Hai tháng sau, ánh sáng truyền tống tan đi, Chung Nhạc đáp xuống, hắn đã trở lại tướng mạo của Dịch tiên sinh, nhìn quanh thì thấy Loại Tinh Trạch là nơi vô cùng hiểm ác. Trên bầu tinh không đâu cũng thấy tinh thể khổng lồ. Loại sao này còn được gọi là Khôi Sáp Tinh, tinh vân mù mịt, liên miên bất tuyệt, nhìn từ xa giống như một vùng đầm lầy rộng lớn, vì thế gọi là Loại Tinh Trạch.

Trong vùng tinh trạch này, những quả Khôi Sáp Tinh khổng lồ phát nổ, ánh sáng gấp vài trăm tỷ lần so với ánh sáng mặt trời, quang tuyến bắn ra từ hai cực của Khôi Sáp Tinh, cột sáng thẳng băng chiếu rọi vũ trụ càn khôn, vô cùng hoành tráng.

Cột sáng tựa kiếm, chiếu tới đâu đều cắt đôi nơi đó, uy lực cường đại tới cực điểm, nhìn thôi cũng thấy sợ.

Chung Nhạc nhìn những cột sáng đó, trong lòng khẽ động:

- Quan sát số Khôi Sáp Tinh phát nổ có thể từ đó suy đoán ra một loại kiếm pháp thần thông rất lợi hại.

Ánh sáng bắn ra từ Khôi Sáp Tinh được tạo thành từ xạ tuyết vô cùng khủng khiếp, nếu diễn biến thêm đúng là sẽ cực kỳ lợi hại. Đây là năng lượng của thiên địa hồng hoang, là phản ứng của “đạo”, có thể dùng nó biến thành thần thông.

Nhưng mục đích chuyến đi này của hắn là tìm Phong Hiếu Trung, lấy công pháp của Phục Hy thị, không rảnh để tham ngộ cột sáng từ Khôi Sáp Tinh.

Chung Nhạc cảm ứng một chút, tìm ra phương vị của Phong Hiếu Trung rồi lập tức tiến sâu vào Khôi Sáp Tinh.

Loại Tinh Trạch tuy là nơi hiểm ác nhưng trong đó cũng không thiếu nơi có cảnh sắc thích hợp cho người sống. Không ít nơi còn có chủng tộc khá nguyên thủy sinh sống, khiến Chung Nhạc không thể không cảm thán sự thần kỳ của sinh mệnh.

Trong Loại Tinh Trạch cũng chỉ có một số ốc đảo xanh này có thể thông hành, những nơi khác đều rất hiểm ác, muốn qua thực sự không dễ.

- Ở đây dễ thủ khó công, là nơi tốt. Nhưng cũng có điểm yếu lớn là không thể phát triển, quá ít không gian để sinh sống.

Chung Nhạc quan sát xung quanh, bước chân không hề chậm, sau hơn chục ngày cảm thấy thánh sơn có Phục Hy thị đang ở gần ngay phía trước.

Quả nhiên không lâu sau hắn thấy một tòa thánh sơn nguy nga, trên núi có nhiều sinh linh tu đạo, Chung Nhạc tới gần thì thấy có không ít đứa trẻ đang chơi đùa.

- Ở đây còn có một vị Tiên Thiên Ma Thần!

Chung Nhạc kinh ngạc, thấy trước Linh Ngọc Cung có một vị Tiên Thiên Ma Thần, dường như là long chủng, to lớn bất phàm, là một con Tiên Thiên Ma Long.

Tiên Thiên Ma Long thấy Chung Nhạc, cũng giật mình, kêu lên thất thanh:

- Lại có thần ma đến được đây! Vị sư huynh đây, Ma Long có lễ!

Chung Nhạc đáp lễ, nói:

- Sư huynh, chủ nhân nơi đây là ai? Có thể thông báo cho ta một tiếng không?

Tiên Thiên Ma Long sắc mặt đại biến, vội hạ giọng:

- Đừng hỏi chủ nhân ở đây. Đây là hắc cung, chủ nhân lòng dạ đen tối lắm. Ngươi vẫn là mau đi đi, chậm là chủ nhân đen tối sẽ bắt ngươi, cắt ngươi thành tám mảnh, lột da, rút gân ngươi, còn chui vào trong huyết nhục của ngươi, sống không bằng chết, khổ không gì tả nổi. Sư huynh, mau đi đi, nếu Sư Đà của hắn ra thì muộn mất đấy!

Chung Nhạc ngạc nhiên, cười:

- Sư huynh, tại sao huynh lại ở đây? Dám hỏi tôn húy của huynh?

Vị Tiên Thiên Ma Long kia cười kiêu ngạo:

- Ta chính là môn chủ của Bích Lạc Cung, Tiên Thiên Ma Long, tôn hiệu Ma Long. Cái gọi là có thơ làm chứng, phì phì, không lấy thơ làm chứng nữa. Vị sư huynh đây mau đi đi, không đi là muộn đấy. Hắn có một thiếu niên đầu to đi theo, cùng một bọn cả, hắn sẽ dùng cấm chế khiến ngươi không đi được!

Đúng lúc này có tiếng bước chân tới, Sư Đà Đại Tôn cõng Hình Thiên đi ra từ Linh Ngọc Cung. Hình Thiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội nhảy xuống khỏi lưng Sư Đà, lao tới:

- Chung thúc thúc!

Sư Đà Đại Tôn biến thành ma thần ba đầu, hét lớn:

- Nhị thiếu gia!

Tiên Thiên Ma Long sắc mặt tái mét, sững người nhìn Chung Nhạc:

- Nhị lão gia của Đại Hắc Cung? Hắn cũng là đồng bọn? Hắn dễ nhìn như thế, còn dễ nhìn hơn tên đại ma đầu, sao lại cũng là bọn ác vậy?

Chung Nhạc đi vào Linh Ngọc Cung, cười:

- Tiên Thiên Ma Long rất thú vị, gặp ta còn đọc thơ, sau đó lại nói không đọc nữa.

Hình Thiên và Sư Đà vội theo hắn, Hình Thiên cười:

- Hắn thích đọc thơ, khi mới tới rơi xuống trước mặt lão gia, vừa đọc được hai câu thì bị lão gia bắt. Lần này trước mặt Chung thúc thúc cũng muốn đọc thơ, có lẽ vẫn chưa chịu thiệt thòi đủ.

- Lão gia đang nói để hắn làm tọa kỵ, ta thấy dù sao hắn cũng không vui lòng lắm.

Sư Đà Đại Tôn nói.

Tiên Thiên Ma Long nghe thấy vị “nhị lão gia” cười:

- Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung đều rất ngạo khí, đương nhiên sẽ không vui lòng, nhưng sau khi bị Phong sư huynh nghiên cứu vài năm là sẽ không ngạo khí vậy được nữa đâu.

- Một đám xấu xa!

Tiên Thiên Ma Long phẫn nộ.

Chung Nhạc vào sâu trong Linh Ngọc Cung, thấy Phong Hiếu Trung hiếm khi nhàn nhã, đang thưởng trà, có vẻ rất rảnh rỗi.

- Sư huynh thật tao nhã!

Chung Nhạc cười, ngồi xuống đối diện hắn.

Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn hắn, mỉm cười:

- Ngươi thì quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi. Thật ra ngươi cũng có thể như ta, nghiên cứu trong Linh Ngọc Cung, uống trà, đừng có lúc nào cũng như có người quất roi vào mông đuổi ngươi thế. Đây là một cây trà ta tìm được trong Loại Tinh Trạch, có lẽ là thánh dược, ngươi nếm thử xem.

Chung Nhạc cầm bình trà rót cho mình một cốc, cười ha hả:

- Nhân sinh ngắn ngủi mà khổ sở, việc của kiếp này có thể hoàn thành không thể để kiếp sau, có những việc cần phải dốc sức để hoàn thành.

Hắn nâng chén trà uống cạn, trong cơ thể lập tức có khí mạnh bốc lên phừng phừng khiến hắn cảm giác như vô số bí cảnh trong cơ thể được xông hơi, thoải mái khó tả.

- Trà ngon!

Chung Nhạc động dung.

Phong Hiếu Trung ủa một tiếng, quan sát hắn mấy cái, ngạc nhiên:

- Ngươi từng uống loại trà này rồi?

Chung Nhạc lắc đầu, Phong Hiếu Trung khó hiểu:

- Thế thì lạ thật, ngươi chưa từng uống, tại sao bí cảnh trong cơ thể không bị dược lực của thánh dược xung kích? Cây thánh dược ta tìm được này có thể mở ra vô số bí cảnh trong cơ thể.

Chung Nhạc cười:

- Ta từng dùng một loại thánh dược có tên Hỗn Độn Thần Quả, tất cả bí cảnh trong cơ thể đều từng được mở rồi.

- Thì ra là vậy.

Phong Hiếu Trung uống hết chén trà, trong người vang lên tiếng leng keng, các bí cảnh được mở ra, vô số quầng sáng lớn nhỏ bay quanh người hắn.

Hắn thống nhất hàng vạn bí cảnh thành bí cảnh thứ bảy, rồi bị chấn động tới thổ huyết, nhục thân và nguyên thần cũng xuất hiện vết rạn nứt.

Phong Hiếu Trung nhấc bình trà nốc cạn, nuốt cả lá trà, nhục thân và nguyên thần lập tức giảm nứt, bắt đầu phục nguyên.

Chung Nhạc nhìn mà hết hồn, hắn có Phục Thương giúp mới dám làm như vậy, còn Phong Hiếu Trung thì không có ai giúp đỡ mà cũng dám tự mình mở ra bí cảnh thứ bảy, tác phong thật sự quá cuồng dã, không hề lo lắng tự gây chết mình!

Đương nhiên Phong Hiếu Trung có một cây thánh dược, thánh dược có thể cứu hắn bất cứ lúc nào, cũng tương đương với cường giả như Phục Thương. Cây thánh dược này thua kém Hỗn Độn Thần Quả rất nhiều, chỉ mở được một phần bí cảnh, nhưng Hỗn Độn Thần Quả thì quá ít, đế của Hỗn Độn thị chỉ tặng Chung Nhạc một quả, mà Phong Hiếu Trung lại có cả một cây thần thụ!

Phong Hiếu Trung lại pha một bình trà khác, tiếp tục mở bí cảnh thứ bảy, tỉ mỉ thể nghiệm sự kỳ diệu của bí cảnh thứ bảy, thử dung hợp bí cảnh thứ bảy với sáu bí cảnh trước.

Chung Nhạc lập tức để ý thấy bí cảnh thứ bảy của hắn khác với mình, bí cảnh thứ bảy của Chung Nhạc là Không Gian Bí Cảnh, còn của Phong Hiếu Trung là Thần Tú Bí Cảnh.

“Thần Tú” ở đây chính là tinh thần tinh tú.

Ví dụ như Tinh Hà Linh Thể của Khang Vương Gia, linh của hắn chứa năng lượng của tinh tú, là năng lượng của hàng tỷ ngôi sao trong Tinh Hà.

Loại năng lượng đó vô cùng phức tạp, trước khi Lục Đạo được sáng lập, Tinh Hà Linh Thể gần như là phế thể, nhưng sau khi Lục Đạo xuất hiện, năng lượng của loại linh thể này có thể không ngừng chuyển biến trong Lục Đạo Luân Hồi, thống nhất tất cả năng lượng, bạo phát ra sức mạnh và uy năng lớn lao.

Có bao nhiêu vì sao thì có bấy nhiêu loại năng lượng, mà có bao nhiêu loại năng lượng thì có bấy nhiêu loại đại đạo, bấy nhiêu loại bí cảnh.

Bí cảnh thứ bảy của Phong Hiếu Trung là Thần Tú Bí Cảnh, nằm ngoài dự đoán của Chung Nhạc, nhưng cũng có thể hiểu. Vì sáu bí cảnh của Lục Đạo Luân Hồi có thể chuyển đổi năng lượng của Thần Tú Bí Cảnh, bí cảnh thứ bảy là Thần Tú Bí Cảnh cũng dễ hiểu.

Chung Nhạc chọn Không Gian Bí Cảnh, so sánh thì khó dung hợp với sáu bí cảnh trước hơn, còn Thần Tú Bí Cảnh của Phong Hiếu Trung lại là dễ nhất, có hy vọng thành công nhất!

- Nếu không có ta thì chắc chắn người cuối cùng hoàn thành Thần Tú Bí Cảnh, tu thành Thất Đạo Luân Hồi của thời đại Thần Kỷ là một Tinh Hà Linh Thể.

Nhục thân nguyên thần của Phong Hiếu Trung vỡ ra, hắn lại uống trà:

- Nhưng có ta rồi thì không tới lượt Tinh Hà Linh Thể mở ra Thần Tú Bí Cảnh.

Chung Nhạc bất lực.

Hắn nói đúng là không sai, hy vọng cuối cùng dung hợp Thần Tú Bí Cảnh với Lục Đạo Luân Hồi biến thành Thất Đạo Luân Hồi chắc chắn sẽ là Tinh Hà Linh Thể.

Tinh Hà Linh Thể nắm giữ năng lượng của tinh tú, nếu có thành tựu lớn, nghiên cứu năng lượng trong bí cảnh, chắc chắn sẽ phát hiện được manh mối, sau đó đào sâu hơn, rồi tập hợp trí tuệ các cường giả hiện nay là có thể mở ra bí cảnh thứ bảy, cuối cùng hoàn thiện nó.

Còn bây giờ thì có tên quái thai Phong Hiếu Trung này, vượt qua hạn chế của Tinh Hà Linh Thể, phát hiện Thần Tú Bí Cảnh trước!

Nhưng Chung Nhạc không nghĩ Phong Hiếu Trung có thể một mình mở được hoàn toàn Thần Tú Bí Cảnh. Việc đó cần phải trí tuệ rất lớn, thời gian cũng rất dài mới được.

Thời đại của Phục Mân Đạo Tôn có hơn năm nghìn vị đế, cộng với Tiên Thiên Thần Ma từ thời đại Hắc Ám, trí tuệ tập trung lại, như vậy mới mở ra và hoàn thiện được Lục Đạo Luân Hồi.

Phong Hiếu Trung tuy thông minh tuyệt thế nhưng dựa vào sức một mình thì có lẽ không làm nổi.

- Ta sẽ giúp hắn.

Chung Nhạc nghĩ:

- Ta thiết lập Chư Đế Bảng tương lai, cũng là muốn tập trung trí tuệ của chư đế tương lai, giúp ta hoàn thiện bí cảnh thứ bảy, mở ra Thất Đạo Luân Hồi.

Có sự giúp đỡ của Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung sẽ có trí tuệ của chư đế tương lai.

Bí cảnh thứ bảy, Thất Đạo Luân Hồi, chưa biết chứng sẽ thật sự ứng nghiệm trên người hắn, khiến Tinh Hà Linh Thể chỉ biết giương mắt cảm thán sao ta không làm được.

Hơn chục ngày sau, Phong Hiếu Trung dừng thí nghiệm, tuy cây trà đó là thánh dược nhưng cũng không chịu nổi cách uống của hắn, lá trà trên cây trụi sạch, khiến Chung Nhạc sợ liệu cây thánh dược quý hiếm này có chết mất không.

Hiện tại Phong Hiếu Trung đã tới cực hạn, thời gian mở bí cảnh thứ bảy cũng tương đương Chung Nhạc, tiếp tục dùng thánh dược cũng không có tác dụng là mấy.

- Sư đệ tới tìm ta có việc gì?

Phong Hiếu Trung vác cây trà lên ra khỏi Linh Ngọc Cung rồi trồng cây xuống.

Chung Nhạc nói mục đích của mình:

- Sư huynh có chỉnh lý được công pháp trên người Phục Hy mà ta đưa tới không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play