Chỉ chốc lát hai người đã xuyên qua đường đá rộng rãi đến trước cửa phủ đệ Bạch gia, Bạch Khởi trở về lập tức có nô bộc cuống quýt ra đón, có người chạy vào bẩm báo với Bạch Kình Thiên, mọi người tiền hô hậu ủng theo sau Bạch Khởi, có vẻ vô cùng ân cần.
"Ha haha… con trai ta trở về rồi…. trở về là tốt… con vừa đi đã hơn nửa năm, bây giờ trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi… ồ… để cha nhìn chút nào. Thân hình lại cao lớn hơn không ít, còn cao hơn cha… ha ha… thế nào, những ngày qua con sống có tốt không?" Khi Bạch Khởi bước vào cổng, Bạch Kình Thiên vẻ mặt vui cười chạy nhanh ra đón, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi liền ôm chầm, sau đó vỗ vào vai Bạch Khởi, vẻ mặt tươi cười nói.
"Xem ra Bạch Khởi nhất định sống ở đó rất tốt, nếu không… có điều lão gia, không phải là ta có ý gì, Bạch gia cũng có quy củ của Bạch gia, không nói với người nhà mà đã đi, vừa đi đã hơn nửa năm, muốn đi là đi, muốn đến là đến… coi Bạch gia này là nơi nào… nếu người không xử phạt… còn ra thể thống gì nữa? Đúng lúc này, một gióng nói lạnh lùng trong trẻo lập tức truyền đến, giọng nói của chủ nhân này không cần hỏi cũng biết là ai - Mã Tháp Sa, ngoài bà ta ra… không còn ai khác.
Lời của Mã Tháp Sa vừa thốt ra, vẻ mặt Bạch Kình Thiên lập tức có chút khó coi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, sau đó trở lại dáng vẻ ban đầu, hắng giọng nói: "Khi Bạch Khởi đi đã nói cho ta, là ta cho nó đi, chỉ là lúc đó chưa nói với các ngươi mà thôi… điều này nói ra cũng phải trách ta, đến đến đây con trai, đi vào cùng cha, cha có chuyện muốn hỏi con."
Nói xong, không để ý đến Mã Tháp Sa liền lôi tay Bạch Khởi đi vào trong phòng, điều này khiến cho Bạch Khởi trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, nói thực lần trước, lần đầu tiên Bạch Khởi đến vương đô đã cảm thấy quan hệ giữa Bạch Kình Thiên và Mã Tháp Sa có chút quái dị, nhưng vẫn chưa đến mức độ này, Bạch Kình Thiên lại không cho Mã Tháp Sa một chút thể diện trước mặt mọi người, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút kinh ngạc…
"Lẽ nào giữa hai người thực sự xảy ra mâu thuẫn gì đó không thể hòa giả được? Trong lòng Bạch Khởi nghĩ thầm.
Có điều hắn lại không mở miệng ra hỏi, liếc nhìn Mã Tháp Sa rồi cùng Bạch Kình Thiên đi vào trong phòng, Mã Tháp Sa đứng đó tức giận, sắc mặt trắng bệch, hung dữ nhìn Bạch Khởi giống như muốn lột da Bạch Khởi vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi Bạch Khởi đi không nói một lời, quay người rời khỏi sân, giống như đã chịu một kích thích rất lớn.
Đi vào trong phòng, không có người ngoài, chỉ còn lại hai cha con Bạch Kình Thiên và Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên ngồi đó, hài lòng nhìn Bạch Khởi, sau đó tươi cười nói: "Những ngày qua con sống có tốt không?"
"Cũng không tệ lắm, những ngày qua con đã học được rất nhiều điều, hơn nữa thực lực tăng lên không ít." Bạch Khởi không nói tỉ mỉ tình hình ở vùng đất Hỗn Loạn với Bạch Kình Thiên mà chỉ nói sơ qua như vậy, không phải là không tin Bạch Kình Thiên, chỉ là có một số chuyện Bạch Khởi không muốn nói nhiều, không phải ai cũng có bí mật của riêng mình sao?
"Ưm… nói đến thực lực của con… cha cảm thấy… cha bây giờ hình như nhìn không thấu con rồi… con…" Nghe Bạch Khởi nói xong, Bạch Kình Thiên bất giác nhíu mày nói, khi nói, vẻ mặt vô cùng quái dị, ông ấy thân là một bát tinh đấu linh, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể thăng cấp cao thủ cửu tinh đấu linh cũng không nhìn thấu Bạch Khởi hiện nay, điều đó đại diện cho cái gì? Nó có thể đồng nghĩa với việc thực lực của Bạch Khởi cao hơn ông ấy, thậm chí…. có khả năng tiến vào cấp đấu tông khiến cho mọi người không thể nhìn rõ thực hư…. Nhưng… điều này… có thể sao? Lời này nói ra ngay cả Bạch Kình Thiên cũng không tin nổi.
"Điều này… tam tinh đấu tông…" Bạch Khởi do dự một chút rồi nói vậy.
"Choang~" Chén trà trong tay Bạch Kình Thiên rơi xuống đất biến thành mảnh vỡ vụn, cơ thể hắn bất giác run lên, đứng dậy, hai mắt trừng lên như quả cầu da, nắm lấy vai Bạch Khởi, hơi run rẩy nói: "Con… con nói gì? Tam tinh đấu tông?"
Bạch Kình Thiên vẻ mặt kích động hiện lên mấy chữ không dám tin, Bạch Khởi gật đấu khẳng định, nhưng vừa gật đầu, Bạch Khởi vừa chú ý đến Bạch Kình Thiên trước mặt, sợ cha mình chịu không nổi kích thích mà ngất đi… dù sao, tuổi đã nhiều như vậy rồi… thực ra Bạch Khởi không có ý định nói ra chuyện này, chẳng lẽ chuyện này có thể khiến mọi người không kích động sao? Nhưng đây là cha của mình, nếu ông ấy hỏi, Bạch Khởi đương nhiên không phải giấu diếm điều gì, bởi vậy đã nói ra, nhưng xem ra tâm trạng của cha mình vẫn rất kiên cường, chí ít cũng không ngất đi.
Có được sự khẳng định của Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên ngồi xuống, nhìn Bạch Khởi một cái thật sâu, sau khi hít sâu mấy lần, cố gắng bình phục lại tâm trạng của mình mới nhìn Bạch Khởi, vô cùng nghiêm túc nói: "Bây giờ… cha biết… Tại sao lão tổ tông lúc đầu lại muốn chọn con… con trai… con thật là… làm cho người ta kinh ngạc quá đỗi… cha con năm nay bốn mươi lăm tuổi rồi, rốt cuộc vẫn khônng bằng con… ài… thật là…"
Khi nói, sắc mặt Bạch Kình Thiên có chút bất lực, lắc đầu, thân là cha mà lại không lợi hại bằng con trai, Bạch Kình Thiên quả thực rất bất lực.
Về điều này, Bạch Khởi không nói gì, lúc này hắn cũng không nên nói thêm điều gì để tránh kích thích tâm linh của cha, điều này thực có lỗi, bởi vậy Bạch Khởi ngậm miệng lại, không nói thêm câu nào nữa.
Bạch Kình Thiên bên này chìm đắm trong sự mất mát, phải mất một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Khởi trước mặt, tay đặt trên mặt bàn gỗ lim xoa xoa, hình như đang có sự giày vò trong nội tâm, một hồi lâu sau mới nhìn Bạch Khởi, sau đó giọng điệu hỏi han nói: "Con trai… cha vốn tưởng con chỉ là một thiên tài bình thường, đối với Bạch gia mà nói, một gia chủ cường thế còn mạnh hơn nhiều một cao thủ lợi hại, có quyền lợi có lúc quan trọng hơn thực lực nhiều, bồi dưỡng một cao thủ cần rất nhiều thời gian, hơn nữa chưa chắc đã đột phá… bởi vậy cha muốn để con tòng quân… dù sao trong quân có thể rèn luyện con, tuy có chút ảnh hưởng đến việc tu luyện của con nhưng lại có thể khiến con trưởng thành nhanh hơn, đối với con chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa hiện nay vương quốc có vẻ yên bình, thực ra là đang phong khởi vân dũng (hỗn loạn), chưa biết chừng ngày nào đó chiến hỏa nổi lên, đến lúc đó, với sự giúp đỡ của cha, bằng bản lĩnh của con, phát triển hẳn sẽ rất nhanh, đối với gia tộc, đối với con đều có lợi… nhưng bây giờ thực lực của con đã vượt xa dự đoán của cha, mười bảy tuổi… con vẫn chưa đến mười bảy tuổi… tam tinh đấu tông chỉ mới mười bảy tuổi, trong lịch sử có rất ít nhân vật như con, có thể nói là thiên tài vạn năm khó gặp, mỗi một người đều là kinh hãi tuyệt diễm, mỗi một người đều lưu lại dấu tích rất sâu sắc trên đại lục… con… bây giờ nếu chuyên tâm tu luyện, hai mươi tuổi sẽ đột phá đấu vương… không… kể cả là ba mươi tuổi mới đột phá cấp đấu vương, Bạch gia cũng có thể cả đời không cần lo lắng nữa… bởi vậy, bây giờ cha có chút do dự, quyết định của cha ban đầu… cha…"
"Phụ thân, con thấy nếu con vào trong quân hẳn là không có gì không tốt…. nói thực, con không cảm thấy con tòng quân có gì không thỏa đáng, trái lại cảm thấy nên là một lựa chọn tốt…" Bạch Khởi sau khi nghe xong thấp giọng nói.
"Thật không? Ha ha… vậy thì tốt… nếu tự con đã nói như vậy, người làm cha như ta đương nhiên không ngăn cản con… con trai… ngày mai con nhập ngũ được không? Hãy tiến vào lịch lãm trong cấm vệ quân của cha trước, rèn luyện, từ từ nâng cao, đợi đại chiến bùng phát, cha sẽ cử con ra tiền tuyến, đến lúc đó hẳn là sẽ không thành vấn đề, tranh thủ công danh lợi lộc, đến lúc đó đối với con sẽ không uổng phí." Bạch Kình Thiên nghe xong cười ha hả, nói với Bạch Khởi, xem ra ông ấy rất vui mừng.
Có lẽ… trong lòng Bạch Kình Thiên vẫn ôm một tâm tư con kế nghiệp cha, chỉ là thực lực của Bạch Khởi đã khiến cho ông ấy không dám mở miệng, nhưng Bạch Khởi đã tự lựa chọn như vậy, ông ấy đương nhiên không ngăn cản, bởi vậy Bạch Kình Thiên có vẻ rất vui mừng.
"Cấm vệ quân? Như vậy được không? Phụ thân không sọ bị người ta nói xấu sao?" Đối với việc tòng quân Bạch Khởi không có gì phản đối, chỉ là lời của Bạch Kình Thiên khiến cho Bạch Khởi bất giác nhíu mày, dù sao Bạch Khởi tiến vào cấm vệ quân hình như có chút không thỏa đáng.
"Ha ha… quả nhiên không hổ là con trai ta, đã biết nghĩ cho cha rồi, không giống đồ súc sinh kia… hừ hừ… có điều… con trai, con cứ yên tâm đi, trong vương đô này, ngoài cấm vệ quân chính là thành vệ quân, còn có cận vệ quân hoàng gia, hoàng gia cận vệ quân con sợ là không vào được, dù sao cha là thống lĩnh cấm vệ quân chứ không phải ai khác, hoàng gia có lẽ không cho con vào cận vệ quân, cho dù để cho con vào, quyền lực cũng không lớn, bởi vì binh lực hoàng thành như vậy rất có khả năng không cân bằng, còn về thành vệ quân… con trai à… nếu con vào thành vệ quân, e là mãi mãi không ra được, ân oán giữa thành vệ quân và cấm vệ quân của chúng ta đã gần như kéo đến một trận đại chiến rồi, bởi vậy con chỉ có thể vào cấm vệ quân, nhưng con yên tâm… đệ tử quý tộc vào trong quân rất bình thường, con vào cấm vệ quân, kẻ khác sẽ không nói gì… đương nhiên... có một điều cha phải nói cho con hiểu, đã vào cấm vệ quân… thì… chúng ta ở trong quân không phải là cha con… mà là quan hệ cấp trên với cấp dưới, cha sẽ không vì con là con trai cha mà chiếu cố đặc biệt cho con, bởi vì đó là hại con… vì thế con phải tiến lên, phải dựa vào nỗ lực của chính mình, con mới vào cấm vệ quân chỉ có thể là một tiểu binh…" Bạch Kình Thiên nghe xong cười ha hả nói vậy, nhưng càng nói lại càng nghiêm túc.
"Điều này… con biết… phụ thân, cha yên tâm đi…" Bạch Khởi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Con trai… tuy con với thân phận là đấu tông, nếu vào trong quân lập tức sẽ được ủy nhiệm thành sư đoàn trưởng, nhưng… cha không khuyến khích con làm như vậy… con sẽ không trách cha chứ…" Sau khi Bạch Kình Thiên gật đầu đột nhiên hỏi vậy.
Phải biết, một đấu tông tại Ba Phạt Lợi Á nếu vào trong quân, lập tức sẽ được ủy nhiệm thành sư đoàn trưởng.
"Không vấn đề gì … phụ thân. Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ là một tiểu binh của cấm vệ quân… cha cứ yên tâm… con sẽ không để cha thất vọng." Bạch Khởi sau khi nhe xong đã gật đầu đồng ý, vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, hơn nữa còn có sự kỳ vọng đơn giản…mong đợi cảnh tưởng mình vào trong quân, bởi vì trong tiềm thức của Bạch Khởi, trong quân mới là nơi nam nhân ở.