Năng lực của bộ não Thiên ý càng mạnh hơn, có thể bắt được hướng đi của toàn bộ đại đạo trong thiên địa, từ đó thôi diễn ra hướng đi của toàn bộ sinh linh trên thế gian, vững vàng chưởng khống sinh linh trong thiên hạ. Bộ não Thiên Ý càng giống một kiện bảo vật chưởng khống hơn, chưởng khống vận mệnh của sinh linh trong thiên địa, đối với các loại sự tình như thôi diễn công pháp… cũng không nằm trong phạm trù chưởng khống của bộ não Thiên ý.
Mà năng lực của Thiên Bàn thì kém hơn một chút. Năng lực của Thiên Bàn chủ yếu chính là thôi diễn. Chỉ là hắn vẫn chưa triệt để luyện thành kiện bảo vật này. Thần lô và Thần chuy của Huyền Kỳ Nhị Lão không đủ để luyện thành kiện bảo vật này. Ngoan thiết của hai lão cũng không đủ để thừa nhận lực lượng của Thiên đạo và đại đạo thiên địa, dẫn tới năng lực của kiện bảo vật này cũng không hoàn chỉnh, không thể giải khai hết thảy mọi huyền bí trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh.
Chung Nhạc lập tức từ bỏ tiếp tục thôi diễn Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, chuyển sang thôi diễn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh. Trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh bao gồm đại đạo Không Gian và đại đạo Trụ Quang, một cái đại biểu cho không gian, một cái đại biểu cho thời gian, trải qua Phong Thường Dương hoàn thiện, đã dung hợp Lục Đạo Luân Hồi, chỉ là vẫn chưa đạt tới trình độ có thể dung nạp Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh.
Lý giải của Chung Nhạc đối với môn công pháp này mặc dù không thể nói đạt tới trình độ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng cũng là lĩnh ngộ Đế cấp, so với Phong Thường Dương còn vượt qua mấy phần. Chỉ là, hắn còn chưa làm được trình độ Thời Không Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có thể miễn cưỡng làm được Không Gian Đại Lục Đạo Luân Hồi mà thôi.
Thiên Bàn tiến hành thôi diễn môn công pháp này, lập tức giải khai càng nhiều huyền diệu hơn của Thời Không Lục Đạo Luân Hồi. Bất quá, rất nhanh Thiên Bàn lại gặp phải địa phương không thể giải. Cho dù là mượn trí tuệ của Chư Đế Chư Thần cũng không thể càng tiến thêm một bước, Thời Không Lục Đạo Đại Luân Hồi lại gặp phải bình chướng.
Chung Nhạc cũng không cưỡng cầu tiếp tục, lập tức chuyển sang thôi diễn Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh. Công pháp Đế cấp của Thời đại Hỏa Kỷ tương đối thô thiển, so ra còn kém xa công pháp hiện tại. Nhưng thô thiển cũng ý nghĩa có không gian phát triển càng lớn hơn chưa được sáng tạo ra.
Dựa vào năng lực thôi diễn gần như biến thái của Thiên Bàn, Chung Nhạc tiến hành hoàn thiện càng nhiều những địa phương chưa được hoàn thiện của môn công pháp này, lại kết hợp với kiến giải Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho môn công pháp Đế cấp của Thời đại Hỏa Kỷ này không ngừng đạt được hoàn thiện.
- Nếu Thiên Bàn là Thần khí Thiên đạo hoàn chỉnh thì dễ làm hơn rất nhiều rồi!
Thôi diễn Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh tới chỗ cao thâm, hắn lại một lần nữa gặp phải bình chướng, không thể không chuyển sang hoàn thiện Thần Ma Thái Cực Đồ do chính mình khai sáng. So ra, Thần Ma Thái Cực Đồ là công pháp yếu nhất trong bốn môn công pháp Đế cấp, là do chính bản thân hắn mở ra, công pháp thích hợp nhất đối với hắn.
Thần Ma Thái Cực Đồ có nhiều chỗ thiếu hụt nhất, cần hắn phải dùng nhãn giới cùng kiến giải càng cao hơn để hoàn thiện. Thiên Bàn đã tiết kiệm cho hắn vô số thời gian, nâng nhãn giới kiến thức của hắn lên tới đẳng cấp Thiên đạo. Chỉ là Thiên Bàn vốn dĩ thiếu khuyết, khiến cho hắn không thể đề thăng môn công pháp này tới trạng thái hoàn mỹ. Rốt cuộc, Thiên Bàn thôi diễn Thần Ma Thái Cực Đồ cũng đã đạt tới cực hạn.
Chung Nhạc ổn định lại tâm thần, đột nhiên giơ tay lên, lạc ấn những lĩnh ngộ của chính mình đối với bốn môn công pháp Đế cấp vào bốn phía Thiên Bàn.
- Chỗ khó khăn nhất, bắt đầu!
Dưới Thiên Bàn, trong lòng đám người Kim Ô Thần Đế, Tiên Thiên Đế Quân, Trác Long, Dương Hầu Ma Đế đột nhiên khẽ động, cảm thấy tinh thần của chính mình không thể tự khống chế, điên cuồng tiến nhập vào trong Thiên Bàn.
Đám người lập tức cảm giác được tinh thần của chính mình ào ào tuôn trào ra, giống như một cái đập nước đã vỡ ra một lỗ hổng lớn, hồng thủy điên cuồng trút vào trong Thiên Bàn. Đạo văn Thiên Bàn trong phút chốc đã biến hóa tới mức tận cùng. Vô số Đạo văn như điện quang không ngừng biến hóa. Kiện Thiên Bàn này nhất thời đại phóng quang minh, giống như một vầng Thái Dương vậy.
Thiên Bàn càng lúc càng sáng hơn, trở nên vô cùng nóng bỏng. Trong phút chốc, độ sáng đã đạt tới gấp trăm lần một khỏa Thái Dương, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Lúc này, Nguyệt Thần đột nhiên rên khẽ một tiếng, tinh thần lực hao hết, đầu óc nhất thời ảm đạm, vội vàng lui ra. Tiếp theo, sắc mặt Phù Lê tái nhợt, tinh thần lực cũng bị rút sạch, không thể không lui ra.
Những tồn tại cấp Đế Quân còn lại cũng trở nên kinh hãi, cảm thấy tinh thần lực của chính mình cũng đang nhanh chóng tiêu hao, đoán chừng cũng không chống đỡ được thêm bao lâu nữa sẽ bị hút cạn.
Bất quá, độ sáng của Thiên Bàn đã đạt tới độ sáng của trăm vạn khỏa Thái Dương. Ngoài mặt Thiên Bàn thậm chí xuất hiện tình huống ngoan thiết tan chảy, thiết tương không ngừng chảy xuống. Sợ rằng không đợi tới lúc tinh thần lực của bọn họ bị rút sạch, bản thân kiện bảo vật này đã không chịu nổi rồi.
- Có thể sẽ bạo tạc không?
Tiên Thiên Đế Quân đột nhiên nhớ tới trận bộ não Thiên ý đại bạo tạc trong Bích Lạc Cung mấy ngày trước kia, thất thanh nói:
- Kiện bảo vật này sắp sửa không chịu…
Câu nói của hắn còn chưa kịp hoàn thành, toàn bộ Thiên Bàn đột nhiên bình tĩnh trở lại, toàn bộ quang mang thu ngược trở lại về phía trung ương. Chư Đế Chư Thần thầm nghĩ một tiếng không ổn, nhao nhao bay thẳng ra ngoài. Bọn họ vừa mới bay ra khỏi tòa Lục Ngự Cung này, đột nhiên chỉ thấy vô cùng vô tận quang mang từ trong Lục Ngự Cung ầm ầm bộc phát ra.
Trong một đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa, Lục Ngự Cung chia năm xẻ bảy. Một khỏa quang cầu thật lớn kịch liệt mở rộng. Những nơi quang cầu đi qua, từng tòa từng tòa cung điện không ngừng biến thành bột mịn.
Ngữ khí Dương Hầu Ma Đế có chút hả hê, nói:
- Thiên Đình thật sự nhiều tai lắm nạn a! Lại nổ thêm một lần nữa… Tựa hồ gần đây đã nổ tới ba lần rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT