Tư Kiêu Kiệt mang An Đức Lỗ đi, ít nhiều khiến Bạch Khởi có chút buồn bã. Dù sao, vì muốn chiến thắng An Đức Lỗ, gần một năm nay hắn điên cuồng tự hành hạ mình, không ngừng tu luyện, đều chỉ vì để đánh bại An Đức Lỗ nếu được đối mặt lần nữa. Đáng tiếc là lần này được gặp An Đức Lỗ, còn có cơ hội đánh bại đối phương thì lại bị kẻ khác làm hỏng. Việc này khiến Bạch Khởi khó tránh khỏi cảm giác buồn bã khó diễn tả trong lòng.

Nhưng buồn bã chỉ là tạm thời, mấy ngày sau Bạch Khởi đã hồi phục và lại cắm đầu vào những bài tập luyện phức tạp hơn. Vòng trọng lực - sản vật của văn minh ma pháp thượng cổ được tăng mười lần trọng lực lại được đeo lên người Bạch Khởi. Ngoài ra Bạch Khởi còn tìm người làm riêng cho hắn một bộ áo và bao cổ tay bằng hàn thiết, những cái này cũng không phải để tăng cường phòng ngự cho hắn.

Sở dĩ có yêu cầu như thế hoàn toàn bởi vì trọng lượng của hàn thiết, đừng coi thường hàn thiết, loại sắt nặng nhất trên đại lục chính là thứ này, song nó không giống huyền thiết rắn chắc nhất, loại hàn thiết này tỏa ra hơi lạnh tê tái và trọng lượng nặng vô cùng, một miếng hàn thiết to bằng nắm tay nặng khoảng năm mươi cân, một cái áo phải nặng đến một trăm năm mươi cân, còn một đôi bao cổ tay cũng phải nặng khoảng một trăm cân.

Đương nhiên Bạch Khởi không vác cả đống đó lên người luôn, hắn phải vác dần dần. Đầu tiên là mặc cái áo hàn thiết vào và tập luyện, sau khi đã thích ứng mới đeo bao cổ tay lên, ngoài ra còn đeo thêm vòng trọng lực. Một tháng sau trọng lượng cả người Bạch Khởi đã đạt đến chín trăm cân…

Trọng lượng thế này đừng nói đến một đại đấu sư, dù là cường giả cấp đấu linh cũng rất khó khăn, song Bạch Khởi đã cố gắng vác nó. Tuy sau khi mặc những thứ này lên động tác của Bạch Khởi trở nên rất chậm chạp, sức mạnh cũng không phát huy được, nhưng ít ra… ít ra Bạch Khởi vẫn chống đỡ được. Hàng ngày dù là ăn cơm hay đi ngủ cũng không tháo bỏ chúng ra, nên cơ thể Bạch Khởi được tập luyện rất tốt. Một tháng từ từ trôi qua, Bạch Khởi cũng dần thích ứng với trọng lượng này và bắt đầu tập một số bài đơn giản để tăng cường thực lực.

"Răng rắc răng rắc…" Một buổi chiều Bạch Khởi đang tập mấy bài đơn giản ở góc vườn, còn Khiếu Thiên bên này thì đang ôm chặt đống ma hạch. Hiện tại không phải là thời kì văn minh ma pháp thượng cổ, ma pháp đã tiêu thất rồi, nhu cầu ma hạch đã ít lại càng ít hơn, ma hạch rất dễ tìm, giá cũng không đắt, Bạch Khởi không do dự lấy hết tiền của hắn ra mua ma hạch làm đồ ăn vặt cho Khiếu Thiên, và điều này không thể nghi ngờ đó là quyết định này vô cùng chính xác.

Tuy Khiếu Thiên bề ngoài không có thay đổi gì lớn, chỉ to cao rắn chắc hơn, nhưng Bạch Khởi biết nó hoàn toàn không đơn giản thế, trong cơ thể Khiếu Thiên dường như đang không ngừng tích lũy năng lượng, không ngừng ấp ủ cái gì đó, một khi nó bộc phát ra thì e rằng sẽ rất khủng khiếp… Tất nhiên sự bộc phát này cần có một tiền đề, đó là Khiếu Thiên cần nạp đủ năng lượng, mà năng lượng này chắc chắn phải cực kỳ lớn.

"Thiếu gia… thiếu gia… Lão gia phái người từ Vương Đô đến… nói… nói là muốn đón ngài đi Vương Đô…" Áo Ba Mã từ xa chạy đến, thở hổn hển nói với Bạch Khởi, vẻ mặt vui mừng hết mức… tất nhiên không phải mừng cho hắn, mà là mừng cho Bạch Khởi.

Ai cũng biết, còn một tháng nữa là đến lúc Bạch Khởi làm lễ trưởng thành, tròn 16 tuổi, lúc này Bạch Kình Thiên phái người đến đón Bạch Khởi là việc trong dự liệu, song vẫn khiến mọi người vui mừng, vì việc này chứng tỏ rằng Bạch Khởi sẽ làm lễ trưởng thành cùng những con cháu quý tộc ở Vương Đô, ngoài ra sẽ được phong một danh hiệu tước sĩ không to không nhỏ. Nếu gặp may mắn, thậm chí có thể thực sự thăng cấp quý tộc và trở thành một nam tước, dù gì thì Bạch Kình Thiên bây giờ rất được quốc vương bệ hạ xem trọng mà, nên con trai duy nhất của ông rất có thể được bổ nhiệm thẳng làm quý tộc như con cháu các gia tộc lớn được sủng ái kia.

Tuy nam tước chỉ là tước vị thấp nhất của tầng lớp quý tộc, song vẫn vô cùng quan trọng. Đối với Bạch Khởi, nó đại diện cho lợi ích không thể ngờ được. Hiện tại Bạch Khởi chỉ là một Bạch đinh, tuy phụ thân hắn là bá tước nhưng hắn không được phong, chỉ được coi là Bạch đinh, chứ không được hưởng thụ đặc quyền của quý tộc… Đương nhiên là Bạch Khởi vẫn có đủ cái gọi là đặc quyền của quý tộc vì dù sao chẳng ai lại đi xoi mói việc này. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng nếu Bạch Khởi giành được tước vị, thì lợi ích hắn sẽ có rất rõ ràng. Thứ nhất là có thể sẽ giành được một miếng đất phong, có thu nhập của riêng mình. Tuy đất phong của nam tước thường rất nhỏ, thậm chí đại đa số không có, nhưng nếu may mắn có thì thu nhập mỗi năm ít nhất cũng khoảng mấy trăm nghìn kim tệ.

Thứ hai, nếu Bạch Khởi giành được tước vị thì sẽ có một số đặc quyền quý tộc nhất định, có thể quang minh chính đại chiêu gọi bộ hạ của mình, bồi dưỡng thủ hạ. Tuy số lượng này có hạn chế nhất định nhưng ít ra hắn có thể quang minh chính đại làm, vì một người dân thường không được chiêu binh mãi mã, tự ý tổ chức quân đội, còn quý tộc thì có thể, tuy… có hạn chế rõ ràng về số lượng… song binh mã họ thu nhận là hợp pháp, không cần lo lắng có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Thứ ba, cũng là điểm lợi quan trọng nhất của Bạch Khởi, đó là quý tộc được miễn thuế, tất nhiên mức độ miễn thuế có hạn chế nhất định theo tước vị, một nam tước chỉ có thể được miễn 10% thuế, song đừng xem thường 10% này, đây mới là khoản để chống đỡ cuộc sống xa hoa phung phí của đại đa số quý tộc, là nguồn gốc thu nhập thực sự của họ, đó là việc miễn thuế. Đại đa số thương nhân đều dựa vào một quý tộc, kinh doanh dưới danh nghĩa của quý tộc đó để tránh thuế, phần trốn thuế đó phần lớn đều được chia 50 – 50, đây mới là điểm lợi quan trọng nhất của tước vị…

Có lợi ích này nên Bạch Khởi cũng coi trọng tước vị, vì tước vị đại biểu cho vinh hiển, cho tiền bạc, có tiền sẽ có thực lực, có thực lực thì có thể vươn lên nơi cao hơn, đây chính là thứ Bạch Khởi cần. Vì vậy sau khi nghe tin này, hắn ngẩn người ra, sau đó nét mặt vô cùng rạng rỡ.

"A Bố… Không… Áo Ba Mã, đi thôi… Chúng ta đi gặp người khách từ Vương Đô đến…" Bạch Khởi vỗ vai Áo Ba Mã, hớn hở nói. Nói rồi tiện tay vớ lấy một chiếc áo bên cạnh khoác lên người.

"Vâng… thiếu gia… Nhưng mà… thiếu gia, sau này ngài cứ gọi tôi là A Bố đi, cái tên này nghe thuận tai hơn, còn cái tên ngài đặt cho tôi… tôi nghĩ nên để người ngoài gọi thôi…" A Bố đi theo Bạch Khởi, vừa đi vừa nói lí nhí.

"Hà hà… Làm sao? Cảm thấy ngượng à? Thôi được rồi, sau này ta vẫn gọi ngươi là A Bố vậy… Tất nhiên, đừng quên, trước mặt người ngoài ngươi là Bối Lạp Khắc Áo Ba Mã, nô bộc của ta!" Bạch Khởi cười sằng sặc, nghiêng đầu nói, nói xong thì cũng đã đến tiền sảnh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play