Bọn họ đuổi nhau đại khái mất thời gian một ngày, khi Bạch Khởi tới gần nơi từng là Giáo Đình, cuối cùng hắn cũng dừng bước, vững vàng hạ xuống trên bầu trời Thánh Vực. Hắn không chuẩn bị tiếp tục chạy nữa, đến chỗ này có thể yên tâm giao chiến với bọn họ. Bản thân hoàn toàn không cần phải chạy, đánh thì đánh, ngoài ra hắn còn có thể trực tiếp tiêu hủy Thánh Vực này, phá vỡ Quang Minh phong ấn, khi sắp chết chỉ cần trong một khắc hoán chuyển Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể thì có thể có được thắng lợi. Ở đây Bạch Khởi giống như đã có được tư cách bất bại rồi, cho nên hắn mới dừng bước, chuyển sang chuẩn bị giao chiến với hai người đã đuổi theo mình cả một ngày trời.

Khi Bạch Khởi vừa ổn định thân hình thì một giây sau hai người Chiến Thần Vô Song và Minh Vương Cáp Địch Tư trong nháy mắt cũng xuất hiện hai bên Bạch Khởi. Minh Vương vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, nheo mắt bắt đầu quan sát đánh giá Bạch Khởi. Thẳng thắn mà nói hắn không thể không thừa nhận Bạch Khởi rất lợi hại. Bạch Khởi là con người lợi hại nhất mà hắn từng gặp, hơn nữa tài năng của Bạch Khởi còn khiến bản thân hắn cũng cảm thấy hổ thẹn. Nếu Bạch Khởi không đi nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến bản thân hắn cảm thấy kinh hãi, bản thân mình cũng không truy sát hắn. Dù sao Bạch Khởi và Chiến Thần Vô Song có thù chứ không phải là có thù với Minh Vương Cáp Địch Tư hắn.

Nhưng tài năng của Bạch Khởi thật sự quá khủng khiếp, điều này khiến Cáp Địch Tư có chút sợ hãi, cho nên hắn không thể để Bạch Khởi thật sự trưởng thành rồi mới giết chết Bạch Khởi nếu không thì Cáp Địch Tư sợ là sẽ không được sống yên ổn.

Ngược lại với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Minh Vương Cáp Địch Tư, Chiến Thần Vô Song đứng ở đó lại lộ rõ vẻ cuồng ngạo, nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt cười lạnh một tiếng, sau đó nói với vẻ hơi đùa cợt:

- Chạy sao, sao ngươi lại không chạy nữa?

- Chạy ư? Ta không cần, ta không muốn chiến đấu với các ngươi ở Tây phương không phải vì Bạch Khởi ta sợ các ngươi, mà là vì ta không muốn làm bị thương các binh sĩ của ta. Nhưng ở đây thì ta không cần phải ngại rồi. Nơi này không có ai cả, mấy trăm dặm xung quanh đều trống trải, tất cả mọi người ở đây đều đã bị ta xua đi, ở đây ta có thể thoải mái giao đấu với các ngươi, đương nhiên không cần phải chạy nữa.

Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Chiến Thần Vô Song, mà đưa ánh mắt nhìn về hướng của Minh Vương Cáp Địch Tư. Xem ra người Bạch Khởi thật sự chú ý đến chỉ có Cáp Địch Tư mà thôi còn Chiến Thần Vô Song đã là quá khứ rồi.

Nếu như lần trước Bạch Khởi còn có chút kiêng nể đối với Chiến Thần Vô Song thì bây giờ con người này Bạch Khởi căn bản không hề xem trọng. Hắn đã không còn tư cách giao thủ với mình, quả thật hắn rất lợi hại hơn nữa đòn công kích của hắn có thể làm thương tổn mình, nhưng kẻ thù quan trọng nhất bây giờ lại không phải hắn mà là người trung niên mặc áo đen trước mặt. Bạch Khởi có thể cảm nhận rõ ràng được sự nguy hiểm của đối phương, thậm chí người đó so với bản thân Bạch Khởi bây giờ còn lợi hại hơn mấy phần, khí tức trên người hắn khiến Bạch Khởi cảm thấy rất khó chịu.

- Ngươi…

Chiến Thần Vô Song tức giận nói, nhìn thấy Bạch Khởi ngay cả liếc mắt nhìn mình cũng không nhìn, hai mắt vội bốc hỏa, há miệng mắng to, nhưng Bạch Khởi vẫn không mở miệng, liếc nhìn Minh Vương Cáp Địch Tư đang ở trước mặt Bạch Khởi nheo mắt nói:

- Lần này ngươi mới là kẻ địch của ta, trước khi chúng ta chiến đấu, hãy nói cho ta biết tên của ngươi.

- Ha ha. Đối với những kẻ yếu hơn từ trước đến giờ ta chưa từng nói cho bọn chúng biết tên của ta, nhưng con người trẻ tuổi kia, ta không thể không nói ngươi là một kẻ rất mạnh, cho nên ta có thể nói cho ngươi biết tên của ta. Ta tên là Cáp Địch Tư, mọi người đều gọi ta là Minh Vương.

Cáp Địch Tư cười ha ha, tự báo tên mình, mặc dù hắn đã hạ quyết tâm giết chết Bạch Khởi nhưng một tài năng như Bạch Khởi thật sự rất đáng được tôn trọng, cho nên hắn mới nói ra tên họ của mình.

- Minh Vương Cáp Địch Tư? Ta với ngươi hình như không có thù oán gì, tại sao ngươi phải đối phó với ta?

Bạch Khởi từ chối cho ý kiến, hỏi tiếp, nếu có thể khuyên Cáp Địch Tư thối lui đương nhiên rất tốt, có thể giảm bớt không ít phiền phức, mặc dù Bạch Khởi cũng biết khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

- Đúng vậy, hai người chúng ta vốn không có thù hận gì cả, thậm chí trước đây ta căn bản không biết ngươi, nhưng ta nghe Chiến Thần Vô Song nói về ngươi, một người còn trẻ như ngươi mà đã có tu vi như vậy, tương lai tiền đồ còn phát triển thế nào, ngươi quá nguy hiểm, không nên tồn tại trên thế giới này. Huống chi Chiến Thần Vô Song đã đáp ứng một số điều kiện của ta khiến ta không có cách nào cự tuyệt, cho nên ta mới tới đối phó với ngươi… Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta chiến đấu thôi, bây giờ có nói gì cũng không có ý nghĩa gì rồi.

Minh Vương Cáp Địch Tư cười ha ha, nói như vậy, nói xong trường thương màu đen đã xuất hiện trong tay của Cáp Địch Tư. Nghĩ kĩ thì đây chính là vũ khí của hắn, Vong Linh Cốt Mâu, một vũ khí vô cùng tà ác, theo truyền thuyết những người nào bị nó xuyên thấu không có ai có thể sống sót. Tất cả sức mạnh đều bị nó nuốt chửng, nó có tính chất như Hóa Huyết Thần Đao, đương nhiên nó không mạnh như Hóa Huyết Thần Đao.

Vong Linh Cốt Mâu giết chết người nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp thu một phần trăm sức mạnh, nhưng Hóa Huyết Thần Đao lại có thể hấp thụ tuyệt đối toàn bộ sức mạnh, cái nào mạnh cái nào yếu rõ như ban ngày. Nhưng thứ này ở trong tay của Minh Vương không biết đã bao nhiêu lâu rồi, không biết đã giết bao nhiêu người, là Ma Khí có sức mạnh mạnh mẽ, còn Hóa Huyết Thần Đao mặc dù lợi hại nhưng thời gian theo Bạch Khởi lại quá ngắn, uy lực có hạn, hai người bọn họ so sánh thật sự không hơn kém nhau là mấy.

- Đúng vậy, bây giờ có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, các ngươi đã đến rồi, vậy thì ra tay đi, cùng lên một lượt đi!

Bạch Khởi đưa Hóa Huyết Thần Đao ra trước ngực, lạnh lùng nói, một luồng khí thế theo đó tăng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người trước mặt, trong nhãn thần lộ vẻ khinh bỉ và anh dũng.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên trước mặt ba người, một giây sau một bóng người từ đằng xa phóng tới. Ma Thần Đại Hắc Thiên thình lình xuất hiện bên cạnh Bạch Khởi.

- Đại Hắc Thiên, sao lại là ngươi!

Minh Vương Cáp Địch Tư và Chiến Thần Vô Song nhìn thấy tình cảnh như vậy nhất thời kinh hãi hét lớn, bọn họ không ngờ Ma Thần Đại Hắc Thiên đã biến mất trong truyền thuyết lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện ở đây, trước mặt Bạch Khởi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Chiến Thần Vô Song có chút sững sờ nhưng Minh Vương lại nheo mắt, bất giác thối lui vài bước và giữ khoảng cách nhất định với Chiến Thần. Hắn vốn rất đề phòng với mười hai Chủ Thần, căn bản không tin Chiến Thần Vô Song, lúc này Ma Thần Đại Hắc Thiên đột nhiên xuất hiện, nếu lại có thêm mấy người khác tới, thêm cả Bạch Khởi thì hôm nay Minh Vương này rất có thể sẽ tiêu đời ở đây, đối với điều này hắn không thể không đề phòng.

- Ha ha… tại sao không thể là ta? Sao hả Chiến Thần Vô Song, ngươi cho rằng ta thật sự đã chết sao? Cùng là Chủ Thần ngươi lại tưởng rằng ta có thể chết dễ dàng như vậy sao? Nói ra hai chúng ta còn có một món nợ chưa tính sổ, năm đó nếu không phải ngươi và tên xú nữ nhân Quang Minh Thần liên thủ công kích ta, thì sao ta có thể rơi vào tình cảnh linh hồn sót lại như vậy. Nếu không phải huynh đệ Bạch Khởi của ta tình cờ giúp ta thì bây giờ ta vẫn chỉ là một vong hồn mà thôi. Ngươi khiến ta bị giam cầm ở đó mấy vạn năm, hôm nay ta nhất định phải đòi lại món nợ này!

Ma Thần Đại Hắc Thiên nghe xong lời này thì hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Nói như vậy ngươi là đối thủ của chúng ta?

Chiến Thần Vô Song nheo mắt nói. Ma Thần Đại Hắc Thiên thật sự rất khó chơi, Chiến Thần Vô Song không phải đối thủ của hắn, nhưng bây giờ không phải là thời kỳ toàn thịnh của hắn. Vừa rồi Chiến Thần Vô Song đã len lén nhìn qua, thực lực của Ma Thần Đại Hắc Thiên bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn chưa phải là đối thủ của mình, cho nên thái độ của hắn lại ương ngạch trở lại.

- Đương nhiên, mặc dù bây giờ ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không phải là đối thủ của ngươi nhưng hôm nay ta nhất định phải ngăn cản ngươi, chưa nói đền tình cảm huynh đệ của ta và Bạch Khởi, và Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử của hai chúng ta, ta không thể để ngươi làm hắn thương tổn chút gì!

Ma Thần Đại Hắc Thiên lạnh giọng nói.

- Ha ha… Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử? Nói như vậy chỉ cần giết chết ngươi, như vậy Bạch Khởi cũng sẽ chết đúng không?

Chiến Thần Vô Song sau khi nghe thấy lời này nhãn thần sáng ngời nhất thời có chút cao hứng nói. Bạch Khởi không dễ đối phó, nhưng Ma Thần Đại Hắc Thiên lại rất dễ đối phó, mặc dù cũng rất mạnh nhưng hắn có đủ tự tin có thể đối phó được với Ma Thần Đại Hắc Thiên.

- Không… kẻ địch của ngươi là ta, không phải hắn!

Đột nhiên một thanh âm từ trên trời giáng xuống, một giây sau một bóng người chắn trước mặt của Ma Thần Đại Hắc Thiên, đưa ánh mắt nhìn về hướng của Chiến Thần Vô Song. Người này không phải là ai khác mà chính là Lão tổ tông của Thiên Kiếm Sơn, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại. Mặc dù thực lực của lão chỉ có cấp bậc Tứ Tinh Đấu Thần, cũng chỉ mới tiến vào cảnh giới Chủ Thần nhưng khí thế này của lão so với Chiến Thần Vô Song mà nói chỉ mạnh không yếu.

- Cái gì! Cái tên này, hắn là kẻ thù của ta… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ma Thần Đại Hắc Thiên nhìn thấy có người cướp kẻ địch của mình nhất thời sắc mặt có chút ửng đỏ, có chút phẫn nộ nói. Mặc dù hắn cũng biết lúc này người xuất hiện ở đây đối phó với Chiến Thần Vô Song nhất định có liên quan đến Bạch Khởi, nhưng đã từng là một trong số các Chủ Thần, Ma Thần Đại Hắc Thiên cũng có sự tôn nghiêm của mình, thực lực của hắn mặc dù có chút tổn thương, nhưng hắn cũng không muốn người khác thay mình xuất trận.

- Đại ca… huynh hãy đợi trước đi, Độc Cô tiền bối với ta vốn là bằng hữu lâu năm, đương nhiên ông ấy cũng không phải muốn giúp gì huynh, ông ấy làm như vậy ta có thể hiểu. Độc Cô tiền bối có một tâm nguyện, đó chính là muốn thất bại một lần trong đời. Ông ấy ngăn cản huynh là muốn giao đấu với Chiến Thần Vô Song, hy vọng huynh đừng để ý.

Chưa đợi Đại Hắc Thiên nói xong, Bạch Khởi đã mở miệng nói.

Nghe xong lời này Độc Cô Cầu Bại quay đầu lại liếc nhìn Ma Thần Đại Hắc Thiên lập tức nói:

- Xin lỗi, ta đã đợi ba ngàn năm rồi, ba ngàn năm nay ta chỉ hy vọng có người có thể công kích ta, cơ hội này ta nhất định phải có được.

Đối với chuyện này Ma Thần Đại Hắc Thiên cũng bất đắc dĩ đồng ý, cũng không phản đối gì. Dù sao nếu không cần hắn cũng không muốn liều mạng với Chiến Thần Vô Song lúc này. Thực lực của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu có đánh thì người chịu thiệt nhất định sẽ là hắn. Bây giờ có người muốn thay hắn xông lên hắn đương nhiên đồng ý, hơn nữa người này xem ra cũng rất mạnh.

- Chỉ cầu một lần thất bại? Ha ha ha, được, hôm nay ta sẽ công kích ngươi, giết chết ngươi, để ngươi biết sức mạnh của Chiến Thần ta.

Chiến Thần Vô Song tức giận nói, người này mới nhìn đã biết là con người. Những kẻ nhân loại này thật là càng ngày càng quá đáng, một mình Bạch Khởi dám phản kháng lại Chư Thần cũng đủ rồi, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một kẻ khiêu chiến với mình. Điều này khiến Chiến Thần Vô Song rất tức giận, hắn đã quyết định giải quyết kẻ vướng bận trước mặt, sau đó giết chết Ma Thần Đại Hắc Thiên, cuối cùng đối phó với Bạch Khởi.

- Làm ta thất bại? Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó không?

Độc Cô Cầu Bại lạnh lùng nói, giữa lúc nói đã vung tay lên, vô số thanh kiếm khí ngưng kết lại tạo thành trường kiếm trải rộng khắp cả bầu trời. Sau khi Độc Cô Cầu Bại chỉ một ngón tay, vô số kiếm khí đều nhắm về phía Chiến Thần Vô Song. Chiến Thần Vô Song vẫn còn chưa phản ứng đã bị vô số kiếm khí bao vây.

- Ầm ầm…

Vô số kiếm khí xông về phía Chiến Thần Vô Song, phát nổ trên người Chiến Thần Vô Song, đồng thời còn truyền đến thanh âm đinh đinh đang đang, tạo cho người ta cảm giác kim thiết giao nhau. Chiến Thần Vô Song bị vô số kiếm khí cường đại này công kích trên mặt đất, mặt đất cũng bị kiếm khí quét ngang một lượt. Kiếm khí này phảng phất như quả bom được ném xuống từ máy bay chở bom vậy, khiến tất cả bình địa vạn dặm xung quanh đều bị san bằng. Mỗi một tấc đất đều bị cuộn tung lên, trên mặt đất tạo nên một trận khói bụi.

- Chuyện… chuyện này sao có thể chứ! Tên này ngươi lại dám đả thương ta, ta phải giết chết ngươi!

Chiến Thần Vô Song tức giận rống lên, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Độc Cô Cầu Bại. Chiến giáp hoàng kim sắc trên người đã bao trùm toàn bộ cơ thể, đồng thời cũng che kín toàn bộ phần đầu. Trường thương trong tay chỉ về hướng của Độc Cô Cầu Bại lớn tiếng nói.

Nhưng Độc Cô Cầu Bại chỉ hừ lạnh một tiếng khinh bỉ nói:

- Đúng là thùng rỗng kêu to, nếu không phải nhờ khôi giáp của ngươi thì vừa rồi ngươi đã bị thương rồi, ta tiện tay xuất chiêu một đòn ngươi đã chật vật như vậy, vậy mà còn muốn công kích ta? Hy vọng ngươi có thể lấy ra toàn bộ thực lực, nếu không thì nguyện vọng của ta lại thất bại rồi, như vậy ta sẽ rất tức giận, thậm chí giết chết ngươi!

Nói xong Độc Cô Cầu Bại hóa thành một thanh trường kiếm khổng lồ nhằm về hướng Chiến Thần Vô Song xông tới, trường kiếm khổng lồ đột ngột va chạm với trường thương của Chiến Thần Vô Song. Hai người bọn họ tự lùi ra sau một bước, nhưng Độc Cô Cầu Bại vẫn không bị thương, chỉ hơi mỉm cười, tiếp tục bắt đầu triển khai công kích. Vô số trường kiếm trôi bập bềnh bên cạnh Độc Cô Cầu Bại, tỏa ra sát khí kinh người bắt đầu triển khai đòn công kích đối với Chiến Thần Vô Song.

- Ngạc nhiên thật, tên này không ngờ lại lợi hại như vậy, bây giờ nhân loại càng ngày càng không dễ chọc rồi. Vị huynh đệ Bạch Khởi của ta đã là một nhân vật lợi hại như vậy, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người thế này, xem ra sau này ta không thể xem thường con người rồi.

Ma Thần Đại Hắc Thiên thấp giọng cảm thán, nói xong hắn vội tránh xa khỏi đó mấy vạn dặm, hắn không muốn bị liên lụy trong cuộc giao chiến này, một ngày nào đó dính dáng trong đó sợ là sẽ không sống yên ổn.

- Xem ra đồng bạn của ngươi rất lợi hại, Chiến Thần Vô Song lần này lại phiền phức rồi.

Minh Vương Cáp Địch Tư khẽ cười rồi nói, nói xong đã rút Vong Linh Cốt Mâu ra đối phó với Bạch Khởi, ý tứ đã hết sức rõ ràng.

- Đúng vậy, bằng hữu của ta rất lợi hại nhưng ta so với hắn còn mạnh hơn, cho nên đối thủ của ta là ngươi. Nếu như đã không còn chuyện gì vướng bận vậy thì chúng ta có thể công bình đánh một trận rồi, ta vẫn muốn xem xem Minh Vương Cáp Địch Tư khủng khiếp vạn phần trong truyền thuyết rút cục lợi hại như thế nào.

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, Hóa Huyết Thần Đao đưa ra trước ngực, cũng chuẩn bị bắt đầu động thủ.

- Ha ha, ta lợi hại hay là không lợi hại, ngươi cứ đợi rồi sẽ biết, nhưng ta phải nói cho ngươi biết một điều, cho dù vừa rồi ta cũng chuẩn bị cùng với Chiến Thần Vô Song cùng đối phó với ngươi, nhưng bây giờ đối phó với ngươi chỉ cần một mình ta là đủ rồi.

Minh Vương Cáp Địch Tư tự phụ nói, thực sự cho dù vừa rồi hắn cũng định cùng Chiến Thần Vô Song đối phó với Bạch Khởi, Chiến Thần Vô Song có thể không nể mặt đánh ẩu Bạch Khởi nhưng Minh Vương hắn tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy.

Được xem là vị Thần mạnh nhất, là người có lực chiến đấu cường đại nhất trong các Chư Thần, mặc dù nằm ngoài mười hai Chủ Thần nhưng không phải vì thực lực của hắn không đủ mà là vì hắn không thuộc về hàng ngũ mười hai Chủ Thần. Xét về trình độ mà nói hắn không xem trọng mười hai Chủ Thần, cảm thấy bọn họ không ngồi bằng với bản thân mình, cho nên hắn không phải là một trong mười hai Chủ Thần nhưng thực lực cường đại của hắn thì không còn gì phải nghi ngờ.

Nếu hắn và Chiến Thần Vô Song cùng vây kích Bạch Khởi vậy thì hắn thật sự đã mất mặt rồi. Hắn không làm những chuyện như vậy, cho dù hắn có khó khăn, hắn cũng không muốn cùng người khác vây kích một người. Hơn nữa hắn có sự tự tin tuyệt đối, bản thân có thể đánh bại Bạch Khởi, không cần người khác nhúng tay vào, Minh Vương Cáp Địch Tư hắn là vô địch.

- Vậy sao? Đã như vậy thì đừng phí lời nữa, động thủ đi!

Bạch Khởi cũng rất nghiêm túc, cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức bắt đầu động thủ. Bây giờ Minh Vương nói cái gì đều không có ý nghĩa. Minh Vương nghĩ thế nào là chuyện của hắn nhưng bây giờ hai người là kẻ thù không phải bằng hữu, bản thân đương nhiên chỉ muốn tiêu diệt hắn, Bạch Khởi không cần biết đến những cái khác, chỉ cần biết điều này là đủ rồi.

Cho nên lúc này Bạch Khởi ra tay, ra tay như sấm động gió thổi, Hóa Huyết Thần Đao trong tay trong nháy mắt đã bộc phát ra một trận hồng quang, hướng về phía Minh Vương Cáp Địch Tư mà bổ tới. Mười hai cánh sau lưng cũng theo đó mà dựng lên, sức mạnh và tốc độ của Bạch Khởi bỗng nhiên được nâng cao lên mười hai lần, trực tiếp bổ về Minh Vương Cáp Địch Tư.

- Đinh đang.

Minh Vương Cáp Địch Tư trở tay không kịp vội vàng dùng Vong Linh Cốt Mâu chống đỡ, hắn cũng không dám dùng cơ thể của mình chống lại Hóa Huyết Thần Đao vì hắn cảm nhận rõ ràng được vũ khí này trong tay Bạch Khởi có năng lực phá hoại cơ thể của mình, cho nên hắn không dám để Hóa Huyết Thần Đao tiếp cận.

Sau khi hai người giao chiến một lúc, dần dần lui về sau, Bạch Khởi thối lui khoảng mười mấy bước rồi mới dừng cơ thể lại, còn Minh Vương Cáp Địch Tư cũng không khác Bạch Khởi là mấy, cũng nhanh chóng rơi xuống đất rồi mới ổn định thân hình của mình.

- Nguy hiểm thật, nếu rơi xuống đất thì thật là mất mặt.

Minh Vương Cáp Địch Tư nghĩ thầm trong lòng nhưng điều này không ảnh hưởng đến động tác của hắn. sau khi rơi xuống tốc độ phản hồi cao hơn, hướng về phía Bạch Khởi mà công kích. Vong Linh Cốt Mâu mang theo sát khí phá thiên, hóa thành huyết hồng sắc, có khoảng trăm tia lớn nhỏ trực tiếp nhắm về ngực Bạch Khởi mà đâm tới. Bạch Khởi lắc mình tránh khỏi đòn công kích, một luồng đao khí trực tiếp bổ về phía Minh Vương Cáp Địch Tư.

Đòn công kích như vậy đương nhiên không thể tạo ra thương tổn gì cho đối phương, khi bắt đầu công kích chỉ mang tính thăm dò, bất luận là Minh Vương Cáp Địch Tư hay là Bạch Khởi đều không hiểu rõ về sức mạnh của đối phương. Mặc dù chỉ biết đại khái, nhưng cụ thể vẫn chưa nắm rõ, cho nên bắt đầu bọn họ chỉ đơn giản thăm dò một chút, sau đó mới ra tay thật sự nhưng sự thăm dò đơn giản lại tạo thành hậu quả khiến hai người choáng váng, không biết sau khi giao đấu thật sự sẽ tạo thành tình cảnh như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play