Sát biên giới Thế Ngoại Chi Địa, mấy trăm ngàn Thần Ma Phục Hy đứng ở bên bờ, ngơ ngác nhìn một màn này.

Chung Nhạc phảng phất như một gã Cự nhân không biết mệt mỏi, một lần lại một lần vung Thần đao lên. Qua không bao lâu, hắn rốt cuộc lại chém xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Hắn sử dụng chính là Trảm Đạo, chém hết toàn bộ đại đạo thế gian, chỉ cần có đạo có thể giải, có hoa văn Đồ đằng có thể nhìn, đều sẽ có thể chém xuống.

Nhục thân Phong Chấn Lão tổ đã bị Đế tử Phục Thương phong ấn, Nguyên thần đã bị trấn áp. Nhưng cho dù vậy, nhục thân của hắn cũng vẫn cường đại không gì sánh được. Mỗi một lần Tiên Thiên Thần Đao chém xuống, đều chấn cho huyết nhục cánh tay Chung Nhạc nổ tung, hổ khẩu bạo liệt.

Nhưng cho dù là nhục thân Đế cấp cũng không ngăn được Trảm Đạo. Thanh đao trong tay hắn, là Tiên Thiên Thần Đao cấp Đế Quân.

Chung Nhạc càng chém lại càng thông thạo. Mỗi một lần hạ đao đều là trực tiếp chặt đứt hoa văn đại đạo của Phong Chấn, cắt vào huyết nhục của hắn, chặt đứt bắp thịt của hắn, chặt đứt gân màng giữa những khúc xương cốt của hắn. Đao của hắn càng lúc càng sắc bén, một lần so với một lần chém càng sâu hơn, số lần xuất đao để chém đứt đầu của Phong Chấn Lão tổ càng lúc càng ít dần.

Mấy canh giờ sau, hắn đã chém đứt mấy trăm cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Mọc ra một cái, chém đứt một cái, tựa hồ không hề biết mệt mỏi, không hề có một tia thương hại. Hắn chỉ có một mục đích, đó chính là chém chết Phong Chấn Lão tổ, ngay trước mặt của toàn bộ Thần Ma Phục Hy Thế Ngoại Chi Địa, tươi sống chém chết gã phản đồ của Phục Hy Thần Tộc này.

Khóe mắt Phục Mi không ngừng run rẩy. Tuy Phong Chấn là Đế, nhưng Bất Tử Chi Thân cũng không có khả năng vô hạn sử dụng. Nếu đầu bị chém xuống quá nhiều lần, Bất Tử Chi Thân sẽ có khả năng mất đi hiệu lực. Đương nhiên, Bất Tử Chi Thân của tồn tại Đế cấp cực kỳ cường đại, mặc cho Chung Nhạc chém xuống như vậy, cũng cần phải chém tới mấy trăm năm, sợ rằng mới có thể chém chết được Phong Chấn.

Chỉ là tình huống hiện tại bất đồng. Phong Chấn đang bị trấn áp. Có một tồn tại Đế cấp giống như quái vật vậy đang cưỡi trên người hắn, trấn áp nhục thân và Nguyên thần hắn. Chung Nhạc chém đứt đầu của hắn, nhưng thật ra là ngay cả đầu của Nguyên thần hắn cũng cùng một chỗ chém đứt.

Nguyên thần cũng có thể tu thành Bất Tử Chi Thân. Phong Chấn quả thật đã làm được điểm này. Nhưng Bất Tử Nguyên Thần cần tiêu hao càng nhiều năng lượng hơn. Chung Nhạc không ngừng chém đầu như vậy, sợ rằng không tới hai năm, sẽ có thể tươi sống chém chết vị tồn tại Đế cấp Phong Chấn Lão tổ này.

Hơn nữa, càng thêm nguy hiểm chính là, phần thân thể Phong Chấn từ cái đầu trở xuống đang ở trong tầng tầng phong ấn. Phong ấn đang ăn mòn lực lượng của hắn, tốc độ ăn mòn so với Chung Nhạc chém đầu thậm chí còn nhanh hơn. Nói cách khác, Chung Nhạc chém chết tôn Đế Thượng Cổ Phong Chấn Lão tổ này, thời gian cần thiết so với tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều.

Không chỉ như vậy, Phục Mi Lão tổ còn có thể nhìn ra được, mỗi một lần Chung Nhạc xuất đao, đao thế so với lần trước đều hoàn mỹ hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn, đao quang càng sáng ngời hơn. Hắn đang nhanh chóng tiến bộ! Chém đầu một tôn Đế, mỗi một lần xuất đao đối với hắn đều là khảo nghiệm, cho nên hắn đang nhanh chóng tiến bộ, hoàn thiện thần thông đao pháp của chính mình.

Loại tiến bộ đáng sợ này, khiến cho hắn có thể trong thời gian càng ngắn ngủi chém chết nhục thân và Nguyên thần của Phong Chấn. Tiếp tục như vậy nữa, Phong Chấn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Vô Kỵ tiểu hữu, vì cái gì?

Một lão giả Phục Hy Thần Tộc Tộc cao giọng hỏi. Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục giơ đao, bổ xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Huyết nhục nơi cổ Phong Chấn Lão tổ nhúc nhích, lại mọc ra một cái đầu khác, tiếp theo lại là đao quang chém xuống.

- Đây là đang hành hình!

Một gã Thần Ma Phục Hy run giọng nói:

- Chấp pháp hành hình trước mặt tất cả mọi người!

Trong Thế Ngoại Chi Địa một mảnh trầm mặc. Ngay trước mặt của vô số Phục Hy Thế Ngoại Chi Địa bọn họ chấp pháp hành hình, chém giết Phong Chấn Lão tổ. Đây là to gan lớn mật tới mức nào, cuồng vọng thô bạo tới mức nào? Đây quả thật là xem bọn họ như không hề tồn tại!

Nhưng Chung Nhạc lại hết lần này tới lần khác cứ làm như vậy, ở ngay trước mặt bọn họ một lần lại một lần chém đứt đầu của Phong Chấn Lão tổ, không có một chút nương tay, quả thật chính là trái tim cứng rắn như thiết thạch.

- Vô Kỵ tiểu hữu, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?

Một nàng nữ tử Phục Hy rơi lệ, run giọng nói:

- Hắn là một lão nhân a!

Một gã Thần Ma Phục Hy lớn tiếng nói:

- Hiếu Vô Kỵ, khi dễ lão nhân tính là bản lĩnh gì? Ngươi có dám đi ra đại chiến với ta ba trăm hiệp không?

Sắc mặt Chung Nhạc không chút thay đổi, mắt điếc tai ngơ, một lần lại một lần chém xuống. Trảm Đạo đang trở nên càng lúc càng hoàn mỹ. Lúc trước, hắn phải cần trên vạn đao mới có thể chặt xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ, hiện tại hắn chỉ cần hơn ngàn đao.

- Phục Mi Lão tổ, mau cứu Phong Chấn Lão tổ a!

Đám Thần Ma Phục Hy bên bờ nhao nhao quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.

Cơ nhục trên mặt Phục Mi Lão tổ không ngừng run rẩy, nhìn về phía đạo thân ảnh đáng sợ đang ẩn giấu bên trong phong ấn, đột nhiên trầm giọng nói:

- Toàn bộ Tộc lão cùng ta xuất kích, sẽ có thể địch lại vị tồn tại này, cứu ra Phong Chấn! Kẻ nào nguyện ý liên thủ với ta?

Trăm vạn Thần Ma Phục Hy bên bờ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có người lặng yên không một tiếng động lui về phía sau. Tiếp theo, đám người lui về phía sau càng lúc càng nhiều, chỉ còn lại rải rác một vài vị Tộc lão là đứng yên ở nơi đó. Đám Tộc lão ít ỏi còn lại này chần chờ một chút, cuối cùng cũng lui về phía sau. Chỉ còn lại có Phục Mi Lão tổ vẫn như cũ đứng ở trên bảo thuyền.

- Các ngươi…

Phục Mi Lão tổ giận tím mặt, quát mắng:

- Sao không có nửa điểm tâm huyết nào? Mau lấy ra đảm thức, đi liều mạng với hắn, cùng lắm thì chết ở nơi này mà thôi!

Đám Thần Ma Phục Hy kia lui về phía sau càng nhanh hơn. Phục Mi Lão tổ giận quá hóa cười, đột nhiên nhìn thấy Phong Kỷ Khai, ánh mắt sáng lên, cao giọng nói:

- Tộc trưởng, ngoại địch trước mặt, bắt giữ Phong Chấn Lão tổ chém đầu thị uy trước mặt mọi người. Ngươi thân là Tộc trưởng, phải làm gương mẫu, xung phong đi đầu a!

Phong Kỷ Khai ngẩng đầu uống rượu, không chút hứng thú, lắc đầu nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play