Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về đến
phủ Khai Phong, Bao Chửng bận không kịp thở, bảo bọn họ tự điều tra theo ý mình, vội vàng dùng bữa rồi lại chạy đến Thái Học Viện.
Thế là, một đám người ngồi trong phủ Khai Phong chờ trời tối.
Bao Duyên tiếp tục ôn bài, Bàng Dục ngồi bên cạnh phụ trách cãi nhau và chọc ghẹo hắn.
Công Tôn đang kiểm tra dược liệu, điều chế thuốc, tiện thể dạy y thuật cho Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ thì dắt Hắc Kiêu ra sân, bảo
Tiêu Lương học kĩ năng cưỡi ngựa đánh trận cơ bản. Hắc Kiêu rất thích
Tiêu Lương, thấy nó ngồi trên lưng là hiền lành ngoan ngoãn, còn vẫy
đuôi chơi với nó.
Triệu Phổ bảo nó hung hãn một chút, cho
Tiêu Lương thử cảm giác chém giết trên sa trường, nhưng Tiêu Lương từng
cứu mạng Hắc Kiêu, Hắc Kiêu làm sao nỡ hung hãn với nó.
Triệu Phổ giận dữ chạy đi mượn Tảo Đa Đa đến. Không ngờ tính tình Tảo Đa Đa giống hệt Triển Chiêu, thấy tiểu hài nhi là không chạy được, hai con ngựa mỗi đứa một bên cọ cọ Tiêu Lương.
Cuối cùng Triệu Phổ ra đòn sát thủ, mượn Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường đến.
Bạch Vân Phàm là con ngựa khó hầu hạ
nhất, bình thường nó chỉ tử tế với Bạch Ngọc Đường và Tảo Đa Đa, tử tế
với Triển Chiêu cũng là do nể mặt hắn là chủ nhân của Tảo Đa Đa, người
thân thiết của Bạch Ngọc Đường.
Tiêu Lương vừa lên lưng Bạch Vân Phàm là con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử này bắt đầu lồng lên, Tiêu Lương giật mình vội
bám chặt lấy. Triệu Phổ rất hài lòng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng
dạy, Hắc Kiêu đã xông vào cắn Bạch Vân Phàm, Tảo Đa Đa đứng một bên xem
chuyện vui. Thế là, trong sân, Tiêu Lương bám trên lưng ngựa bị giãy đến đầu óc choáng váng, ba con ngựa và Triệu Phổ cuộn thành một đám không
tách ra được, một đám ảnh vệ ngồi một bên vừa ăn điểm tâm vừa xem.
Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ
và một đám huynh đệ quan sai trong phủ Khai Phong ngồi trên bậc thềm tập trung nghiên cứu bản sắp xếp nhân lực cho kì thi Hương.
Âu Dương Thiếu Chinh dẫn thủ hạ tiếp tục tuần thành.
Các nha hoàn giặt y phục sau hậu viện,
vừa giặt vừa truyền tụng những câu thơ của các tài tử thịnh hành ở Khai
Phong những ngày gần đây.
Trong cả phủ Khai Phong, nói chính xác là dường như trong cả Khai Phong, ai cũng có chuyện để làm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng
trước cửa, nhìn mọi người, cảm thấy mọi người đều đã tìm được vị trí và
chuyện mình cần phải làm, chỉ có hai người họ còn đang lơ lửng trong
không trung, không có gì làm kiêm không biết làm gì.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường,
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, rõ ràng có rất nhiều chuyện phải
làm, nhưng dường như không làm được gì, chỉ có thể đứng dưới gốc cây
hạnh đã sắp tàn hết hoa, nhìn mọi người bận rộn.
“Này.”
Cuối cùng, Triệu Phổ không giữ nổi ba
con ngựa nữa, kéo cương Hắc Kiêu bảo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến
giúp, tình trạng hiện tại của Hắc Kiêu và Bạch Vân Phàm là cắn chặt đuôi đối phương không chịu nhả.
Bạch Ngọc Đường huýt sáo một tiếng, Bạch Vân Phàm vung đuôi Hắc Kiêu ra, chạy đến cạnh Bạch Ngọc Đường, Tảo Đa
Đa thấy Bạch Vân Phàm đi rồi, đột nhiên đá Hắc Kiêu một cái, rồi cũng
chạy theo.
