"Đây là..." Bạch khởi nhìn một cách ngốc nghếch cảnh tượng trước mắt, không dám tin, miệng thì lắp bắp, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên nói không nên lời.
Kỳ thực việc này cũng không thể trách Bạch Khởi , bởi vì cảnh tượng trước mặt thực sự khiến người ta kinh ngạc…. Tất cả những điều này thực sự khiến người ta khó tin, một người thân cao hơn ba mươi mét ở phía xa đó... chính là Thái Thản trong truyền thuyết.
Đúng vậy, nếu như Bạch khởi không nhìn nhầm, đây.... chính là Thái Thản trong truyền thuyết đã biến mất mấy vạn năm, từ lúc đầu thời đại văn minh ma pháp, thời khắc nhân loại quật khởi đã biến mất một chủng tộc kinh khủng trong dòng chảy lịch sử. Truyền thuyết nói, chủng tộc có thể chống lại thần ma... Thái Thản.
Thái Thản phân thành Thái Thản phổ thông, Thái Thản thanh đồng, Thái Thản bạc, Thái Thản hoàng kim, Thái Thản cự thần. Trong truyền thuyết Thái Thản phổ thông thân cao cũng từ hai mươi đến ba mươi mét,Thái Thản thanh đồng thân cao có thể hơn bốn mươi mét, còn Thái Thản bạc thân cao hơn năm mươi mét đến tám mươi mét, còn Thái Thản hoàng kim thuộc tầng cao nhất của tộc Thái Thản, trưởng thành có thể cao một trăm mét, sức mạnh kinh khủng, có thể dời sông chuyển núi, còn Thái Thản cự thần… Loại này trong truyền thuyết thân cao hơn núi, tay có thể hái nhật nguyệt, một bước có thể vượt qua trăm dặm... hắn gần như là vô địch…
Chủng tộc trước mặt chính là Thái Thản, lúc này Bạch Khởi bỗng nhiên có chút hiểu ra, hiểu vì sao nhiều năm trở lại đây phàm là người đặt chân vào Tử Vong khâu lĩnh đều không có đường sống.... nói đùa chứ, đối mặt với Thái Thản kinh khủng như vậy, những người này chỉ như một cái rắm, cho dù là cường giả của loài người, không có thực lực đấu tông cấp thì đối mặt với Thái Thản phổ thông cũng chết ngay, còn những Thái Thản bậc cao, cho dù không biết là ở đây có tồn tại hay không nhưng chỉ cần có một, hai con thì dù là đấu đế e cũng chỉ đành nuốt hận tại chỗ mà thôi... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có Thái Thản trấn thủ, Tử Vong khâu lĩnh này đúng là một nơi danh phó kỳ thực, người đến đây gặp phải Thái Thản kinh khủng này có thể sống sót sao?
"Khiếu Thiên... Xem ra hai chúng ta hình như đến nhầm nơi..." Bạch Khởi cười khổ một tiếng rồi nói.
"Ô ô..." Khiếu Thiên nằm úp sấp ở nơi nào thấp giọng kêu lên, nhìn nét mặt nó cũng biết là lúc này nó cũng tuyệt vọng như Bạch Khởi.
"Dừng lại! Dừng lại!" bỗng nhiên một giọng nói lớn đinh tai nhức óc vang lên, những con dã thú to lớn đó đang tiến về phía Bạch Khởi, bỗng nhiên dừng lại, nhìn bộ dạng hình như rất nghe lời…
"Hô..." nhìn thấy những con dã thú to lớn đang tiến sát về phía mình bỗng nhiên dừng lại, nghe thấy vậy Bạch Khởi thở dài một hơi.
"... Loài bò sát nhỏ... Ngươi là con người sao? Các ngươi thật là nhỏ bé… ngươi vì sao lại đặt chân đến lãnh địa Thái Thản của chúng ta chứ? Còn xuất hiện trong bãi cỏ nhà ta? Lẽ nào các ngươi muốn ăn trộm lương thực của nhà ta sao?" Thái Thản cao hơn ba mươi mét bước ba, đi năm bước đã đến trước mặt Bạch Khởi, nhìn Bạch Khởi rồi tàn bạo nói, khi nói thì ngồi chồm hỗm, vẻ mặt hung ác độc địa nhìn Bạch Khởi, vẻ mặt khó chịu, nhìn Bạch Khởi như đang nhìn một kẻ trộm.
Nhìn thoáng qua Thái Thản trước mặt, lại nhìn những con dã thú đứng sừng sững bên cạnh, Bạch Khởi khóe miệng co quắp lại một chút, mọi người nói não của Thái Thản đặc biệt là Thái Thản phổ thông chỉ số thông minh không cao lắm, trước đây Bạch Khởi không tin lắm, nhưng bây giờ Bạch Khởi đã tin rồi, đùa cái gì chứ, thực vật trong miệng hắn sợ là những con lợn to bên cạnh.... Thứ đồ chơi đó thân cao quá mười mét, dài hai mươi mét, Bạch Khởi và Khiếu Thiên cho dù có thể giết được chúng lẽ nào còn có thể đem bọn chúng chạy đi? Thứ đồ chới đó, nếu thực sự muốn giết ăn thịt thì Bạch Khởi e là phải ăn mất mấy năm…. Thứ đồ chơi đó có thể ăn trộm sao?
"Ây...Vị này.... Thái Thản tiên sinh, ngài nghĩ chúng tôi có khả năng săn trộm lương thực của ngài sao?" Bạch Khởi khóe miệng co quắp một chút sau đó bất đắc dĩ nói.
"Ạch... hình như là không thể... Đúng rồi... ta tên là Tạp La Nhĩ, ngươi có thể gọi ta là Tạp La Nhĩ... Ô... Không đúng, ta nói ngươi biết làm gì chứ? Loài người đáng chết... cho dù các ngươi là ai, dám đặt chân lên lãnh địa của Thái Thản chúng ta thì ngươi chỉ có con đường chết. Nơi này tuyệt đối cấm những loài khác đến... Đây là lãnh địa của Thái Thản chúng ta!!!!" Tạp La Nhĩ nói xong lạnh lùng liếc nhìn Bạch Khởi trước mặt, nói rồi liền động thủ, cây mộc côn to lớn trong tay đã sẵn sàng chỉ còn chờ nện xuống Bạch Khởi mà thôi.
Thấy vậy, Bạch Khởi trong lòng cũng quyết tâm liều mạng, cánh tay A tu la phát ra ánh sáng đỏ sẫm, toàn thân căng ra, đấu khí màu xanh trên người không ngừng bốc lên, mà Khiếu Thiên bên cạnh cũng căng người ra, vẻ mặt hung ác nhìn Thái Thản trước mặt, bộ lông dựng đứng lên như muốn quyết một trận sinh tử với Thái Thản to lớn trước mặt.
"Gầm..." Khiếu Thiên dùng toàn lực phát ra một tiếng rống lớn về phía Thái Thản trước mặt, sau đó ánh sáng màu lam xuất hiện trong mắt của Khiếu Thiên..
"Chết tiệt... Bọn Thái Thản này vẫn chưa chết hết sao, ta nghĩ rằng Thái Thản cự thần sau khi chết thì bọn đầu to tứ chi phát triển này đã chết hết cả rồi, nào ngờ chũng vẫn còn sống.... Cũng không biết là ai đã giữ chúng, lẽ nào hắn không biết giúp bọn chúng đến khi chúng trưởng thành sẽ kinh khủng như thế nào sao? Đặc biệt là bọn Thái Thản hoàng kim, đều có thể giết thần cấp thấp, Bạch Khởi huynh đệ, ngươi không phải đối thủ của nó, dù nó chỉ là Thái Thản phổ thông nhưng sức mạnh vô cùng, da như sắt thép, không có thực lực của đấu tông ngươi chết chắc, nhanh chạy đi.... chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh thì sẽ không sao!" Một giọng nói bỗng vang lên bên tai Bạch Khởi.
"Đừng vội... đợi chút... Ta thấy việc này không nhất thiết phải bỏ chạy..." nói thực Bạch Khởi nghe những lời này nhất thời muốn bỏ chạy, mặc dù bên ngoài nguy hiểm, nhưng hắn nhất định sẽ chạy ra, đối mặt với những người ở bên ngoài chí ít Bạch Khởi còn có con đường sống, nhưng nếu là đối mặt với bọn Thái Thản này Bạch Khởi thấy mình hy vọng xa xôi, cho dù có thể chạy trốn từ tay hắn rồi lại thế nào nữa?
Cũng không nên quên, nơi đây là Tử Vong khâu lĩnh, là địa bàn của Thái Thản, lúc nào nó rống to lên gọi huynh đệ... vậy mình chết chắc... nhưng lời của Cửu U lại khiến Bạch Khởi dừng lại, bởi vì lời của Cửu U rất chính xác, nếu hắn nói như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn, Bạch Khởi cuối cùng hay là chọn nghe theo lời Cửu U.
Bởi vì Bạch Khởi biết rằng Cửu U so với Đại Hắc Thiên còn lợi hại hơn nhiều, bản thân Đại Hắc Thiên cũng không phát hiện được sự tồn tại của Cửu U, hơn nữa thường ngày Cửu u đối với Đại Hắc Thiên vẫn là bộ dáng không xem ra gì, từ đó phán đoán cao thấp cũng không khó.
"Cái thứ bé nhỏ này là Khiếu Nguyệt?! Thái Thản Tạp La Nhĩ đang muốn động thủ thì nghe thấy tiếng gầm của Khiếu Thiên, bỗng sửng sốt, lập tức nhìn về phía Khiếu Thiên, bỗng ngữ khí trở nên cực kỳ quái dị, nhìn Khiếu Thiên trước mặt đầy vẻ nghi ngờ nói.
"Cái gì mà Khiếu Nguyệt? Bạn của ta là Khiếu Thiên!" Bạch Khởi nghe xong không nhịn được liền cãi lại.
"Nói láo đây rõ ràng là Khiếu Nguyệt, sao lại là Khiếu Thiên! Tộc Thái Thản chúng ta với Tộc bọn hắn có giao hảo với nhau, ta làm sao có thể nhìn nhầm cơ chứ! Khiếu Nguyệt Thiên Lang từ xưa đến nay đều là hai mắt màu lam...Ta sao có thể nhìn sai... Ta có thể cảm nhận được!" Lạp La Nhĩ nghe xong liền hét lên một tiếng bất mãn nói.
Nghe Tạp La nhĩ nói Bạch Khởi sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Khiếu Thiên, không ngờ lai lịch của Khiếu Thiên lại là như vậy, bọn chúng lại có giao hảo với tộc Thái Thản, Tộc Thái Thản có trình độ thế nào? Một con bình thường trưởng thành phổ thông Thái Thản có thể dùng mộc côn đánh chết một đấu tông cường giả... Khiếu Thiên có giao hảo với tộc Thái Thản, vậy thực lực có thể nghĩ là biết, cũng không trách được lúc đầu gặp Khiếu Thiên chỉ là một con tiểu cẩu, chỉ mới qua một năm mà nó đã lớn lên nhanh như vậy, bây giờ đã hơn một thước năm, hơn nữa thực lực cực kỳ lợi hại, chỉ thua mình một chút….
Phải biết rằng Bạch Khởi có Cửu U siêu cấp ác ma, lại thông qua nhiều kim tệ và nhiệm vụ mới lên được đẳng cấp này, còn Khiếu Thiên hắn cả ngày ngoài ăn rồi ngủ ra, đã nhanh chóng nâng lên đến đẳng cấp đại đấu sư đỉnh phong, điều này khiến Bạch Khởi nghi ngờ không ngớt, nhưng bây giờ cuối cùng đã được mở rộng tầm mắt, chẳng trách Cửu U cần mười vạn điểm giao dịch mới nói cho mình biết thân thế của Khiếu Thiên.
Lúc Bạch Khởi đang sững sờ, Tạp La Nhĩ Thái Thản bỗng nhiên lúc đó ngữ khí trở nên hiền hòa, mắt thoáng nhìn Khiếu Thiên trước mặt, rồi lại nhìn sang bên Bạch Khởi, ôn hòa nói rằng: "Ngươi đã cùng hắn đi với nhau, vậy rất vui mừng chào đón ngươi đến với lãnh địa của Thái Thản... nhưng trước hết ngươi phải cùng ta đi gặp tộc trưởng đại nhân đã."
"Gặp tộc trưởng của các người?" Bạch Khởi sửng sốt một lúc rồi nói.
"Đúng vậy... Tộc trưởng hoàng kim Thái Thản vĩ đại của chúng ta Tạp Lạc Tư các hạ… ngươi có thể ở cùng với tộc Khiếu Nguyệt, vậy có thể chứng minh ngươi nhận được được sự thừa nhận của họ, vậy ngươi là một vị khách tôn kính nhất của tộc Thái Thản chúng ta, còn Khiếu Thiên Thiên Lang cũng là liên minh hữu nghị của tộc Thái Thản chúng ta, do vậy các ngươi đã đến đây ta phải dẫn các ngươi đi gặp tộc trưởng các hạ, mặc dù tộc trưởng các hạ đã rất lâu rồi không gặp người ngoài, nhưng bằng hữu đến từ tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang người nhất định ngoại lệ...." Thái Thản Tạp La Nhĩ ôn hòa nói.
Nghe nói phải đi gặp Hoàng kim Thái Thản, Bạch Khởi có chút choáng váng, đây là hoàng kim Thái Thản, tuyệt đối là nhân vật cả đời Bạch Khởi muốn gặp, nên trong lòng Bạch Khởi khó tránh có chút kích động, căng thẳng, kỳ thực không riêng gì Bạch Khởi mà là bất kỳ một người nào ở Thiên Ân đại lục cũng khó tránh có chút căng thẳng, hoàng kim Thái Thản... có thể chống lại sự tồn tại của thần cấp thấp, dù là thú hoàng đấu đế gặp phải một nhân vật thế này cũng chỉ có nước chạy trốn mà thôi….