Chung Nhạc thẳng thắn nói:

- Ta từ Đế Tinh trở về, gặp một số nhân tộc bị nạn nên giải cứu, trong Trấn Thiên Quan không có nơi cho nhân tộc nên ta đưa tới chỗ Y Kỳ. Tử Quang Quân Vương tại sao lại ở đây?

- Y Kỳ là hảo hữu của ta, trước đây không lâu ta thấy ở đây có khí tức khủng bố truyền tới, tưởng Y Kỳ gặp địch thủ nên tới chi viện. Giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.

Tử Quang Quân Vương trong vòng vây của các mỹ nữ, đang định vào trong Nhân Hoàng Điện thì đột nhiên dừng lại, nói:

Dịch Quân Vương, có câu này ta không biết nên nói hay không.

Chung Nhạc cười:

- Tử Quang Quân Vương cứ nói.

Tử Quang Quân Vương trầm ngâm một lúc, nói:

- Ta và ngươi là mưu sĩ, mưu sĩ dẫn quân vốn đã bị chúa công nghi kỵ, nếu mưu sĩ mà dẫn quân còn rất xuất chúng, chiến lực siêu quần, có đế tư, mở ra thất đại bí cảnh thì càng nguy hiểm. Việc Dịch Quân Vương đã làm ở Thiên Đình khiến ta thấy lo cho ngươi. Đế Quân tuy là minh chủ nhưng ngươi khiến hắn dè chừng rồi.

Chung Nhạc cười:

- Đế Quân cũng mở ra bí cảnh thứ bảy, sẽ không dè chừng ta. Tử Quang nghĩ nhiều rồi.

Tử Quang Quân Vương nói tiếp:

- Ta biết được tin ở Thiên Hà Chi Châu ngươi dùng tên của Hiếu Vô Kỵ để vào thế ngoại chi địa, hình như la fmuốn giải trừ phong ấn huyết mạch của nhân tộc. Ngươi biết hàm nghĩ của hai cữ Phục Hy, ta và ngươi tuy bất hòa nhưng ta không muốn ngươi sau này gặp điều không may.

Chung Nhạc cảm ơn, nói:

- Đế Quân sẽ không nhỏ nhen như vậy.

Tử Quang Quân Vương nhìn hắn một lúc, quay người đi vào Nhân Hoàng Điện:

- Ngươi phải cẩn thận. Chưa biết chừng sau này Đế Quân sẽ bảo ta đối phó với ngươi. Cùng là mưu sĩ ta không muốn ngươi chết trong tay ta. Nhưng lệnh trên khó chống, nếu có ngày đó thật ta sẽ dùng hết sức để giết Dịch quân.

Chung Nhạc khựng người, quay người rời đi.

Nửa năm sau, Chung Nhạc trở về Trấn Thiên Quan, vừa tới Quân Vương Điện, đang định xử lý chính vụ dồn lại trong thời gian qua thì nghe bên ngoài huyên náo, ra khỏi Quân Vương Điện thì thấy một tòa Thiên Hà Chi Châu khổng lồ đang là là bay tới.

Tòa Thiên Hà Chi Châu này xung quanh có các con thuyền lớn hộ tống, rất nhiều thuyền chiến có vết máu loang lổ, thần ma trên thuyền ma giáp cũng tơi tả, mặt đầy vẻ phong sương.

Rõ ràng Âm Khang thị trên đường di chuyển đã trải qua không biết bao nhiêu trận ác chiến!

Âm Khang thị sau bốn năm cuối cùng đã tới Trấn Thiên Quan.

Mảnh đại lục Thiên Hà Chi Châu dưới sự điều khiển của Âm Khang Ma Đế chi linh khi tới vô cùng hoành tráng. Chung Nhạc lập tức lệnh cho thần ma phía sau Trấn Thiên Quan đại lục di chuyển, mở phong ấn mặt phía sau.

Âm Khang Ma Đế chi linh điều chuyển Thiên Hà Chi Châu, trong sự chấn động ác liệt, Thiên Hà Chi Châu đáp xuống mặt sau của Trấn Thiên Quan.

Tiên Thiên Đế Quân tiến tới đứng cạnh Chung Nhạc, ngẩng lên nhìn Âm Khang Ma Đế chi linh, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Âm Khang Ma sư huynh kiên trì không biết bao lâu rồi, có lẽ sắp hóa đạo rồi.

Chung Nhạc lòng lạnh lại, ngẩng lên nhìn, thấy năm quầng sáng sau đầu Âm Khang ma đang không ngừng vỡ vụn, đại đạo lấp đầy linh hồn hắn bắt đầu tiên tán, biến thành những dải sáng chảy vào Thiên Hà Chi Châu và Trấn Thiên Quan.

Những dải sáng đó bay tới đâu là cỏ cây mọc um tùm, núi xanh nước trong, linh dịch ngưng tụ thành sông, linh dược hóa thành thần dược, đạo dịch tạo thành hồ nước.

Hắn sắp hồn tiêu phách tán rồi.

Bốn năm toàn tâm toàn ý di chuyển Thiên Hà Chi Châu, quãng đường dài tiêu hao quá nhiều linh hồn bản nguyên của hắn, cho dù là tộc nhân Âm Khang thị không ngừng tế tự cũng không thể giúp hắn kiên trì thêm được nữa.

Tiêu hao bản nguyên, với linh hồn mà nói, sự tổn thương đó là không thể bù đắp, sự tiêu hao trong bốn năm khiến linh hồn của vị Ma Đế này sắp cạn tiêu tan..

- Tiên tổ!

Trong Thiên Hà Chi Châu, vô số Âm Khang thị quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, còn có các bị tộc lão không tiếc thiêu đốt thọ nguyên của mình tế tự hắn. Có vài vị tộc lão thậm chí còn nhảy vào tế đàn, chuẩn bị tự tế mình đổi lấy linh hồn bất diệt cho Âm Khang Ma Đế!

Âm Khang Ma Đế vẫy tay, dao động từ các tòa tế đàn bị áp chế, không thể dùng được nữa.

- Không cần phải lãng phí sinh mạng cho ta.

Âm Khang Ma Đế chi linh cảm thấy an ủi, tiếng nói từ xa xôi vọng tới:

- Sai lầm năm xưa ta phạm phải liên lụy tới tử tôn đời sau của ta, khiến các ngươi phải chịu khổ thay ta, bị phong ấn thay ta, bị đày ải trấn áp thay ta. Giờ cuối cùng coi như ta cũng đền bù được lỗi lầm rồi.

Giọng nói của hắn càng ngày càng vang dội:

- Bắt đầu từ hôm nay, tử tôn của Âm Khang thị, không có tội!

- Bắt đầu từ hôm nay, tử tôn của Âm Khang thị, không bị trấn áp nữa!

- Bắt đầu từ hôm nay, tử tôn của Âm Khang thị, được tự do!

- Bắt đầu từ hôm nay, tử tôn của Âm Khang thị, thừa hưởng sự vinh quang của chủng tộc, của tổ tông!

- Các ngươi vô tội!

Cùng với tiếng nói vang vọng đó, thân thể hắn hoàn toàn tan rã, năm quầng sáng hoàn toàn vỡ vụn, biến thành ánh sáng vô biên bùng nổ rơi xuống Thiên Hà Chi Châu và Trấn Thiên Quan.

Những vì sao Thiên Hà mà Ngũ Luân ràng buộc không bị ràng buộc nữa, lần lượt tách ra, biến thành cả bầu trời sao.

Một vị Ma Đế, hồn phách đã hoàn toàn tiêu tan.

- Vì chủng tộc của mình, có thể không tiếc hồn tiêu phách tán, Âm Khang Ma Đế đáng kính!

Tiên Thiên Đế Quân thở dài, quay lại nhìn Chung Nhạc:

- Dịch quân, có Âm Khang thị, ngươi có một đội thủy sư có thể đối kháng với Thiên Hà thủy sư. Trấn Thiên Quan có thể nói là chiến trường quan trọng nhất, không thể để mất, Dịch quân cần phải cẩn thận.

Chung Nhạc gật đầu, đột nhiên nói:

- Bệ hạ, ta ở thế ngoại chi địa đã giải trừ phong ấn huyết mạch Phục Hy của nhân tộc.

Tiên Thiên Đế Quân người khẽ run lên, trầm mặc một lúc, nói:

- Dịch quân giải trừ được mấy phần?

- Tám phần.

- Tám phần?

Tiên Thiên Đế Quân cảm thấy tim mình đập mạnh ác liệt, tám phần Phục Hy thần huyết được giải ấn, như vậy cũng quá khủng bố đi?

Tiên Thiên Đế Quân nhìn sâu vào hai mắt hắn, ánh mắt Chung Nhạc trong veo, một lúc lâu sau Tiên Thiên Đế Quân thở dài:

- Tại sao?

Chung Nhạc bình tĩnh nói:

- Bệ hạ, trong thời thế loạn lạc, ta khó lòng giữ mạng, chỉ khi dựa vào sức mạnh của Phục Hy mới đảm bảo cho bệ hạ giành được giang sơn!

- Dịch quân à Dịch quân, ngươi hồ đồ đến mức nào? Ngươi bảo sau khi trận đế tranh kết thục ta phải xử lý ngươi thế nào đây?

Tiên Thiên Đế Quân cảm thán.

Chung Nhạc trầm mặc, nói:

- Vậy bệ hạ định xử lý ta thế nào?

Tiên Thiên Đế Quân trầm mặc, quân thần hai người đều không nói gì.

Tộc nhân của Âm Khang thị chìm đắm trong bi thương, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Âm Phó Khang cùng các vị tộc lão sắp xếp cho tộc nhân. Âm Khang Ma Đế chi linh hóa đạo, dung nhập vào vùng đất này, khiến nơi đây trở nên thần thánh, thích hợp tu luyện.

Quân thần hai người nhìn Âm Khang thị bận rộn, rất lâu không nói gì.

Một lúc lâu sau, Tiên Thiên Đế Quân chậm rãi nói:

- Vừa rồi ta nghĩ sau khi thiên hạ bình định để ngươi tới thế ngoại chi địa. Nhưng nếu đày ngươi tới thế ngoại chi địa thì khó tránh khiến công thần nản lòng. Vì thế ta định khi đó phong ấn lại Phục Hy thần huyết của ngươi. Chỉ là, Dịch quân khi ấy còn nguyện từ bỏ sức mạnh Phục Hy không?

Hắn lại nhìn Chung Nhạc, nghiêm nghị nói:

- Dịch quân, ta thật sự không muốn ngươi chết trong tay ta, cũng không muốn ngươi chết trong tay sư tôn ta. Ngươi hứa với ta, sau này nhất định phải để ta phong ấn Phục Hy thần huyết của ngươi!

Chung Nhạc tim khẽ run lên, chậm rãi gật đầu:

- Sau này, ta chắc chắn sẽ để bệ hạ phong ấn Phục Hy thần huyết của ta!

Tiên Thiên Đế Quân thở phào một tiếng, cười:

- Vậy thì ta yên tâm rồi. Dịch quân, Trấn Thiên Quan rất quan trọng, ta còn chưa cho ngươi một trợ thủ đắc lực, vừa hay ta đã hàng phục được mấy vị Phục Hy thần tộc ở thế ngoại chi địa, để lại hai người giúp ngươi. Ngươi giải trừ phong ấn Phục Hy thần huyết, có lẽ chưa hiểu một số thiên phú của Phục Hy thần tộc. Có họ thì ngươi sẽ bớt được chút công sức. Phục Bảo Chính, Phong Thần Vĩnh, lại đây!

Phục Bảo Chính, Phong Thần Vĩnh tiến lại, cúi người nói:

- Chúa công dặn dò.

Tiên Thiên Đế Quân mỉm cười:

- Sao này các ngươi ở lại Trấn Thiên Quan giúp Dịch Quân Vương thống lĩnh đại quân, mọi việc đều phải tuân theo Dịch Quân Vương, hiểu không?

Phục Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh cúi đầu nói:

- Bảo Khởi, Thần Thủy đã hiểu.

Tiên Thiên Đế Quân gật gù nói:

- Dịch quân cũng đánh thức được tám phần Phục Hy thần huyết ta còn dám trọng dụng hắn, huống hồ là các ngươi? Sau này nếu ta trở thành Thiên Đế, các ngươi đều là thần tử giỏi giang, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Dịch quân, họ tuy không phải đế cấp nhưng tu vi thực lực rất cường hãn, là Đế Quân đại viên mãn, hơn vô số người dưới trướng của ngươi. Ngươi có thể trọng dụng họ.

Chung Nhạc không có biểu hiện gì, cúi người vâng một tiếng.

- Ngươi đã giải ấn được tám phần Phục Hy thần huyết vậy phần còn lại ngươi tuyệt đối đừng động vào. Nếu giải ấn hoàn toàn thì hồn phách của ngươi sẽ xuất hiện “đoạn luân hồi lộ”, đó là Lục Đạo phong ấn.

Tiên Thiên Đế Quân sắc mặt ngưng trọng:

- Đoạn luân hồi lộ có thể sẽ cắt đứt con đường luân hồi của ngươi, cực kỳ nguy hiểm. Sư tôn ta sẽ giết ngươi trên con đường đó. Tu vi của ngài thâm sâu khó lường, đã gần với Đạo Thần. Cửa ải này ta không thể giúp ngươi được, đoạn luân hồi lộ liên quan tới bí mật của thời không, ta còn chưa đạt tới cảnh giới đó.

Chung Nhạc tim khẽ run lên.

Tiên Thiên Đế Quân dẫn Phục Bảo Điền rời đi.

Chung Nhạc ánh mắt phức tạp, nhìn hắn rời khỏi Trấn Thiên Quan, nghĩ bụng:

- Ta giải trừ tám phần phong ấn Phục Hy thần huyết, Tiên Thiên Đế Quân vẫn có thể đối xử như vậy với ta, lẽ nào chỉ khi nào ta mở bát đại bí cảnh thì hắn mới không dung nạp được ta?

Tân Hỏa lên tiếng:

- Chung Sơn thị, hắn có thể đã có sát tâm với ngươi rồi. Phong ấn huyết mạch của ngươi cần phải huyết tế vô số sinh mạng như kẻ tà ác kia đã làm, sau đó mới phong ấn lại huyết mạch của ngươi được. Kẻ tà ác kia mười vạn năm trước đã là đế cảnh viên mãn nên mới làm được. Tiên Thiên Đế Quân khi lên đế vị cùng lắm chỉ mới lên đế cảnh, hắn căn bản không có khả năng đó.

Chung Nhạc khựng người, đột nhiên cười:

- Thì ra là vậy.

Tân Hỏa nói tiếp:

- Còn nữa, ngươi không nên hứa với hắn để hắn phong ấn huyết mạch của ngươi. Nếu ngươi trở mặt với hắn thì hắn sẽ dùng lời hứa đó bắt ngươi giữ lời. Vậy thì ngươi sẽ nguy hiểm.

- Huyết mạch bị phong ấn còn có thể mở lại lần nữa. Lời hứa đó chẳng có gì to tát.

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Ta hứa với hắn là để ta bỏ xuống gánh nặng trong lòng.

- Gánh nặng trong lòng?

Tân Hỏa khó hiểu.

- Dịch Quân Vương, ngươi chính là Hiếu Vô Kỵ đã lừa bọn ta ở thế ngoại chi địa đúng không?

Phục Bảo Chính cười khảy:

- Tiểu bối ngươi thật to gan, hại sáu người bọn ta chết một nửa. Ba vị đạo hữu của ta chết đều là do ngươi! Ngươi nên bồi thường thế nào đây?

Chung Nhạc sắc mặt tối lại, trong lòng sinh sát cơ:

- Nếu giờ ta giết chúng thì Tiên Thiên Đế Quân sẽ nghĩ gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play