Chung Nhạc tâm thần chấn động mạnh, trong đầu như có hàng vạn con ngựa chạy qua, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.

Cô Hồng Tử biết trong yêu tộc có gian tế của nhân tộc, chính người này đã giết hết các luyện khí sĩ bao vây Quân Tư Tà, xóa bỏ dấu tích chiến đấu, vì thế Lãng Thanh Vân mới không thể chứng minh hắn chính là người đã cứu Quân Tư Tà.

Nhưng giờ Cô Hồng Tử đột nhiên gọi hắn là Chung sư đệ, khiến hắn chấn kinh không gì tả nổi!

– Lẽ nào hắn chính là nội gian mà Kiếm Môn ta cài cắm vào yêu tộc? Có khả năng này. Kiếm Môn tứ đại cao thủ trẻ tuổi bị phục kích ở Đại Nguyên Hoang Địa nhưng không tổn thất gì. Chỉ có Quân Tư Tà Quân sư tỷ suýt chút nữa bị mất mạng, nhưng cuối cùng cũng không sao. Các luyện khí sĩ yêu tộc truy sát ta và Quân sư tỷ khi đó lại chẳng có một cao thủ. Điều này cho thấy có khả năng có người đã ngầm điều động cao thủ yêu tộc đi chỗ khác cho ta và Quân sư tỷ trốn thoát. Mà Cô Hồng Tử là thành chủ của Cô Hà Thành, là người có khả năng này nhất!

Chung Nhạc định thần lại, thu ánh mắt về cười:

– Thành chủ đang nói gì vậy, ta không hiểu.

Cô Hồng Tử đi về hướng Cô Hà Thành, thản nhiên nói:

– Ngươi nghi ngờ ta đang cài bẫy ngươi? Ta hoàn toàn không cần phải làm vậy. Ta lật tay cũng có thể giết ngươi, hà tất phải thăm dò ngươi làm gì? Chung sư đệ, ngươi về Cô Hà Thành tu dưỡng cho tốt, đợi khi thương thế lành rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Chung Nhạc bán tín bán nghi đi theo sau hắn, lấy một vốc linh dược nuốt xuống.

Thương thế của hắn rất nặng, nhưng sau khi được Nhật Nguyệt Bảo Chiếu tôi luyện, không lâu sau đã trấn áp được thương thế. Sau một ngày, khi tới gần Cô Hà Thành, thương thế của hắn đã lành được vài phần, nhưng vẫn cần phải tiếp tục tôi luyện mới lành được hoàn toàn.

Chung Nhạc trở lại Ưng Tập Lĩnh, bế quan tĩnh dưỡng.

– Cô Hồng Tử rốt cuộc là gian tế Kiếm Môn cài vào yêu tộc hay là đang giăng bẫy ta? Nếu hắn là gian tế thì sao hắn đứng vững được trong yêu tộc? Ta ở lại yêu tộc được là nhờ thân phận long tộc, hơn nữa còn có Ngao Phượng Lâu bao che, chứng thực thân phận nửa rồng nửa yêu. Cô Hồng Tử làm thế nào trở thành cao tầng của yêu tộc mà không bị nghi ngờ

Với yêu tộc mà nói, Cô Hồng Thành vô cùng quan trọng, là nơi trọng yếu vào Đại Hoang, hơn nữa còn là một trong sáu thành của Đông Hoang. Trở thành thành chủ của tòa thành trọng yếu này bắt buộc phải chứng minh được thân gia trong sạch!

Cô Hồng Tử trở thành thành Cô Hồng thành chủ có nghĩa là yêu tộc đã điều tra kỹ hắn, không phát hiện bất cứ vấn đề gì về huyết thống của hắn. Đây chính là lý do Chung Nhạc không lập tức thừa nhận mình là Chung Nhạc.

– Còn nữa, Cô Hồng Tử có thể nói là một trong các cao thủ trẻ tuổi nổi trội nhất yêu tộc, chắc chỉ có Lãng Thanh Vân là sánh được với hắn. Một người có tiền đồ như vậy, còn là thành chủ, thật sự lại là gian tế của nhân tộc sao? Nhưng hắn đã nói đợi ta trị thương xong rồi nói chuyện, vậy thì đợi mấy ngày nữa vậy.

Hắn yên tĩnh dưỡng thương năm ba ngày, cuối cùng thương thế cũng lành. Chung Nhạc kiểm tra toàn thân, sau cuộc chạy trốn mấy vạn dặm này tu vi của hắn đúng là đã tiến bộ, nhục thân mạnh hơn trước, nguyên thần cũng cao lớn hơn, tinh thần lực cũng gần với trạng thái lôi trì rồi!

Lần này chẳng khác gì một lần rèn luyện, mỗi lần chiến đấu với người khác là như mượn công kích của đối phương tôi luyện tinh thần lực, nguyên thần và nhục thân cho hắn.

Hơn nữa chiến đấu bạo phát tiềm năng, kích phát hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, hiểu được nhiều hơn về Thoát Thai Cảnh, căn cơ thêm vững chắc.

Mấy ngày nay hắn trị thương nhưng cũng không quên tu luyện, nguyên thần lại cao hơn hai thước lên mười tám trượng ba thước, càng ngày càng gần với giới hạn hai mươi trượng!

Sau mấy ngày này, tốc độ luyện hóa thú thần tinh khí của hắn cũng nhanh hơn, tu vi tự nhiên cũng tăng theo.

Đây là tu vi có được nhờ tu luyện thực sự chứ không phải nhờ thần vật như linh tương, là bản lĩnh thật sự do tự hắn tu luyện mà có!

– Chắc cũng không còn lâu nữa ta sẽ tu thành Khai Luân Cảnh! Xử lý xong việc ở yêu tộc xem ra là phải về Kiếm Môn một chuyến chuẩn bị để đột phá Khai Luân Cảnh.

Chung Nhạc đứng dậy, tới Cô Hà Thành cầu kiến Cô Hồng Tử.

– Thương thế của Chung sư đệ lành rồi?

Cô Hồng Tử quan sát hắn, tán thưởng:

– Thể phách cường hãn thật, chẳng trách mà thoát được khỏi sự truy sát của các đại thế lực yêu tộc, kiên trì tới được Cô Hà Thành! Giờ ta đã nhận được báo cáo, lần này có năm mươi tám vị cao thủ Khai Luân Cảnh đã chết vì ngươi! Trong đó còn có cự đầu chết, Thanh Long quan chủ tử vong.

Chung Nhạc thần tình khẽ lay động, lắc đầu nói:

– Ta không giết nhiều cường giả yêu tộc như vậy, chỉ có bốn luyện khí sĩ chết dưới tay ta. Còn lại đều là tự tàn sát lẫn nhau. Như lão yêu quái Cáp Minh Nhi đã ăn rất nhiều yêu tộc. Các luyện khí sĩ khác đều chết trong tay Thánh Thành Chủ Sư Bất Dịch, Thanh Long quan chủ cũng là do hắn giết.

Cô Hồng Tử cười:

– Sư Bất Dịch sẽ không nhận cái vết nhơ này. Tên mù Cáp Minh Nhi cũng sẽ không gánh. Ngươi phải chịu chắc rồi. Cái chết của những luyện khí sĩ này đều sẽ đổ cho ngươi, thậm chí cả Thanh Long quan chủ chết cũng sẽ vu cho long tộc đứng sau lưng ngươi. Đây là việc xấu, cũng là việc tốt. Giờ hung danh của ngươi đã lan khắp thiên hạ, khắp nơi đều biết ngươi hung tàn ra sao!

– Hung tàn…

Mặt Chung Nhạc đen lại.

Cô Hồng Tử cười:

– Lần đầu tiên nghe Cô Hà Thành có một thiếu niên long tộc tới, ta liền nghi ngờ là luyện khí sĩ của Kiếm Môn mạo danh. Sau đó ngươi cứu Quân Tư Tà, ta từ xa thấy ngươi thi triển Đại Tự Tại Kiếm Khí thì chắc chắn rồi. Sau đó hỏi lão đầu tử, lão đầu tử nói chắc chắn là ngươi, muốn chăm sóc ngươi.

– Lão đầu tử?

Chung Nhạc chấn kinh, nhưng mặt không hề đổi sắc, cười:

– Ta không hiểu thành chủ đang nói gì, mong thành chủ nói rõ.

Cô Hồng Tử cười lớn, một sợi kiếm khí bay ra từ đầu ngón tay. Chung Nhạc định thần lại nhìn thì kết cấu bên trong đạo kiếm khí đó chính là kiếm văn của Đại Tự Tại Kiếm Khí, trong lòng cũng tin sáu bảy phần.

– Ta là đệ tử của lão đầu tử, ngài nhận ta làm đệ tử chẳng có ý gì tốt, chỉ để ta trà trộn vào yêu tộc, trở thành cao tầng của yêu tộc.

Cô Hồng Tử lắc đầu:

– Ta là bán yêu, huyết thống một nửa là nhân tộc. Mẫu thân ta là nhân tộc, phụ thân là ai thì không ai biết.

Trên lãnh địa yêu tộc thường xuyên xảy ra việc này, nhân tộc bị nô dịch chi phối. Việc yêu nhân hỗn huyết không hiếm. Chỉ vì bán yêu là con của nhân tộc và yêu tộc nên địa vị rất thấp, không cao hơn nhân tộc bao nhiêu.

Gần đây Chung Nhạc thấy không ít cao thủ thuộc thế hệ mới của yêu tộc, nhưng chưa thấy bất cứ cao thủ yêu nhân hỗn huyết nào. Chính là vì ở Đông Hoang địa vị của bán yêu rất thấp, không được coi trọng, không được bồi dưỡng, vì thế luyện khí sĩ ít đến đáng thương.

– Sau này mẹ ta bị yêu tộc ăn thịt. Vì ta là bán yêu nên không ăn ta. Yêu tộc không coi ta là người mà là yêu. Khi ta mất phương hướng nhất đã gặp lão đầu tử, ngài hỏi ta có muốn làm chút việc cho nhân tộc không, ta nói muốn.