Hắc Kiêu bị đá một cái trở tay không
kịp, hiểu ra Tảo Đa Đa giúp Bạch Vân Phàm ám toán nó, lập tức nổi giận,
muốn xông tới, bị Triệu Phổ túm lại.
Triển Chiêu kinh hãi nhìn Tảo Đa Đa đang chạy tới cạnh Bạch Vân Phàm, hai con ngựa hiểu ý cọ cọ nhau.
Triệu Phổ kéo Hắc Kiêu còn đang giận lại: “Ghen tị sao? Đi tìm con ngựa cái đi!”
Hắc Kiêu lườm Triệu Phổ một cái, bất mãn chạy về chuồng ngựa, tìm con lừa nhỏ của Công Tôn, lầm rầm lì rì với
nó, giống như đang oán trách Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm liên hợp lại ăn
hiếp nó, con lừa nhỏ vẫy đuôi rất thông cảm cọ cọ Hắc Kiêu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Con lừa nhỏ quá nhỏ. Sinh con có gặp khó khăn không? Hai chúng nó có vẻ rất tâm đầu ý hợp.”
Triển Chiêu vỗ vỗ hắn: “Có lẽ không phức tạp vậy đâu, con lừa đó là đực…”
Bạch Ngọc Đường lập tức ngậm miệng. [chúng nó rãnh đến mức đứng đó mà bàn tính chuyện con lừa đẻ con!!!!!]
Triệu Phổ lắc đầu, xách Tiêu Lương bị lắc đến mức sắp nôn hết thức ăn của đêm qua ra đi luyện công.
.
.
Cuối cùng, sau khi một lúc lâu chờ đợi trong buồn chán, trời tối rồi.
“Này!” Đổng Húc chạy đến.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thấy hắn mặc y phục thuần sắc trắng, hơi quen.
“Hắc hắc.” Đổng Húc sửa sang đầu tóc lại một chút, nói với Bạch Ngọc Đường: “Mượn một bộ y phục của ngươi mặc
một chút, đi gặp tình nhân cũ đương nhiên phải trang trọng một chút có
đúng không?”
Bạch Ngọc Đường lập tức có cảm giác hơi
khó thở, một lúc lâu sau mới phun được một câu: “Tặng ngươi, mặc xong
nhớ mang đi thiêu.”
“Thiêu làm gì?” Đổng Húc kéo kéo y phục: “Chất vải rất tốt, nhất định các cô nương sẽ thích.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường sắp
động thủ đánh Đổng Húc, cảm thấy nên lấy đại cục làm trọng, hai tay túm
hắn lại từ phía sau! Ổn định Bạch Ngọc Đường lại rồi, Triển Chiêu giục
Đổng Húc, mau làm chuyện “đứng đắn”!
Đổng Húc vỗ ngực: “Cứ giao cho ta!”
Nói xong, xoay người đi.
Triển Chiêu thấy hắn đi rồi, kéo Bạch
Ngọc Đường đang lên da gà đầy người một cái: “Đi rồi, chúng ta vào Thiên Long sơn trang theo dõi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ bị hắn kéo đi.
Hai bọn họ theo Đổng Húc, quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Giả Ảnh Tử Ảnh đã đến, có vẻ rất hưng phấn.
.
.
Suốt đường đi không nói chuyện, khi mọi
người đến Thiên Long sơn trang, thì đã sắp đến nửa đêm. Trong sơn trang
chỉ còn một ngọn đèn, cả một sườn núi đầy hoa Bỉ Ngạn phía xa thì lại
thấy được rất rõ.
“Buổi tối nhìn thật sự rất giống một con rồng đang nằm.” Tử Ảnh kéo kéo Giả Ảnh.
Giả Ảnh gật đầu, chạy đến nói với Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Khi đi Công Tôn tiên sinh đã dặn, bảo chúng
ta đừng đến gần bụi hoa đó.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Đổng Húc thì đã nhảy tường vào trong.
“Oa, từ tư thế nhảy tường của Đổng tú tài có thể thấy hắn rất thường làm loại chuyện này.” Tử Ảnh tấm tắc.
Đổng Húc nhảy vào sơn trang, đáp xuống
trên ngọn một cây hòe lớn trong sân, nghiêng người nằm thành một tư thế
rất hiên ngang, lấy một ống sáo ra, thổi.
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Hắn làm gì vậy?”
“Có thể là loại ám ngữ nào đó!” Tử Ảnh
đến gần nói: “Ta nghe nói, cầm kì thư họa là hung khí giết nữ nhân! Rất
nhiều nữ nhân nghe thấy tiếng sáo tiếng tiêu là lập tức có thiện cảm với ngươi. Nếu thêm một bài thơ ca tụng sắc đẹp của nàng ta, tốt nhất là tự làm, vậy lại càng thiện cảm thêm mấy phần! Thêm lời ngon tiếng ngọt,
chịu chi tiền, chịu bỏ thời gian, cưới vào nhà không thành vấn đề!”
Ba người kia đều sửng sờ nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Giả Ảnh bóp má Tử Ảnh, “Ngươi học từ đâu?”
“Hôm qua một đại thúc trong phủ Khai Phong nói.” Tử Ảnh trả lời.
Giả Ảnh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu,
chà chà mặt hắn: “Ngoan, đại thúc đó là tên lừa gạt, sau này chúng ta
không thèm nói chuyện với hắn nữa.”
“Ha…” Tử Ảnh gật đầu.
Giả Ảnh hài lòng nhéo má hắn: “Một lát nữa mua bánh bao cho ngươi ăn.”
“Ưm ưm!” Tử Ảnh tiếp tục gật đầu.
Mi mắt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu
nháy không ngừng, lừa một vị nương tử về còn phải cầm kì thư họa, Tử Ảnh thì tiện hơn nhiều, một cái bánh bao là đủ rồi! Còn dễ lừa hơn Tiểu Tứ
Tử.
.
.
Bốn người mai phục trên mái nhà theo dõi trong sân, có hơi lo lắng, tiếng sáo của Đổng Húc có gọi cả gia đinh đến không?
Nhưng tiếng sáo vang lên chưa bao lâu,
cửa sổ đã ở ra, một mỹ nhân mặc áo trong màu trắng tựa bên khung cửa,
nhìn lên cây, miệng mỉm cười, dưới ánh trăng chiếu xuống, quả nhiên là
một mỹ nhân hiếm thấy.
Đổng Húc cất sáo đi, cười lại một cái, nhảy một cái cực kì phong độ xuống khỏi cành cây.
Bạch Ngọc Đường nhìn bộ y phục kia bay phất phới, đột nhiên hơi xúc động nảy ra ý định sau này không bao giờ mặc màu trắng nữa.
Triển Chiêu bên cạnh vỗ vỗ hắn đầy cảm thông, “Phải kiềm chế.”
Bốn người kiên trì vượt khó khăn chờ ở
đó, nhưng một lúc sau, phát hiện Đổng Húc không hề làm chuyện hạ lưu,
chỉ nằm trên giường nói chuyện với vị tứ di thái đó. Sắc thái, giống hệt như hai trẻ vô tư đang nói chuyện.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghiêng
đầu nghe, phát hiện không có câu nào dâm dục hay khiến người nghe đỏ
mặt, nhưng lại không giống như lời Tử Ảnh nói, ngâm thơ đối văn các
loại. Chỉ là nói những thứ rất bình thường, chẳng hạn như gần đây thân
thể thế nào? Buổi tối ăn cái gì, mấy ngày nữa có hội chùa gì đó, nhớ
phải đi xem.
Tử Ảnh nhíu mày, hỏi Giả Ảnh: “Nói mấy cái này làm gì? Gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, nói với ai cũng được.”
Giả Ảnh cười cười: “Đây chứng tỏ nữ nhân hy vọng người mình thích quan tâm xem mình có khỏe không, buổi tối ăn
cái gì, có đi hội chùa không.”
Tử Ảnh không hiểu: “Chỉ vì vậy mà vụng trộm với người khác? Tướng công nhà nàng ta không nói với nàng ta những thứ ấy sao?”
“Thẩm Long Hưng cũng được xem như đại
thương nhân, ngày thường chắc chắc cực kì bận rộn, xem như có thời gian
nói chuyện, thì cũng phải chia cho ít nhất bốn người.”
“Vậy nàng gả cho hắn làm gì?” Tử Ảnh càng không hiểu, “Dứt khoát gả cho tên tú tài đó không phải được rồi sao?”
Giả Ảnh cười xoa đầu hắn: “Có những chuyện ngươi không hiểu đâu.”
“Tại sao?” Tử Ảnh bĩu môi: “Ta đâu có ngốc.”
“Không phải ngươi không ngốc.” Giả Ảnh lắc đầu: “Là vì ngươi có ta!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm giác lạnh tê cả gáy, xấu hổ nhìn sang nơi khác.
Tử Ảnh chống cằm gật đầu: “Cũng đúng…”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chột dạ khụ một tiếng, tiếp tục chờ.
Đổng Húc và tứ di thái càng lúc càng
hăng say trò chuyện, ít nhất qua hơn nửa canh giờ, vẫn chưa nói đến hoa
Bỉ Ngạn sau hậu viên hay án mạng của các trạng nguyên.
Bốn người ngồi xổm trên cây đến tê cả chân, hơi muốn đánh người.[đừng hỏi vì sao tự dưng lại thành ngồi trên cây, bà Nhã viết vợi~]
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải hắn quên chuyện đứng đắn rồi không?”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn Triển
Chiêu: “Hiện tại hắn thật sự đang làm chuyện đứng đắn… Ngươi còn trông
chờ Đổng tú tài làm chuyện gì đứng đắn hơn là an ủi mỹ nhân đang cô đơn
nữa?”
Triển Chiêu đỡ trán, hái một chiếc lá xuống búng tới trước, nhẹ nhàng đáp xuống vai Đổng Húc.
“Khụ khụ.” Bây giờ thì Đổng Húc đã nhớ ra rồi, hỏi tứ di thái: “Huynh có chuyện muốn hỏi muội.”
Bốn người trên cây ngẩn người, nghĩ
thầm, thiếu thành ý quá vậy? Trực tiếp hỏi luôn sao, lỡ như người ta
không nói thì sao? Dù sao cũng phải mượn cớ gì chứ.
“Ai… Muội đã biết là huynh sẽ không đến tìm muội lúc nửa đêm như vậy mà.” Tứ di thái chống cằm hỏi hắn: “Muốn hỏi gì?”
“Liên quan đến số hoa Bỉ Ngạn ở hậu sơn Thiên Long sơn trang.”
Tứ di thái nghe đến đây, không nhịn được nhíu mày, nói nhỏ: “Nơi đó là cấm địa, bọn muội không được đến gần.”
“À…” Đổng Húc gật đầu.
“Muội có thể hỏi thăm giúp huynh.” Tứ di thái nói.
“Đừng!” Đổng Húc lắc đầu: “Huynh tự điều tra được, muội còn phải sống ở đây, đừng tìm phiền toái.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Tử Ảnh chống cằm chậc chậc mấy tiếng: “Tính tình hắn không tệ!”
“Có người nào khả nghi ra vào Thiên Long sơn trang không?” Đổng Húc hỏi tiếp.
“À, có, chiều hôm qua, Sài Huỳnh và Thạch Thiên Kiệt có đến.”
Bốn người trên cây nhíu mày, Sài gia và Thạch gia vốn không đội trời chung mà? Sao lại cùng đến đây?
“Sài Huỳnh đến trước, bàn luận gì đó với trang chủ, sau đó Thạch Thiên Kiệt cũng đến. Lúc đầu muội còn hầu rượu
cho lão gia, đánh đàn cho bọn họ, nhưng sau đó ba người họ và Sầm công
tử vào thư phòng nói chuyện, bảo muội về trước.”
“Sầm công tử?” Đổng Húc ngẩn người: “Sầm công tử nào?”
“Ưm, dường như người đó tên Sầm Lôi.” Tứ di thái ngửa mặt nghĩ nghĩ: “Hay là Sầm Lỗi? Là bằng hữu tốt của lão
gia, đã ở trong sơn trang một thời gian rồi! Có điều hắn ở hậu sơn, muội cũng không gặp được mấy lần.”
Bốn người trên cây cảm giác gió lạnh vần vũ sau lưng, Sầm Lỗi đã chết từ lâu, chẳng lẽ là cùng tên cùng họ?
Không ma quái đến mức này chứ?
“Làm sao vậy?” Tứ di thái thấy mặt Đổng Húc trắng bệch ra, vội hỏi.
“À… Chuyện về Sầm công tử đó, nói cho huynh nghe một chút được không?” Đổng Húc hỏi.
Tứ di thái gật đầu, nói với Đổng Húc,
Sầm Lỗi đến sơn trang từ nửa năm trước, y thuật của hắn rất cao, Thẩm
Long Hưng bị bệnh đau đầu, nhờ Sầm Lỗi điều trị, không chỉ khỏi bệnh mà
còn máu huyết lưu thông, võ công đại tiến, cho nên giữ hắn lại trong sơn trang giữ nhiệm vụ quan trọng, rất tin tưởng.
Đổng Húc bảo nàng ta miêu tả dung mạo của Sầm Lỗi.
Tứ di thái miêu tả chi tiết lại, Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe, cảm thấy rất giống vị trạng nguyên đã
chết… Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Người giống người hay mượn xác hoàn
hồn?
Mọi người còn định hỏi tiếp, nhưng từ bên ngoài chợt có tiếng bước chân.
Tử Ảnh vừa thấy có người đến, vội ra hiệu với bọn Triển Chiêu.
Đổng Húc đương nhiên cũng nghe thấy, trước khi hắn đi còn hôn má tứ di thái, quan tâm giúp nàng ta đóng cửa sổ, nhảy tường ra.
Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục ngồi trên cây quan sát.
.
.
Giây lát sau, một nam tử hơn năm mươi tuổi lảo đảo đẩy cửa vào, hất cửa ngã vào phòng tứ di thái.
Tứ di thái vội đến đỡ: “Ai da, lão gia sao lại uống đến thế này?”
“Ha ha, vui vẻ mà!” Có thể biết người đi vào là Thẩm Long Hưng.
Tử Ảnh nhíu mày, nhìn tuyệt sắc mỹ nhân trẻ trung và Thẩm Long Hưng tóc đã gần bạc trắng trong phòng, rất gai mắt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường im lặng
nghe, tứ di thái vừa rót trà giải rượu cho Thẩm Long Hưng, vừa trách:
“Ngài xem ngài! Người đầy mùi son phấn, lại đến chỗ con hồ ly tinh nào
rồi!”
“Ha ha!” Thẩm Long Hưng cười to: “Nàng
đúng là bình dấm chua, ta dùng bữa trong vương phủ, vương gia gọi nữ
nhân đến hầu rượu, bọn họ làm sao đẹp bằng nàng.”
“A, làm sao trèo được đến chỗ Bát Hiền Vương.” Thẩm Long Hưng lắc đầu: “Là Sài Huỳnh, buổi chiều vừa đến, nàng cũng gặp.”
“À… Là hắn.” Tứ di thái có vẻ hơi thất vọng: “Lão gia, hắn cũng là vương gia sao?”
“Ha ha, tiểu nha đầu không kiến thức.”
Thẩm Long Hưng đắc ý cười: “Đừng thấy hắn hiện tại sa sút mà coi thường, không bao lâu nữa, thì sẽ khác rồi.”
Đến đây là câu hàm ý thâm sâu nhất mà
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được tối nay, chắc chắn tứ di thái
biết Đổng Húc đang nghe trộm bên ngoài, cho nên cố ý mở cửa âm thầm dò
hỏi Thẩm Long Hưng.
Thẩm Long Hưng hiển nhiên là đã uống
say, sau cùng nói không rõ câu nào nữa, tứ di thái dìu hắn lên giường
nằm, đi đến đóng cửa, đến cạnh cửa, cố ý nhìn bức tường một cái, thấy
Đổng Húc thò đầu lên, vẫy tay với nàng ta, ý bảo nàng ta đừng hỏi thêm
nữa, mấp máy môi nói một câu “Bảo trọng.” rồi đi.
Tứ di thái cười bất đắc dĩ, đóng cửa, vào phòng hầu hạ Thẩm Long Hưng ngủ.
Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng
ra ngoài, hôm nay xem như điều tra trước một ít, nhưng cũng nghe ngóng
được không ít, quay về phân tích một chút rồi tính toán tiếp, sau đó thì rời khỏi Thiên Long sơn trang.
.
.
Đổng Húc ung dung đi phía trước.
Tử Ảnh đi tới đá hắn một cái.
“Oa…” Đổng Húc xoa mông: “Gì vậy?”
“Tứ di thái đó đáng thương biết bao nhiêu, nàng ta thích ngươi như vậy, ngươi đi đón nàng ta ra đi!”
Đổng Húc đánh giá Tử Ảnh một lát, cười lắc đầu: “Ai, có những chuyện ngươi không hiểu được đâu.” Nói xong, vui vẻ bỏ đi.
“Có gì không hiểu chứ?” Tử Ảnh đuổi theo phía sau, “Người có tình đều sẽ thành người nhà!”
“Ngốc, có mấy người có tình có thể thành người nhà? Không phải người có tình nào cũng có mạng dài như vậy, cũng
không phải trong lòng người có tình chỉ có một mảnh tình, càng không
phải ai cũng coi trọng mảnh tình ấy hơn tất cả.”
“Cái gì chứ?” Tử Ảnh ngơ ngẩn.
Giả Ảnh đi đến vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn đừng hỏi thêm nữa.
Đổng Húc đưa tay tìm bắt trong không
trung, nắm chặt lại: “Thật lòng là thứ rất gian xảo, trả giá không lấy
được, lấy được rồi chưa chắc phải trả giá. Bên nhau trọn đời, đối với
đại đa số người rất xa xỉ, ngươi còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
Đổng Húc vừa nói vừa cười nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Có đúng không?”
Hai người đều ngẩn người, không biết vì sao Đổng Húc lại hỏi bọn họ.
“Ai, chuyện trong thiên hạ vốn là thế,
người rõ ràng không thể ở bên cạnh, dù phải lén lút cũng muốn ở cùng
nhau. Mà người có thể quang mình chính đại bên nhau cả đời cũng lén lút, lẽ trời ở đâu chứ.” Đổng Húc lắc đầu chắp tay sau lưng, “Đi tìm Vương
phu nhân nghe đàn vậy, đêm nay không ngủ được rồi.”
“Hắn còn đi sao?” Tử Ảnh bất mãn, hỏi Giả Ảnh: “Hắn không có tim sao?”
Giả Ảnh cười lắc đầu, khoát vai hắn:
“Ngươi không nghe hắn nói sao, thật lòng là thứ rất gian xảo, biết trốn
đi, thứ cho người khác nhìn chỉ là vỏ bọc.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi sau cùng đột nhiên thấy bức rức, sao gần đây ai nói chuyện cũng huyền bí như vậy.
“Đổng Húc cũng thật đa tình.” Triển
Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường không nói gì, liền tìm chuyện nói: “Đa tình
vẫn thường thua vô tình, hắn thì lưu tình khắp nơi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười
nhẹ: “Tây Môn từng nói, trước năm Đổng Húc hai mươi tuổi, chỉ yêu một cô nương, là thanh mai trúc mã của hắn.”
“Vậy sau đó thì sao?” Triển Chiêu thắc mắc.
“Cô nương đó mắc bệnh không thể trị
được, chỉ sống được không đến một năm.” Bạch Ngọc Đường nói: “Trong một
năm, Đổng Húc không tìm thần y cũng không cầu tiên dược.”
“Tại sao?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Hắn ở bên cạnh cô nương đó, ngày ngày
đều nghĩ đủ mọi cách làm nàng ta vui lòng, một năm sau cô nương đó thanh thản mà qua đời.” Bạch Ngọc Đường bật cười: “Miêu Nhi, ngươi có thể
khiến người mình yêu ngày nào cũng có thể cười thật vui vẻ suốt một năm
không? Ngươi đoán tứ di thái đó, cộng hết những ngày vui vẻ cả đời lại,
được một năm tròn không?”
Triển Chiêu không nói được gì nữa.
“Bởi vì người hắn yêu nhất đã chết, cho nên Đổng Húc cam chịu?” Một lúc lâu sau, Triển Chiêu hỏi.
“Cũng không hẳn là cam chịu.” Bạch Ngọc
Đường đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai Triển Chiêu, “Tim
đã cùng chết rồi, ngươi không nghe hắn nói sao, thật lòng gian xảo, nếu
như là kẻ chung tình, cho đi rồi sẽ không kéo về được nữa.”
Nói xong, thì không ai nói gì nữa.
Triển Chiêu cúi đầu sóng vai cùng Bạch
Ngọc Đường bước đi trong đêm lạnh, phía trước, Đổng Húc mua một bình
rượu, uống chuếnh choáng đi tìm mỹ nhân nghe đàn. Tử Ảnh tiếp tục ồn ào
với Giả Ảnh.
Đường lớn của Khai Phong tĩnh lặng, nhà
cửa hai bên đường đã sớm tắt đèn. Cho dù mọi thứ đã im lặng, Triển Chiêu vẫn có cảm giác trống trãi như khi náo nhiệt. Mọi người đều rất bận, có chuyện làm, chỉ mình rất rãnh rỗi.
Xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường chắp tay
sau lưng, chầm chậm đi bên cạnh, Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra, không
phải vấn đề bận hay rỗi, mà là lòng mình vẫn chưa đưa cho người nên đưa, thứ thật lòng mình muốn vẫn chưa có được, cho nên rất lạc lõng, rất
trống trãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT