Tuyết trắng bay ngập trời. Tô Miên và Hàn Trầm lái xe rời khỏi nhà họ Hàn.
Đêm đã về kkhuya, bánh xe lăn trên nền tuyết phát ra tiếng động nhẹ suốt quãng đường đi. Hai hàng cây bên đường được rất nhiều ngọn đèn tô điểm, trước mỗi cửa hiệu đều treo đèn quảng cáo và băng rôn có hàng chữ “Merry Christmas”. Tô Miên chợt nhớ ra hôm nay là Giáng sinh.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Hàn Trầm liến đánh tay lái, “Chúng ta đến Thập Sát Hải nhé.”
“Được thôi.” Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi mình, hỏi anh, “Trước kia chẳng phải anh rất biết hưởng thụ hay sao? Sao bây giờ toàn đưa em đến Thập Sát Hải thế? Anh không thấy chán à?”
Hàn Trầm cười cười, gõ ngón tay lên vô lăng, “Nơi dó luôn khiến anh nhớ đến em.”
Việc phục hồi trí nhớ không giống trong các bộ phim truyền hình, chỉ sau một đêm là nhớ ra mọi chuyện, mà ký ức chảy vào bộ não của anh từng chút từng chút một.
Lúc giúp cô rót cốc nước, trong đầu anh chợt vàn lên câu cô từng nói, “Hàn Trầm, sao anh chậm chạp thế? Nước đâu, nước đâu? Em mà khát chết là anh phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tiếp theo là giọng cà lơ phất phơ của anh khi ấy, “Anh ở đây, em làm sao có thể chết khát?” Cô liền mắng anh là lưu manh.
Có lúc nửa đêm nằm mơ, anh mơ thấy cô và anh đứng trên lớp băng dày ở Thập Sát Hải. Anh lần đầu tiên nắm tay cô. Cả ký anh lái chiếc Harley, cùng cô lượn qua những khu kiến trúc cổ kính xung quanh Thập Sát Hải. Sau này không có cô ở bên cạnh, anh thường một mình lái mô tô đến đây. Nhìn thấy anh, các cô gái xa lạ cố ý la lớn rồi cười nói trêu đùa anh. Nhưng trái tim anh băng giá như mặt hồ giữa mùa đông. Khi ấy, anh nghĩ, cả cuộc đời này chắc mình sẽ không đợi được đến lúc xuân về hoa nở.
Bây giờ cuối cùng cũng đợi được, tất nhiên anh phải đưa cô tới nơi này. Vừa rồi, cô hỏi anh không chán sao? Hừm… Làm sao anh có thể chán cơ chứ?
Anh muốn đứng trên mặt băng hôn cô. Đàn ông đợi được lúc “sau cơn mưa, trời lại sáng” tự nhiên sẽ hôn mãi không chán.
Hàn Trầm chìm trong suy tư, Tô Miên ngồi bên cạnh chống cằm, nghĩ thầm: Đi dạo cho khuây khỏa cũng là ý kiến hay. Dẫu sao, chuyến đi đến nhà họ Hàn ngày hôm nay cũng không được thuận lợi cho lắm, thậm chí còn có chút nặng nề.
Tuy nhiên, mọi việc đã tốt hơn dự kiến của cô. Cô đã có thể ngồi chung bàn cùng ăn cơm với bố mẹ Hàn Trầm. Cô cũng biết, có nhiều vấn đề cần sự khoan dung, mộ số việc cần thời gian xoa dịu.
Nghĩ đến đây, Tô Miên liền mỉm cười, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, “Tính anh đúng là ngang ngược, muốn có thứ gì thì phải giành cho bằng được, chẳng ai cản nổi anh, bao gồm cả bố mẹ lẫn bạn bè.” Cô ngẫm nghĩ rồi kết luận, “Từ nhỏ, anh đã quen như vậy rồi đúng không?”
“Có lẽ thế.” Hàn Trầm trả lời, “Những chuyện khác anh cũng không đến mức như vậy, chỉ chuyện của em mới thế thôi.”
Trong lòng rất ngọt ngào, Tô Miên nhoài người hôn lên má anh. Hàn Trầm lại nói, “Em vội gì chứ? Chúng ta còn chưa đến điểm hẹn, lát nữa cho em khát chết thôi.”
Tô Miên, “… Ai thèm hôn anh chứ. Anh đừng có nằm mơ.”
Trong xe vô cùng ấm áp, Tô Miên dường như ngửi thấy cả mùi hương nhà nhạt dễ chịu tỏa ra từ áo khoác của anh. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn không ngừng rơi. Thập Sát Hải đã hiện ra trước mắt hai người.
Vì là Giáng sinh nên bên bờ hồ và mặt băng đều tụ tập không ít người. Thậm chí họ còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ những quán bar bên bờ đối diện. Hàn Trầm dừng ô tô bên đường, hai người nắm tay nhau xuống xe.
Đi một đoạn, anh đột nhiên hỏi, “Em có oán trách bố mẹ anh không?”
Mười ngón tay Tô Miên và anh đan vào nhau, cô lắc lắc đầu, “Em không oán trách đâu. Em nói thật đấy!” Im lặng vài giây, cô mỉm cười, “Bố mẹ em đã qua đời từ lâu… Thật ra, bây giờ em chỉ mong anh tốt với em, cũng tốt với bố mẹ anh nữa.”
Trái tim khẽ rung động, Hàn Trầm liền ôm cô vào lòng. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, anh cất giọng trầm thấp bên tai cô, “Chúng ta là tốt nhất.”
Câu nói này có chút trẻ con, cũng như lời tình tứ dỗ ngọt, Tô Miên ngẩng đầu, cười khúc khích, “Đã đến Thập Sát Hải rồi, chúng ta chơi trò gì giữa mùa đông giá lạnh thế này?”
Khóe mắt anh thấp thoáng nụ cười, “Chúng ta chơi trò… hôn nhau.” Nói xong, anh cúi xuống hôn cô giữa bầu trời tuyết trắng xóa.
Đây là nụ hôn vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng. Lạnh là gò má của cả hai và ngón tay cô túm vạt áo anh. Nóng là vòm ngực của anh cùng với môi lưỡi quyến luyến không dứt.
Một lúc lâu sau, Hai người mới kết thúc nụ hôn. Hàn Trầm ôm cô, cùng xem một đám trẻ con chơi trò ném tuyết trên mặt băng và mấy thanh niên hào hứng đắp người tuyết. Tô Miên tỏ ra hứng thú, “Hàn Trầm, chúng ta cũng đắp người tuyết đi.”
Hàn Trầm nhìn xuống tay cô, “Tay em không lạnh sao?”
Tô Miên cắn răng, “Em không sợ lạnh.”
Cô không sợ nhưng anh chẳng nỡ. Hàn Trầm liếc xéo cô một cái rồi đi đến nơi tuyết chất cao. Anh nói, “Em hãy bỏ tay vào túi áo của anh, anh sẽ đắp cho anh.”
Tô Miên chớp mắt, “Hàn Trầm… Đây là anh xót em, hay anh muốn chơi một mình thế?”
Hàn Trầm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy vốc tuyết, bàn tay còn lại nhào nặn, “Em nghĩ anh thích chơi trò này ư? Buổi đêm anh còn muốn chơi gì, lẽ nào em không biết sao?”
Gương mặt Tô Miên bỗng chốc nóng ran. Đây chính là thói lưu manh… đã lên đến cực điểm.
Anh bắt đàu đắp người tuyết. Tô Miên muốn giúp nhưng bị anh ngăn lại, “Em đừng làm loạn.” Tô Miên nghĩ mãi không thông. Chỉ là đắp người tuyết thôi mà, có cần tập trung cao độ đến thế không? Anh thậm chí còn quan sát tỉ mỉ, gọt giũa kỹ càng nữa. Một lúc sau, người tuyết mới được đắp xong, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
“Người tuyết đẹp quá!”
“Giống một pho tượng điêu khắc. Đúng là đẹp thật đấy, trình độ rất cao…”
Hàn Trầm không để tâm đến lời khen ngợi của những người xung quanh. Anh phủi tuyết trên tay, đồng thời đứng lên. Tô Miên chăm chú quan sát người tuyết.
Những người tuyết khác đều tròn xoe, nếu đắp tệ thì sẽ méo xẹo, đắp đẹp thì dáng vẻ đáng yêu. Chỉ có của anh, rõ ràng là thân hình mảnh mai của thiếu nữ trong bộ váy dài. Mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ, bờ eo thon hiện rõ. Không ngờ, đôi tay anh có thể tạo ra những đường cong đó.
Người ở xung quanh không phải kẻ ngốc. Bắt gặp cô gái đứng bên cạnh Hàn Trầm, họ liền hiểu ra vấn đề, “Anh đắp hình bạn gái đúng không?”
“Nhìn cũng giống đấy.”
Một cô gái ăn mặc thời thượng nói với Tô Miên bằng ngữ điệu ngưỡng mộ, “Bạn trai chị giỏi thật, đắp được người giống chị quá.”
Bị mọi người nhận xét nên Tô Miên hơi mất tự nhiên. Nhưng cô cũng cảm thấy ngọt ngào và đắc ý, “Đâu có! Tôi không biết anh ấy đắp người tuyết giỏi thế.” Cô liếc qua Hàn Trầm. Chắc cũng không muốn thu hút đám đông nên sắc mặt anh tương đối lạnh lùng. Chỉ khi chạm mắt cô, khóe mắt anh mới ẩn hiện ý cười.
Những người xem trò vui dần tản mát. Hàn Trầm ôm vai Tô Miên, cùng cô ngắm người tuyết.
“Em không ngờ anh có thể đắp giống đến thế. Anh nhìn xem, thân hình, vai, thắt lưng… không khác em là bao.” Cô cười híp mắt.
Im lặng vài giây, anh nói, “Quãng thời gian đó, dù thức hay ngủ, trong đầu anh cũng chỉ toàn hình bóng em. Tuy không nhìn rõ mặt… nhưng vóc dáng, thân hình em quen thuộc như không thể quen thuộc hơn, nhắm mắt anh cũng có thể phác họa.”
Lời thổ lộ này khiến trái tim Tô Miên rung động. Cô chợt nhớ có lần anh từng nói, anh cùng cô… trong giấc mộng xuân.
Hàn Trầm hạ giọng, “Lúc trước, anh nên “xử” em sớm hơn để xác định thân phận. Nếu thế, chúng ta đã không cần phải kéo dài lâu như vậy mới nhận ra nhau.”
Câu này vừa mờ ám vừa có ý chòng ghẹo khiến Tô Miên đỏ mặt, “Hàn Trầm, anh đừng trêu em nữa có được không?”
Hàn Trầm mỉm cười. Lại quấn lấy nhau một lúc, Tô Miên nhìn thiếu nữ cô đơn trên tuyết, tự nhiên nổi hứng, “Em cũng đắp hình anh mới được.”
Hàn Trầm không mấy kỳ vọng, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy, anh liền tháo bao tay đen đưa cho cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Tô Miên nhanh chóng đắp xong người tuyết. Chỉ là hình dạng…
Hàn Trầm chắp tay quan sát người tuyết tròn trịa, gương mặt lệch sang một bên, thân hình miễn cưỡng coi như có chút đáng yêu. Anh lên tiếng, “Em đắp hình Châu Tiểu Triện đấy à?”
Tô Miên tự biết tay nghề mình chẳng ra sao. Cô không nhịn được cười, “Tiểu Triện đâu có mập đến thế?”
“Giống ra phết.” Anh đáp ngắn gọn, nhưng hàm ý sâu xa.
Tô Miên cười híp mắt, “Hàn Trầm! Chúng ta đừng nói xấu Châu Tiểu Triện nữa được không?”
Cùng lúc đó, ở thành phố Lam một nơi cách đây hơn một ngàn cây số cũng đang có một trận tuyết lớn. Những người cảnh sát hình sự đều không có hứng thú với tuyết. Chỉ mình Châu Tiểu Triện kéo Lải Nhải xuống dưới đắp người tuyết.
Hai người ngồi xổm dưới đất. Đang chơi hào hứng, Châu Tiểu Triện đột nhiên ngứa mũi, hắt xì hai cái. Lải Nhải ngẩng đầu trêu cậu ta, “Tiểu Triện! Chắc có người đang nhớ cậu đấy.”
Tiểu Triện sờ mũi, vui vẻ hỏi lại, “Thật vậy sao?” Hai người càng hào hứng đắp người tuyết hơn.
Hàn Trầm và Tô Miên vai kề vai ngắm hai người tuyết. Anh đột nhiên mở miệng, “Ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé!”
Tô Miên ngây ra, nhưng trả lời ngay, “Vâng.” Cô đảo tròng mắt, hỏi anh, “Có phải em đồng ý nhanh quá không? Có phải bây giờ anh cảm thấy lấy em dễ như ra chợ mua rau cải trắng không thế?”
“Phải xem ai mua mới đươc.” Ánh mắt anh sáng tựa sao trời, “Người bình thường có thể mua được rau cải trắng tươi ngon vậy sao? Chỉ mình Hàn Trầm mới mua được thôi.”
Tô Miên yêu chết câu nói “chỉ mình Hàn Trầm” đầy ngạo nghễ của anh. Nhưng ngoài miệng, cô phản bác, “Em chỉ được ví với rau cải trắng thôi á? Ít nhất cũng phải là… nấm hương, nấm hương cao cấp mới đúng!”
Đêm mỗi lúc một khuya, ánh đèn điện lấp lánh ở phía xa xa. Xung quanh vang lên tiếng cười nói rộn ràng, tiếng bước chân đi lại tấp nập. Cô và anh lặng lẽ ôm nhau, ngẩng đầu chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa trong màn đêm đen, giữa khung trời bao la bát ngát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT