Tiểu hài tử mập mạp vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy bím tóc nhỏ kim quang xán lạn xung thiên trên đỉnh đầu chính mình bị nắm lấy, sau đó thân thể bay lên không trung. Chỉ thấy trong cặp mắt Chung Nhạc lộ ra vẻ vui thích điên cuồng, bàn tay vừa giơ lên, liền xuất hiện một kiện Lôi Hoang Thiên Lô.
Sau đó, tiểu hài tử mập mạp đã nhìn thấy chính mình rơi vào trong Lôi Hoang Thiên Lô. Trong Thiên Lô lôi hỏa đan xen, bên tai vang lên thanh âm tựa hồ còn chưa có tỉnh ngủ của Chung Nhạc:
- Ta sẽ bảo vệ ngươi… Không thơm nữa! Nhưng càng lúc càng ngon miệng rồi…
Tiểu hài tử mập mạp nhất thời ngây ngẩn. Chung Nhạc tự mình độc thoại:
- Ha hả… Một khỏa Nhục Linh Đan lớn như vậy, cơ hội thành Đế của ta, ta đương nhiên sẽ bảo hộ thật tốt, không thể để cho bất kỳ kẻ nào đoạt đi bảo bối của ta…
Tiểu hài tử mập mạp nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy Chung Nhạc tựa hồ như đang mộng du, từ trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính lấy ra từng cây từng cây Linh dược Thần dược, nhao nhao ném vào trong Lôi Hoang Thiên Lô.
- Còn phải thêm chút gia vị, không thể lãng phí bảo bối của ta! Ha ha ha…
- Biểu đệ! Biểu đệ! Tỉnh lại đi!
Tiểu hài tử mập mạp lớn tiếng hét lên. Chung Nhạc phùng mang trợn má, thổi cho Địa hỏa trong lô Thiên Lôi càng lúc càng vượng, thần sắc hưng phấn trong mắt không chút nào giảm xuống, lẩm bẩm:
- Long hổ luyện đan, Thần đan tự thành, một rồng một hổ, kiện bảo bối này trời sinh chính là long hổ, cộng thêm những Thần dược Linh dược khác, mùi vị nhất định sẽ càng ngon hơn!
Đông!
Tiểu hài tử mập mạp phóng người nhảy lên, nỗ lực thoát thân ra khỏi Lôi Hoang Thiên Lô. Đã thấy một cái nắp lò thật lớn từ trên rơi xuống, phong tỏa hắn ở trong đó, khiến cho hắn đụng đầu lên trên cái nắp.
Kiện Thần lô này chính là do Chung Nhạc tập kết một ngàn sáu trăm vạn Thần Ma của Tiên Thiên Cấm Quân luyện chế thành, đã là bảo vật Tạo Vật. Mặc dù Bệ Ngạn là Tạo Vật Chủ, nhưng dù sao chỉ vừa mới xuất thế không bao lâu, các loại đại đạo trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, mặc dù đụng cho kiện Thần lô này không ngừng thùng thùng vang dội, nhưng cũng không thể nào đánh vỡ được Thần lô thoát thân.
- Luyện a luyện a, luyện một đường thành Đế đan…
Chung Nhạc vừa lẩm bẩm một bài tiểu khúc, vừa thiêu đốt Địa hỏa của Lôi Hoang Thiên Lô càng lúc càng vượng.
- Sơn hải lưu chuyển ngàn vạn đạo, tuyên cổ bất động ấn như Thiên!
Đột nhiên, thanh âm hồng chung đại lữ chấn động vang lên. Chung Nhạc nhất thời tỉnh táo lại. Chính là Đế tử Phục Thương đã niệm tụng pháp quyết Tuyên Cổ Bất Động Ấn, dung nhập môn ấn pháp này vào trong Đạo âm, xúc động đạo tâm của hắn, khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, vội vàng xốc lên nắp lò Lôi Hoang Thiên Lô, vươn tay vào, nắm lấy bím tóc nhỏ kim quang xán lạn của Bệ Ngạn, lôi hắn ra ngoài.
Bím tóc nhỏ trên đầu Bệ Ngạn đã bị đốt cháy mất không ít, khuôn mặt cũng bị đốt tới mức đỏ bừng, bộ dáng kinh hồn chưa định. Chung Nhạc có chút xấu hổ nói:
- Biểu ca, ta đây không phải là đạo tâm bất ổn. Thời điểm ta vừa nhìn thấy ngươi, đạo tâm vẫn còn rất ổn, nhưng ngươi vừa đi tới, ta liền cảm thấy ngươi ngon miệng dị thường…
Bệ Ngạn nhất thời yên lòng, mỉm cười nói:
- Cái này cũng không trách ngươi được! Đạo quả của ta chưa ổn, đợi ta tu luyện tới Đế cảnh, Đạo quả vững chắc, ngươi sẽ không cảm thấy ngon miệng nữa. Thật ra cũng không cần lâu như vậy, trăm năm sau ta đã có được sức tự vệ… Ngươi làm gì?