– Thế là ngài nhận ta làm đệ tử. Mỗi năm ngài tìm tới ta và dạy ta một hai tháng cách tu hành, truyền thụ cách giấu huyết mạch của nhân tộc đi, cách để cho bản thân giống như một yêu tộc thuần huyết.

– Ta không có phụ thân, gặp ngài, ta cảm giác mình có một phụ thân…

Cô Hồng Tử cười, nhớ lại khoảng thời gian trước, hốc mắt ươn ướt, một lúc sau nói:

– Sau này, ta càng ngày càng mạnh, tu vi càng ngày càng cao, cuối cùng trở thành cường giả yêu tộc, làm thành chủ Cô Hà Thành, trấn thủ lối vào Đại Hoang. Lão đầu tử nói, Cô Hà Thành là nơi dẫn tới Đại Hoang, cũng là nơi dẫn tới Đông Hoang. Cả đời ngài có lẽ sẽ không dùng tới ta, nhưng môn chủ Kiếm Môn kế nhiệm chưa biết chừng sẽ cần ta.

Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, thành thật nói:

– Thân thế của Cô Hà thành chủ lại ly kỳ như vậy. Ta là long tộc, cũng là yêu tộc, nửa rồng nửa yêu, thân thế hai ta có điểm tương đồng. Thành chủ nói nhiều như vậy lẽ nào muốn diệt khẩu sao?

– Ngươi còn chưa tin hẳn, xem ra ngươi trưởng thành hơn trước nhiều rồi.

Cô Hồng Tử nhìn hắn với vẻ khen ngợi, cười:

– Khi ngươi mới tới Cô Hà Thành còn rất non nớt, để lại quá nhiều sơ hở. Khi đó ta dở khóc dở cười, nghĩ lão đầu tử sao lại phái một kẻ lập bập như vậy tới đây. Một kẻ chẳng có đầu óc gì như vậy chết thì thôi. Nhưng lần thứ hai ngươi tới thì sơ hở đã ít, suy nghĩ thận trọng tỉ mỉ. Mức độ trưởng thành khiến ta rất khâm phục. Vì thế ta đã xóa bỏ hết sơ hở mà lần đầu ngươi để lại, để ngươi tham gia trận chiến chọn đệ tử. Sau việc đó ngươi lại trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa còn trở thành quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch, sống sót trở về Cô Hà Thành, dựa vào sức mạnh của ta đẩy lùi cường địch. Thủ đoạn này thật đáng khâm phục!

Hắn lấy ra một tấm kiếm bài ném cho Chung Nhạc:

– Đây là tấm kiếm bài mà nữ nhi họ Khâu trả lão đầu tử. Lão đầu tử đưa cho ta làm tín vật, nói ngươi thấy nó thì sẽ hiểu.

Chung Nhạc nhận lấy kiếm bài quan sát một lúc, chính là kiếm bài của Khâu Cấm Nhi, trong bụng tin thêm vài phần.

– Nhân tộc trên lãnh địa của thành chủ cảnh ngộ rất khó khăn, tại sao thành chủ không làm gì cho họ?

Ánh mắt Chung Nhạc lay động, hỏi.

– Ta không thể làm gì cho nhân tộc Cô Hà Thành, nếu không ta sẽ bị nghi ngờ. Làm việc lớn cần phải biết cách từ bỏ một số thứ.

Cô Hồng Tử trầm mặc một lúc, đứng dậy nói:

– Nếu ta muốn đứng vững ở yêu tộc thì phải làm một yêu tộc thuần huyết. Nếu ta để lộ sự thương hại dù chỉ một chút đối với nhân tộc thì sẽ bị nghi ngờ. Để nhân tộc tiếp tục sinh tồn, buộc phải có người hy sinh. Dù là ta, ngươi, hay lão đầu tử, hay phàm nhân, đều là vật tế trên tế đàn, có thể phải hy sinh bất cứ lúc nào…

– Lão đầu tử chết, Đại Hoang chắc chắn sẽ loạn. Giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của nhân tộc. Nếu sự hỗn loạn này nổ ra, ta đoán rằng bản thân cũng không thể ở lại yêu tộc nữa, buộc phải tham chiến. Từ nhỏ ta đã không có phụ thân, nhưng lão đầu tử đối xử với ta như con, ta coi ngài như phụ thân. Ngài muốn ta trấn thủ môn hộ cho môn chủ kế nhiệm nhưng lại không biết rằng ta há có thể nhìn phụ thân đi vào chỗ chết chứ?

Cô Hồng Tử vỗ vỗ vai hắn, cười

– Cũng may Cô Hà Thành còn có ngươi. Sau này ngươi có thể thay thế vị trí của ta, giữ lại một nơi sinh sống cho nhân tộc ở Đông Hoang. Vì nhân tộc của Đại Hoang giữ lại một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.

Hắn nói:

– Lão đầu tử đang chuẩn bị cho một trận chiến không thể không đánh, cũng không được thất bại. Nếu thắng có thể giữ cho Đại Hoang bình an. Nếu Kiếm Môn thảm bại, bị hủy diệt, đất sống cuối cùng của nhân tộc chính là Cô Hà Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play