhiều lời đồn đáng sợ về Bạch Ngọc Đường, đa số đều miêu tả hắn là Tu La chuyển thế, nhưng vì hắn thật sự quá đẹp, cho nên không khiến người khác căm ghét hay sợ hãi. Nhưng Tiểu Ngọc vẫn luôn cảm thấy Bạch Ngọc Đường là một người rất bá đạo, không chính phái hoàn toàn như Triển đại nhân. Nàng ta rất không hiểu tại sao hơn nửa số các cô nương trong phủ Khai Phong, thậm chí là trong cả thành Khai Phong, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đều thét lên, quả nhiên nam nhân không xấu nữ nhân không yêu! Tiểu Ngọc đập đập tấm đệm, nàng ta vẫn nghiêng về phía Triển Chiêu hơn, Triển Nam Hiệp chính trực từ trong xương cốt!

Nghĩ xong, Tiểu Ngọc vui vẻ chạy về phòng ngủ.

.

.

Bạch Ngọc Đường về đến phòng của Triển Chiêu, đóng cửa, hất tay một cái.

Triển Chiêu đã không còn cười nữa, đón lấy bầu rượu hắn ném tới, hỏi: “Nhanh vậy sao? Ngươi lại đánh một lần cho xem rồi bỏ đi?”

Bạch Ngọc Đường đi đến bên bàn ngồi xuống, “Ai, phải đánh hai lần thì nguy rồi.”

Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn không được tốt, ánh mắt như đang lo lắng, liền đi đến hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, nói: “Nhạc Dương…”

“Nhạc Dương thế nào?” Triển Chiêu kéo ghế ngồi xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ta biết tại sao Nhạc Phong lại thua hắn rồi.” Bạch Ngọc Đường rót rượu, “Không phải do võ công của hắn cao.”

“Vậy thì do đâu?” Triển Chiêu cầm chén rượu vừa uống vừa hỏi: “Hôm đó ta thấy hắn luyện công, học rất nhanh!”

“Quả thật là quá nhanh!” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn Triển Chiêu: “Nhanh đến bất thường!”

“Nghĩa là sao?” Triển Chiêu không hiểu, nghĩ thầm nhanh không tốt sao?

Bạch Ngọc Đường vốn ít nói, không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng, cuối cùng quyết định lười không nói nữa, định rửa mặt rồi ngủ.

“Này!” Triển Chiêu níu hắn lại, “Ngươi còn chưa nói xong.”

Bạch Ngọc Đường đành phải nói: “Ta cảm thấy hắn không học, mà chỉ cần nhìn qua là có thể làm lại giống hệt! Nhưng thật sự thì hắn chưa học được! Có hiểu ta không, Miêu Nhi?”

Triển Chiêu nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không hiểu!”

Bạch Ngọc Đường phẩy tay, ý bảo không nói nữa.

Triển Chiêu thì rất hăng hái, túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường không cho đi: “Nói rõ ràng! Là thế nào?”

“Ta kể một ví dụ cho ngươi nghe.” Bạch Ngọc Đường lại ngồi xuống, “Hôm qua khi ta dạy võ công cho bọn họ, Tiểu Tứ Tử nói đói bụng, đại nương trù phòng làm mì xào cho Tiểu Tứ Tử. Hôm nay luyện công được một nửa, Tiểu Tứ Tử lại nói đói, nhưng đại nương trù phòng không có trong phủ, thế là Nhạc Dương làm giúp.”

Triển Chiêu chớp chớp, “Sau đó?”

“Ta nhìn thoáng qua, từ động tác, thói quen, hình dáng, mùi vị món ăn, Nhạc Dương làm hoàn toàn giống đại nương trù phòng!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Cả vị trí của số hành băm cũng giống hệt.”

Triển Chiêu nghe xong giật mình, rướn đến hỏi: “Mì ngon không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, quả nhiên thứ Triển Chiêu quan tâm là đồ ăn!

Thấy Bạch Ngọc Đường đã bỏ cuộc, Triển Chiêu không đùa với hắn nữa, kéo tay áo hắn nói, “Ta hiểu ý ngươi muốn nói gì! Trước đây ta đã phát hiện rồi.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, “Ô?”

“Lão Dương trong nha môn tháng nào cũng phải viết thư báo bình an cho mẫu thân ở quê nhà.” Triển Chiêu nâng một chén rượu lên uống cạn, “Mấy hôm trước cánh tay hắn bị thương lúc bắt trộm, sợ mẫu thân lo lắng, định tìm Công Tôn nhờ mô phỏng nét chữ của hắn viết một phong thư. Không khéo hôm đó Công Tôn vắng mặt, Nhạc Dương bảo Lão Dương viết vài nét cho mình xem, sau đó viết ra một phong thư không thể biết là giả.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Thật sự là thiên phú dị bẩm sao?”

Triển Chiêu cười gật đầu: “Bản lĩnh này, giống hệt như Tam Thủ Họa Thánh Lâm Thiện Tử ngày trước.”

“Chẳng lẽ sáu mươi năm một lần luân hồi sao.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thán, “Lâm Thiện Tử chết đã sáu mươi năm rồi sao?”

“Phải.” Triển Chiêu gật đầu, “Vẽ xong Lăng Sơn Thí Huyết Đồ thì hộc máu mà chết, máu thấm vào tranh vẽ, cho nên mới đổi tên thành Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.”

“Người duy nhất chứng kiến trận quyết đấu năm ấy.” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Tại sao Lâm Thiện Tử lại hộc máu? Sư phụ nói có thể hắn bị nội lực mà ba đại cao thủ đánh ra cùng lúc làm nội thương, nhưng bản thân Lâm Thiện Tử cũng có võ công không thấp.”

“Ta nghĩ có lẽ là lao lực quá độ.” Triển Chiêu lắc đầu: “Trận chiến ở Lăng Sơn khiến trời long đất lở, hắn vẽ lại cả trận chiến còn nhớ kĩ từng chiêu thức võ công, phải mất không ít tinh lực, khả năng lao lực hộc máu cũng rất cao.”

Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, Triển Chiêu rất thích ngoại công, tuy hắn có thể là đại ma đầu trong mắt mọi người.

Cười cười, không muốn nói tiếp chuyện này nữa, Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm lọn tóc trước ngực Triển Chiêu, hỏi: “Vụ án này bắt đầu điều tra từ đâu?”

“Bắt đầu từ lai lịch của Liên Hoa Lâu đi.” Triển Chiêu xoa cằm, “Và xem khi trời mưa hôm qua có ai chứng kiến không… Một tòa lầu lớn như vậy, giết chết nhiều người như vậy, cho dù hung thủ là một người, hẳn phải có người nhìn thấy đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, kéo kéo tóc hắn, “Ngủ đi.”

Triển Chiêu cũng đã hơi mệt, hai người nằm xuống.

.

.

Buổi tối trong phủ Khai Phong cũng yên ắng lại, nửa đêm khi cư dân trong thành Khai Phong say ngủ, một đội nhân mã tiến vào cổng thành Khai Phong.

Người phụ trách tuần thành đêm nay là Trương Long Triệu Hổ, vừa khéo có Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương theo sau.

Bọn Đường Thạch Đầu đi đến thành bắc, đến con đường gần Liên Hoa Lâu, thấy một đội nhân mã lớn từ xa đến, xe ngựa… khí thế hệt như hoàng tộc xuất cung.

“Là ai?” Đường Thạch Đầu dụi dụi mắt định đi đến xem thử, Nhạc Dương kéo hắn một cái, ý bảo mọi người phía sau trốn vào ngõ vắng.

Trương Long Triệu Hổ chọt chọt Nhạc Dương, “Này, Tiểu Nhạc, chúng ta là binh sĩ.”

Nhạc Dương “Hư” một cái, “Là người của Bách Hoa Minh, như thế này có lẽ là chưởng môn Tạ Bách Hoa. Tạ Bách Hoa thâm độc tàn ác, võ công lại cực cao, chúng ta xem tình hình trước.”

“Nữ chưởng môn?” Đường Thạch Đầu hiếu kì.

“Là nam.” Nhạc Dương nghĩ nghĩ: “Tình hình này chúng ta không giải quyết được, chắc chắn bọn họ sẽ đến Bách Hoa Lâu, ở đó có hai trăm quân hoàng thành, nhưng không có Âu Dương, hai người chúng ta không chắc có thể ngăn được hắn. Nếu chẳng may đối phương muốn vào trong, chúng ta không ngăn được, ngày mai cả Khai Phong sẽ nói quân hoàng thành và phủ Khai Phong hữu danh vô thực, để người giang hồ tự tung tự tác, khó trách sao trong Liên Hoa Lâu có nhiều người chết như vậy mà không ai phát hiện.”

Đường Thạch Đầu nhíu mày, “Vậy sao…”

“Ngươi nhanh chân, mau quay về, cứ hô lớn vào biệt viện của Triển đại ca Bạch đại ca là ‘người của Bách Hoa Minh đến rồi’ là được.”

Đường Thạch Đầu thấy hắn nói có lý, liền chạy đi.

Ngoài ra, Nhạc Dương bảo các nha dịch đi đường vòng thông báo với Âu Dương Thiếu Chinh, bản thân thì bám theo cùng Trương Long Triệu Hổ.

Trương Long Triệu Hổ nhìn nhau, Nhạc Dương rất thông minh!

Khinh công của Đường Thạch Đầu rất tốt, chạy về Khai Phong hô lớn: “Người của Bách Hoa Minh đến rồi.”

Không bao lâu sau, cửa viện của Triển Chiêu mở ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã mặc y phục chỉnh tề đi ra, hỏi: “Người nào đến?”

“Nhạc Dương nói Tạ Bách Hoa gì đó…”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Dường như tên ẻo lả đó đến quá sớm?”

Thạch Đầu không hiểu, “Ẻo lả?”

Triển Chiêu giải thích: “Tạ Bách Hoa là một yêu nam rất ẻo lả!”

Lúc ấy, Triệu Phổ cũng đã đi ra, hai tay cho vào tay áo lắc đầu ngáp, “Sao lại đến nhanh như thế…”

Chưa nói hết lời, chợt thấy Nhạc Dương lao vút đến đáp xuống sân.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn hắn, “Sao lại quay về?”

Nhạc Dương lắc đầu: “Bọn họ đi qua Liên Hoa Lâu không lên núi, đi về phía bắc rồi.”

“Phía bắc?” Triển Chiêu nhíu mày, người của Thiên Ma Cung trọ trong khách điếm Vô Ưu ở phía bắc, lẽ nào…

“Ngoài ra, phía tây bắc có mây đen, ta vừa quan sát kĩ, là đàn chim.” Nhạc Dương nghiêm mặt, “Khi quay về thấy phía nam có khoảng hơn hai mươi người áo xám, khiêng một chiếc kiệu xám, chạy trên mái nhà đến phía bắc.”

“Thiên Ưng Sơn Trang và Ô Y Bảo.” Bạch Ngọc Đường cười: “Tứ đại môn phái đã có ba, định giải quyết riêng sao?”

“Nhưng tại sao bọn họ không đến Liên Hoa Lâu?” Triệu Phổ không hiểu, “Chẳng lẽ còn định họp trước sao?”

Triển Chiêu nhíu mày không nói gì, các lão nhân gia trong Thiên Ma Cung không hề có ý giấu hành tung, nếu như thật sự là đến tìm bọn họ báo thù…

“Đi xem thử đi.” Bạch Ngọc Đường đề nghị, không chờ Triển Chiêu trả lời đã bước ra ngoài.

“Ta cũng đi.” Triệu Phổ cảm thấy chuyện này sẽ thấy thú vị, cũng đi theo. Tiêu Lương trong phòng vừa nghe đến giang hồ tứ đại môn phái cũng không ngủ được nữa, nhét Tiểu Tứ Tử vào lòng Công Tôn rồi chạy ra theo, Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương cũng đi cùng.

Triển Chiêu biết, người giang hồ không thể chịu được nỗi nhục thế này, đặc biệt là khi thuộc tứ đại môn phái, làm sao có khả năng sợ hãi Thiên Ma Cung đã thoái ẩn giang hồ ba mươi năm. Thù diệt môn là một mối thù nặng, nếu như chỉ có một Tạ Bách Hoa của Bách Hoa Minh thì Ngô Nhất Họa có thể giải quyết được, nhưng thêm trang chủ Thiên Ưng Sơn Trang và ba nhi tử của hắn, lại còn cả các cao thủ của Ô Y Bảo, với võ công của các lão gia tử hẳn sẽ không thua, nhưng cũng khó có thể nói sẽ không ai dùng ám chiêu. Chỉ cần ra tay, Thiên Ma Cung nhất định sẽ lại trở thành kẻ thù của toàn võ lâm.

Triển Chiêu lo lắng chạy đi, suy ngẫm, một lát nữa cho dù thân thế bị vạch trần cũng phải đánh hộ một trận này, nếu để người nào trong các lão nhân bị thương thì thật quá bất hiếu.

Người ta vẫn nói sợ cái gì gặp cái đó.

Đàn chim chính là chiếc la bàn tốt nhất, Triển Chiêu vừa nhìn lên thì thần kinh lập tức căng thẳng, quả nhiên là bay đến hướng khách điếm Vô Ưu!

Triệu Phổ chạy trước cùng Bạch Ngọc Đường, hai bọn họ khinh công tốt, Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương tụt về sau một chút.

Triệu Phổ đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hiếm thấy ngươi nhiệt tình như vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Với tính cách của ngươi hẳn phải là tiếp tục ngủ chứ?” Triệu Phổ cười hắc hắc, “Mặc kệ bọn họ tụ họp hay đánh nhau?”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi nhếch lên, biết Triệu Phổ cũng đã đoán được bảy tám phần rồi, người này có vẻ vô tâm nhưng thật ra rất tinh tế, cực kì thông minh.

Triệu Phổ quan sát sắc mặt Bạch Ngọc Đường thì biết mình đã đoán đúng rồi, thầm lắc đầu, thật không ngờ, thân thế của Triển Chiêu lại phức tạp như thế! Khó trách sao tiểu tử này lại có nội lực cao như vậy, thì ra là có lai lịch không tầm thường.

.

.

Lúc này, trong khách điếm, Ngô Nhất Họa nhìn nhìn Trọng Tam đang ăn khuya, “Tam, sao ta lại ngửi thấy mùi phân chim?”

Trọng Tam phẩy tay: “Ai, an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho Chiêu Chiêu.”

“Bây giờ phiền phức tìm đến cửa.” Ngô Nhất Họa thở dài, “May mà cung chủ không ở đây.”

Đang nói chuyện, có người gõ cửa, người béo trong Tứ Quỷ thò đầu vào, “Có… có, chuyện!”

Ngô Nhất Họa phẩy tay, “Nhịn thôi.”

Vừa dứt lời thì bên ngoài có người hô lớn: “Các lão bất tử Thiên Ma Cung mau ra đây.”

Mi mắt Ngô Nhất Họa giật giật, “‘Lão bất tử là khen đó, khen đó, khen đó.”

Ngô Nhất Họa đỡ trán, Thanh Hoàng Quỷ Bà thò đầu vào, “Này, sống bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ làm rùa đen rụt đầu?”

“Nhịn… nhịn nhịn, vì, vì Chiêu Chiêu.” Lão quỷ béo phẩy tay với các lão quỷ sắc mặt đang xấu dần bên cạnh.

Trong này mọi người vận khí nhịn, bên ngoài lại có tiếng cười được dồn nội lực đẩy vào, “Nhỏ giọng một chút, đừng làm các lão nhân gia giật mình.”

“Không khéo các lão nhân gia giật mình chết.”

Ngô Nhất Họa nhìn Trọng Tam: “Ngươi chắc chắn muốn nhịn?”

Trọng Tam lầm bầm: “Không muốn nhịn là không muốn nhịn là không muốn nhịn.”

Tám vị lão nhân gia im lặng đứng thẳng trước cửa sổ, chợt bên trên có tiếng nói vọng xuống: “Gọi hồn sao! Nửa đêm không lên giường nằm với thê tử, chạy đến đây đổ bồn xí cho tám lão bất tử kia sao?”

Người trong phòng rụt cổ.

Ngô Nhất Họa nhìn lão quỷ béo: “Không phải ngươi nói ngày mai Cửu Nương mới đến sao?”

“Bây, bây giờ… đã là ngày, ngày mai rồi.” Lão quỷ béo chỉ lên trời, đã qua nửa đêm rồi!

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường từ xa đã nghe thấy tiếng rống, thầm giật mình, nội lực cao thật, lại còn… Khí thế ác phụ chua ngoa dữ dội!

Triển Chiêu cũng nghe được từ xa, giật mình, là một trong tam đại cao thủ của Thiên Ma Cung, Cửu Vĩ Hạt Tử Hồng Cửu Nương.

Vị Hồng Cửu Nương này bị xưng là Cửu Vĩ Hạt Tử, là vì sự tàn nhẫn và lợi hại của mình. Trong võ lâm có rất nhiều bảng xếp hạng, nếu lập ra một bảng xếp hạng độ chua ngoa hoặc xếp hạng ác nữ, Hồng Cửu Nương nắm chắc đệ nhất, hơn nữa còn có thể bỏ đệ nhị xa mười con phố.

Triển Chiêu từ nhỏ gọi Hồng Cửu Nương là Cửu di, tuy khi hắn còn nhỏ vì phụ mẫu nên không sống trong Thiên Ma Cung, nhưng các lão ma đầu Thiên Ma Cung dù sao cũng rất rảnh rỗi, thường thoắt ẩn thoắt hiện quanh hắn, Hồng Cửu Nương này, là người yêu thương Triển Chiêu nhất.

Hơn nữa người này có một sở thích rất đặc biệt, đó là thích ra chợ cãi nhau, thấy ác phụ cãi nhau nhất định phải xen vào, thích nhất là đứng đối diện hai bên đường mắng chửi suốt mấy canh giờ… Đương nhiên, câu nào khó nghe thì mắng câu đó, thật sự là thán vi quan chỉ.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đã đáp xuống mái một tòa lầu cao cách khách điếm Vô Ưu không xa, nhìn xuống thì thấy cả ba cửa của khách điếm Vô Ưu đã bị người của tam đại môn phái bao vây.

Người của Bách Hoa Minh tương đối nhiều, ở giữa có một chiếc kiệu lớn rất rực rỡ, mười mấy người khiêng, trên kiệu rải đầy cánh hoa, nụ hoa, búp hoa, một tấm lụa trắng phủ trước kiệu, chỉ mơ hồ thấy được bên trong là một người mặc bạch y, xem thân hình thì hẳn là nam nhân.

.

.

Triệu Phổ đột nhiên kêu “sít” một cái, gãi đầu gãi tai.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

“Không…” Triệu Phổ không biết có chuyện gì, cảm giác cả người ngứa ngáy như có rận. Bạch Ngọc Đường vội nhích xa ra một chút, nhìn hắn đầy kì thị.

Triệu Phổ nhìn trời, có lẽ là vì nhìn thấy một nam nhân ngồi giữa kiệu hoa, lão thiên phù hộ, đừng là một tên ẻo lả! Hắn sợ nhất là ẻo lả.

Bọn Triển Chiêu cũng đã đáp xuống sau lưng bọn họ, nhìn ra xa.

Phía trái người của Bách Hoa Minh là người của Thiên Ưng Sơn Trang, đám người này tương đối bình thường, ngoại trừ trên vai mỗi người đều có một con chim. Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, một con chim ưng lớn che mất mặt của hắn, không nhìn rõ được.

Bên phải là người của Ô Y Bảo, tất cả đều mặc y phục đen, một nữ nhân dẫn đầu, dùng vải đen che mặt, tuổi tác có vẻ cũng không lớn.

“Tứ đại môn phái ngoại trừ Thiên Ưng Sơn Trang, đều có chưởng môn trẻ tuổi đúng không?” Nhạc Dương hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Lão trang chủ Tiết Ưng của Thiên Ưng Sơn Trang thật ra cũng chỉ là hữu danh vô thực, người cầm quyền là ba nhi tử của hắn.” Triển Chiêu nói: “Người này nuôi con chim ưng màu nâu, hẳn là lão nhị Tiết Thành Hùng, chim ưng đen là lão đại Tiết Thừa Chí, ưng trắng là lão tam Tiết Thừa Nghĩa.”

“Vậy nữ nhân trên mái nhà đối diện là ai?” Đường Thạch Đầu chỉ chỉ mái nhà đối diện.”

Hướng hắn chỉ, là khách điếm Vô Ưu.

Một nữ nhân hồng y ngồi trên mái nhà, cảm giác gọi là Từ nương bán lão phong vận do tồn hẳn chính là thế này. [Từ nương bán lão phong vận do tồn: người phụ nữ đẹp đã đứng tuổi nhưng vẫn quyến rũ]

Hồng Cửu Nương có vẻ đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng cực kì xinh đẹp, có thể thấy được khi còn trẻ là một đại mỹ nhân. Nước da trắng trẻo hồng hào, dáng người rất đẹp, eo nhỏ hông nở, ngực đầy mông cong! Mái tóc dài đen bóng thả xuôi, cổ áo rộng, trước ngực là hai quả núi một khe núi trắng nõn, khe núi rất sâu! Mọi người giật mình vội xoay mặt sang hướng khác.

Triển Chiêu không nói được gì, từ khi hắn hiểu chuyện thì Hồng Cửu Nương đã thích hở ngực hở chân, cho nên mọi người mới gọi Hồng Cửu Nương là dâm phụ không biết xấu hổ. Nhưng Hồng Cửu Nương đã thủ tiết vì vong phu gần bốn mươi năm, nghe nói khi đó chính là Cửu Nương quá đẹp, cho nên mới bị một tên ác bá võ lâm giết hại phụ thân và hôn phu muốn mang Cửu Nương về làm tiểu thiếp. Tính cách Cửu Nương mạnh mẽ từ nhỏ, ngay đêm đó đã đâm chết tên ác bả rồi bỏ trốn. Tên ác bá đó cũng là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, thủ hạ vu cho Hồng Cửu Nương là kĩ nữ, phái người truy sát.

Trên đường chạy trốn, Hồng Cửu Nương được Ngô Bất Ác, huyết ma sau này, cứu. Khi đó Ngô Bất Ác vẫn còn là hộ pháp của Thiên Ma Cung, thích mặc y phục đỏ, thấy Cửu Nương cũng mặc y phục đỏ, liền nhận Cửu Nương làm dưỡng nữ, dạy võ công.

Triển Chiêu vẫn cảm thấy có thể giữa Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa có gì đó, nhưng cuối cùng hai người vẫn không đến với nhau, hiện tại đều đã hơn sáu mươi tuổi rồi.

Đường Thạch Đầu nhìn chằm chằm Cửu Nương một lúc, đột nhiên nói với Nhạc Dương: “Lớn thật!”

Nhạc Dương gật đầu: “Địa vị thật sự rất lớn!”

Đường Thạch Đầu lắc đầu: “Không phải địa vị.”

Nhạc Dương khó hiểu nhìn hắn, “Vậy cái gì lớn?”

Đường Thạch Đầu đỏ mặt, “Ngực!”

Nhạc Dương đỏ mặt, liếc liếc… Lớn thật!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Triệu Phổ vỗ vai hắn: “Danh hiệu phong lưu thiên hạ của ngươi có người kế thừa rồi!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiếp tục theo chiều hướng này thì sắp trở thành hạ lưu thiên hạ rồi!

“Không ngờ có thể gặp được Hồng Cửu Nương danh chấn giang hồ… Đúng rồi, là danh chấn giang hồ ngày trước.”

Tấm màn che chiếc kiệu của Bách Hoa Minh chầm chậm cuộn sang hai bên, một người nằm nghiêng bên trong, giọng nói có chút kì quái.

Triệu Phổ nghe thấy quả nhiên là một tên ẻo lả, cào cánh tay: “Nguy rồi, nổi da gà rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, “Đã sớm nhắc ngươi là một tên ẻo lả rồi.”

“Luyện Bách Hoa Thần Công phải tự cung sao?” Triệu Phổ ngồi khoanh chân, quyết định xem náo nhiệt.

Hồng Cửu Nương đương nhiên có thể nhận ra minh chủ Tạ Bách Hoa của Bách Hoa Minh đang cười nhạo mình cái gì, Thiên Ma Cung đã không còn thuộc về võ lâm hiện tại nữa, nhưng như đã nói, về cãi nhau, Hồng Cửu Nương không bao giờ thua.

“Võ lâm bây giờ thật hỗn độn hơn trước đây rất nhiều, a miêu a cẩu chưa nói, cả yêm họa cũng làm chưởng môn được.” Hồng Cửu Nương nói, lả lơi dựa vào mái vòm, dù sao thì Cửu Nương cũng xinh đẹp phi phàm, rất nhiều nhân sĩ của tam đại phái bên dưới đều đỏ mặt, cúi đầu tự nhắc phi lễ vật thị.

“Ha ha.” Hồng Cửu Nương cười lả lơi, “Ta thường nghe cung chủ nói, đương kim võ lâm có rất ít cao thủ, không đủ đếm hết một bàn tay, trong đó hoàn toàn không có Bách Hoa Minh… À, đúng rồi! Thật ra thì có một người họ Bạch. Này, ngươi cũng mặc màu trắng, chẳng lẽ người cung chủ nói là ngươi?”

Tạ Bách Hoa chưa đến ba mươi tuổi, thích mặc y phục trắng, tính cách tương đối ẻo lả, giang hồ đồn đãi hắn đã tự cung, cũng có người nói hắn là thái giám. Khoan nói đến những chuyện này, Tạ Bách Hoa lại luôn tự khoe khoang mình là mỹ nhân trong mỹ nhân. Thật sự thì dung mạo của hắn cũng không tệ, mắt phượng mày liễu, chỉ là mùi phấn quá nồng, cho nên Triển Chiêu mới nói hắn là yêu nam ẻo lả.

Người có tiền đồ nhất, có danh vọng nhất, họ Bạch lại còn mặc y phục trắng trong đương kim võ lâm, đương nhiên là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường rồi.

Tạ Bách Hoa cười lạnh, nhìn Hồng Cửu Nương.

Hồng Cửu Nương lầm bầm: “Ta nghe cung chủ nói, người họ Bạch đó còn là đồ đệ đắc ý của Thiên Tôn… Ai da! Người ta xuất thân từ danh môn, nhất định là rất có khí chất, có lẽ sẽ không chôn mình giữa một đống hoa héo cỏ khô, chẳng khác gì con cồ cộ chui trong bùn. Nói chuyện còn dài giọng, thật không sợ người khác biết đũng quần mình trống không, chẳng có gì lủng lẳng.”

Ai nấy đều ngây người.

Triệu Phổ nhướng mày, “Miệng độc hơn cả Công Tôn!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Hoàn toàn không cùng đẳng cấp!”

Đường Thạch Đầu bội phục: “Nói thật lưu loát!”

Chỉ có Nhạc Dương nhớ phải che tai Tiêu Lương, tiểu hài tử không được nghe!

Triển Chiêu biết, Hồng Cửu Nương cố ý kéo dài thời gian trước khi chuyện lớn hơn… Như vậy thì quân hoàng thành của Âu Dương Thiếu sẽ đến kịp. Người giang hồ sẽ không xung đột trực tiếp với quân hoàng thành, tốt nhất mình tự ra tay.

Đồng thời không biết là Cửu Nương cố ý hay vô tình, phe phẩy dải lụa quạt gió, thật ra là đang xua tay với Triển Chiêu, bảo hắn đừng ra mặt.

“Ác phụ.” Tạ Bách Hoa híp mắt, đứng trong kiệu, đừng khinh hắn ẻo lả, chiều cao thật sự không thấp. Hắn nheo mắt liếc Hồng Cửu Nương, “Thiên Ma Cung của ngươi đồ sát Bách Hoa Lâu ta, hái Huyết Ma Đảm, cướp Khấp Huyết Đồ, dám làm không dám nhận sao?!”

Đoàn người trên mái nhà nhìn nhau.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Huyết Đảm Hồng nở hoa là thật, nhưng có quả sao?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hôm đó quả thật bọn họ thật sự không thấy có quả, nếu như là thật thì nguy rồi! Huyết Ma Đảm bị ăn, huyết ma sẽ xuất hiện. Giang hồ nhất định sẽ lại đẫm máu.

“Đánh rắm.” Hồng Cửu Nương nhướng mày.

Triệu Phổ đột nhiên nghĩ nếu Hồng Cửu Nương tòng quân làm quân tiên phong thì tốt quá, trong quân của hắn còn thiếu một người biết mắng chửi!

“Ngươi nghĩ Huyết Đảm Hồng là cây đào cây táo, tưới nước thì nở hoa sao?” Hồng Cửu Nương cười lạnh: “Huyết Đảm Hồng là yêu hoa phải dùng máu người tưới suốt sáu mươi năm mới nở hoa. Là yêu hoa không phải yêu hoa! Cả cái thứ mà Bách Hoa Minh các ngươi cũng trồng, chẳng lẽ là tự ăn Huyết Ma Đảm nhưng nội lực không đủ cao không khống chế được, đại khai sát giới uống máu tự giữ mạng sao?!”

Lời này của Hồng Cửu Nương, là đang phản bác Tạ Bách Hoa, đồng thời cũng cho bọn Triển Chiêu một gợi ý, bọn họ vẫn không hiểu, nếu muốn trộm hoa, chỉ Ma Âm Quyết cũng đã đủ giải quyết tất cả mọi người trong Liên Hoa Lâu, không đánh mà thắng chẳng phải rất tốt sao, tại sao còn muốn tạo ra cảnh máu chảy thành sông?!

Nếu thật sự như Hồng Cửu Nương nói, rất có thể là hung thủ đã ăn Huyết Ma Đảm, nhưng nội lực không đủ, cho nên tẩu hỏa nhập ma thú tính đại phát. Sau khi biến thành huyết ma phải uống máu luyện công, mới giữ được mạng, một ngày không hút máu sẽ cảm thấy đau đớn tột cùng như bị hỏa thiêu.

Nghĩ đến đây, trong đầu mọi người chỉ còn một suy nghĩ, vậy chẳng phải huyết ma đó ở ngay tại Khai Phong sao?!

“Huyết Đảm Hồng không phải do Bách Hoa Minh trồng!” Tạ Bách Hoa lấy một phong thư trong ngực áo ra, “Nửa tháng trước, ta nhận được thư của Liên Hoa Phu Nhân, nói bắt được một đội nhân mã hành tung bí ẩn ở gần Khai Phong, đang áp tiêu. Trên xe bốc ra mùi máu tươi nồng nặc, khi đó có một nhóm ác đồ ăn mặc như người của ma giáo cướp tiêu, bọn họ đến giúp đỡ mới vô tình lấy được hòm tiêu, mở ra xem thì không ngờ lại thấy là Huyết Đảm Hồng, hơn nữa đã có quả chín, Huyết Ma Đảm. Liên Hoa Phu Nhân lập tức viết thư cho ta, ta liền mời chưởng môn của tứ đại môn phái và các trưởng lão tiền bối của các chính phái võ lâm cùng đến Khai Phong mở đại hội vũ lâm, thương lượng xem nên xử lý Huyết Đảm Hồng thế nào! Không ngờ Thiên Ma Cung các ngươi lại giết người diệt khẩu!”

“Buồn cười.” Hồng Cửu Nương một tay chống hông, “Lão nương nói cho ngươi biết, không phải do Thiên Ma Cung làm, ngươi muốn tìm hung thủ thì đến nơi khác tìm!”

“Ngươi chỉ nói miệng không bằng chứng!”

“Ta không bằng chứng thì ngươi có bằng chứng sao?” Hồng Cửu Nương trừng mắt: “Lấy bằng chứng ra!”

“Người trong Liên Hoa Lâu đều chết vì Ma Âm Quyết!”

“Ha ha ha…” Hồng Cửu Nương ngửa mặt cười lớn.

Triển Chiêu đè vai Tiêu Lương lại, bảo Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương vận khí vào đan điền chịu đựng… Tiếng cười của Hồng Cửu Nương mang theo nội lực rất mạnh, chỉ cười vài tiếng, đã có không ít đệ tử trong ba phái chịu không nổi ngất xỉu.

“Bản thân tư chất thấp mới nghĩ Ma Âm Quyết là tuyệt học độc môn gì đó!” Hồng Cửu Nương vẫn sắc bén chua ngoa giảm, “Chó được Thiên Ma Cung nuôi còn giỏi hơn lũ võ lâm chính phái miệng nói đạo đức cả người chỉ biết khoác lác các ngươi.”

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ nhướng mày, mắng rất hay!

Triển Chiêu phía sau không nói được lời nào, hai người này chẳng bao giờ cố ý muốn làm người tốt. Nhưng đồng thời, Triển Chiêu cũng biết, tuy trước đây huyết ma mang tội ác tày trời, nhưng Cửu Nương rất kính yêu hắn, người trong Thiên Ma Cung đa số đều từng bị người trong võ lâm chính phái hãm hại ít nhiều, không nhà để về, phải lưu lạc như chó hoang, được Ân Hậu nhặt về. Cuộc sống quá cực khổ cho nên sinh ra tính bừa bãi, Triển Chiêu nhớ rõ mẫu thân từng nói, người may mắn không thể nào hiểu hay đánh giá được sự cực khổ của kẻ không may.

“Yêu nữ nhà ngươi, không nhiều lời với ngươi nữa, hôm nay ta trừ hại cho võ lâm!”

Tiết Thành Hùng vẫn im lặng không nói gì bên cạnh hất vai một cái, con chim ưng trên vai hắn sải cánh, lao thẳng về phía Hồng Cửu Nương như tên bắn. Đàn chim đậu trên người các đệ tử của Thiên Ưng Sơn Trang cũng bay lên không trung tạo thành điểu trận.

Ngay vào lúc ấy, cửa sổ lầu hai mở ra, một bóng người lao ra. Điểu trận vừa hình thành đã bị người mặc thanh sam kia xuyên qua tâm. Sau đó, điểu trận vần vũ quanh người mặc thanh sam kia, không thể tách ra. Cuối cùng, một bóng người đáp xuống cạnh Cửu Nương, phủi nhẹ lông chim trên người.

Còn đàn chim kia, đã bị nhổ hết lông đuôi, lảo đảo rơi đầy đất.

Con chim ưng nâu bay đến trước Cửu Nương đưa móng vuốt muốn vồ vào mặt Cửu Nương, Hồng Cửu Nương chỉ ngáp một cái.

Người vừa đáp xuống bên cạnh đã sớm vung chiếc quạt sắt qua. Con chim ưng nâu bị gãy hai móng vuốt, kêu ré lên một tiếng bay trở về.

Người đứng cạnh Hồng Cửu Nương, chính là Họa Thư Sinh Ngô Nhất Họa.

“Nửa đêm lại mặc ít như vậy?” Ngô Nhất Họa nhìn nhìn Cửu Nương, chạy đến bóp vai: “Đi đường có mệt không?”

“Cút, quỷ chết tiệt!” Hồng Cửu Nương vặn người không cho hắn đụng vào, “Tay đầy mùi phân chim.”

“Dâm phụ không biết xấu hổ.”

Nữ tử dẫn đầu Ô Y Bảo là phó bảo chủ Ô Tại Thanh, thấy hai người ve vãn nhau không chút xấu hổ trước mặt mọi người, nhịn không được mắng mộ câu: “Lão dâm tặc!”

Hồng Cửu Nương nhìn nhìn nàng ta, cười hì hì nói: “Ganh tị sao? Ngực phẳng, không eo không mông, còn đeo tã lót, quá xấu không dám nhìn ai sao!”

“Ngươi!” Ô Tại Thanh giận tái mặt, thấy không ít người xoay mặt nhìn ngực mình vội xoay người đi.

Đường Thạch Đầu gật đầu: “Đúng là phẳng.”

Nhạc Dương cũng gật đầu, “Phải, rất phẳng!”

Sắc mặt Tạ Bách Hoa lúc này đã rất khó coi rồi, chợt, từ xa có tiếng vó ngựa vọng tới, xem ra Âu Dương Thiếu Chinh đã dẫn quân hoàng thành tới rồi.

Quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên Tạ Bách Hoa cười nhạt: “Hôm nay quan phủ cản đường, nhưng cũng không thể tha cho các ngươi như vậy! Đây chính là cái gọi là gậy ông đập lưng ông…”

Nói xong hắn đưa tay ra, một người phía sau đưa thứ binh khí gì đó vào tay hắn.

Triển Chiêu vừa thấy lập tức sửng sốt: “Thiên Ma Tán!”

“Dù cũng dùng làm binh khí được sao?” Triệu Phổ hiếu kì.

“Thiên Ma Tán là ám khí chi vương.” Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng nói: “Khi mở sẽ có vô số ám khí kịch độc bắn ra, ta thấy cả khách điếm Vô Ưu này sẽ bị châm thành tổ ong!”

“Những người khác trong khách điếm thì sao?” Tiêu Lương thắc mắc, “Còn có bách tính bình thường đúng không?”

“Theo ta biết Thiên Ma Tán là của Hồng Cửu Nương.” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

Triển Chiêu gật đầu, “Trước đâu không lâu bị mất, là của Cửu Nương!”

“Làm sao huynh biết?” Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương quay lại nhìn Triển Chiêu, hơi khó hiểu.

“A…” Triển Chiêu nghẹn lời.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đổi chủ đề: “Quả nhiên là đã có chuẩn bị trước.”

“Tạ Bách Hoa mưu mô khó lường!” Nhạc Dương cũng nhíu mày, “Nếu bây giờ mở Thiên Ma Tán, khi Âu Dương đến có lẽ đã gây ra thương vong lớn. Đến lúc đó hắn chỉ cần vứt dù đi, có mấy trăm môn hạ làm chứng cho hắn, là do Hồng Cửu Nương làm, khi đó thì khó mà tranh luận được.”

“Đê tiện!” Đường Thạch Đầu cau mày, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta không làm danh môn chính phái nữa!”

Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu, “Được, có tiền đồ!”

Tiêu Lương lắc lư đầu, hay là mình cũng đừng làm nữa?

“Không biết cảm giác bị ám khí của mình bắn trúng sẽ thế nào?” Tạ Bách Hoa nhếch mép, cắm đầu dù xuống đất, bấm chốt.

“Tam, lão quỷ!” Ngô Nhất Họa vội hô lớn với người bên trong, bảo bọn họ tránh đi. Thiên Ma Tán này mở bên ngoài thì còn dễ tránh, bị nhốt trong phòng thì hoàn toàn không đường tránh, chắc chắn mất mạng.

Mà ngay vào lúc Tạ Bách Hoa ấn chốt Thiên Ma Tán, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường chợt cảm giác có một trận gió lướt qua người, bóng Triển Chiêu thoáng một cái đã xông tới trước.

Triệu Phổ giật mình.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ngăn mọi người đang định ra giúp đỡ lại, “Các ngươi thật sự nghĩ Triển Chiêu chỉ biết bắt chuột thôi sao?”

Mọi người không hiểu gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng đỏ vút kiếm bay vút lên phía trước, tia sáng đặc biệt của Cự Khuyết lóe lên giữa trời đêm, cả màn đêm như bị xé toạc thành hai mảnh, “Cho bọn chúng mở rộng tầm mắt đi Miêu Nhi, tuyệt học truyền thế chân chính!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play