Trong tay Chung Nhạc cũng truyền ra một thanh âm kinh hô:
- Lão gia, ngươi làm gì?
Trong tay Chung Nhạc là một cây củ cải lớn, tay còn lại là một thanh đao, đang xắt củ cải thành từng lát từng lát. Đám lát củ cải kia không ngừng rơi xuống trên đầu của Bệ Ngạn. Trong mắt Chung Nhạc lại hiện ra thần sắc vui mừng điên cuồng:
- Thêm chút củ cải hầm sẽ ăn càng ngon hơn…
Cây củ cải trong tay hắn chính là Hồ Tam Ông. Hồ Tam Ông kêu la thảm thiết:
- Ta ăn tuyệt không ngon! Ta có độc a! Lão gia, không còn chân nữa!
- Đẩu chuyển tinh di Thiên Hà rơi, tuyên cổ bất động đạo tâm truyền!
Thanh âm như hồng chung đại lữ của Phục Thương lại vang lên, Chung Nhạc một lần nữa tỉnh táo lại, đầy mặt áy náy bỏ Hồ Tam Ông vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, gạt đám lát củ cải trên đầu Bệ Ngạn kia sang một bên, ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng nói:
- Biểu ca, ngươi cách xa ta một chút…
Bệ Ngạn vội vàng co chân bỏ chạy, cách Chung Nhạc thật xa, không dám tiếp cận. Đạo tâm Chung Nhạc khôi phục lại, mỉm cười nói:
- Khoảng cách này an toàn rồi, sẽ không bị nhục thân ngon miệng của ngươi ảnh hưởng tới. Tứ biểu ca, sau này ngươi gặp được bất luận kẻ nào, cũng phải đứng cách xa một chút, bằng không cẩn thận bị bắt sống ăn tươi a!
Tiểu hài tử Bệ Ngạn không ngừng gật đầu. Chung Nhạc có chút sầu sầu muộn nói:
- Ta vốn tưởng rằng sau khi ngươi sinh ra, thân phận người hộ đạo này của ta sẽ có thể kết thúc công tác, không ngờ lại phải còn kéo dài thêm một trăm năm nữa…
Tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh này tuyệt đối là cái bánh thơm ngon, kẻ nào nhìn thấy cũng muốn cắn một cái. Cách khá xa thì còn dễ nói, đứng gần thì sẽ nguy hiểm rồi.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Bệ Ngạn. Tiểu gia hỏa này dùng hai tay chống đỡ cái đầu hổ tròn xoe béo trắng, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, bím tóc nhỏ kim quang sáng lạn xung thiên trên đỉnh đầu, đầu hổ thân người Long lân, nhìn từ xa rất khả ái, nhìn gần rất ngon miệng. Chỉ cần mang gia hỏa này ra ngoài, tuyệt đối sẽ dẫn tới phong ba không nhỏ.
- Biểu ca, ngươi có thể vẫn luôn sinh hoạt ở trong này không?
Chung Nhạc nhấp nháy cặp mắt. Hắn thật sự không muốn vẫn luôn mang theo một mầm họa như vậy bên cạnh chính mình, nói:
- Ngươi ở trong này tu hành một trăm năm, đợi tới lúc ngươi có sức tự vệ mới đi ra!
Bệ Ngạn lắc đầu:
- Không được! Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, chúng ta đã tu luyện được chín mươi chín chuyển, kiếp này là một kiếp cuối cùng của chúng ta, cũng là một chuyển cuối cùng. Ta nhất định phải tiến vào hồng trần lịch kiếp. Một kiếp cuối cùng này không lịch, không thể chứng đạo nhảy ra Lục Đạo không ở Luân Hồi, nghịch chứng Tiên Thiên. Biểu đệ, ngươi chỉ cần lại bảo hộ chúng ta một trăm năm, trăm năm sau, chúng ta tự sẽ báo đáp biểu đệ!
Chung Nhạc bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu nói:
- Ngươi theo ta đi ra ngoài a!
Hắn xoay người lại, khom người cảm ơn Phục Thương. Phục Thương căn bản là hờ hững không để ý tới hắn, Chung Nhạc cũng không chút để ý, biết rõ kẻ này chính là loại tính nết này. Hắn mang theo tiểu hài tử Bệ Ngạn đi ra khỏi Lục Đạo Giới Châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT