Chung Nhạc bật cười, chư thần thả cầu xuống nối liền với con thuyền cổ, dẫn vị thần ma trẻ tuổi này lên thuyền. Một vị thần tướng cười:
- Chúa công nhà ta chính là người, ngươi tới tìm chúa công nhà ta sao?
Thần ma trẻ tuổi kia nhìn Chung Nhạc, gãi đầu:
- Người? Ủa, nhiều người thế!
Bên cạnh Chung Nhạc có rất nhiều tướng lĩnh nhân tộc trong vũ trụ cổ xưa, đúng là dọa hắn giật mình, nghĩ bụng:
- Lão tổ tông hồ đồ, nhiều người như vậy thì ta phải giao Hỗn Độn Thần Quả cho ai? Có mỗi một quả, mà nhiều người thế này, chia ra cũng không được… Hơn nữa ta phải quan sát ai?
Âm Phiền Huyên kinh ngạc kêu lên:
- Vị sư huynh đây là Hỗn Độn thị?
Vị thần ma trẻ tuổi gãi đầu:
- Ta là Hỗn Độn Vũ của Hỗn Độn thị, đem tới một quả Hỗn Độn Thần Quả muốn làm bộ hạ. Dám hỏi ai là thủ lĩnh?
Âm Phiền Huyên vội nói với Chung Nhạc:
- Hỗn Độn thị là một trong hai mươi tư đế tộc, rất thần bí, tử đệ chủng tộc họ rất ít khi hoạt động bên ngoài, đều chỉ ra ngoài khi loạn thế. Bởi vậy với ngoại giới mà nói, Hỗn Độn thị xuất hiện là thiên hạ đại loạn, loạn như hỗn độn vậy.
- Giờ thiên hạ đã loạn, sau này sẽ còn loạn hơn, nhưng việc này không liên quan gì tới Hỗn Độn thị.
Chung Nhạc cười:
- Lẽ nào lại đổ tội đó lên đầu Hỗn Độn thị. Hỗn Độn huynh, ta chính là thủ lĩnh ở đây, Tiên Thiên Cung Tả Quân Vương Dịch Phong, giờ là thống soái Trấn Thiên Quan, cũng là nhân tộc.
Hỗn Độn Vũ thở phào, cười:
- Vậy thì có thể ta đến tìm ngươi rồi. Quả Hỗn Độn Thần Quả này cho ngươi.
Hắn hái Hỗn Độn Thần Quả trên Phù Tang Thần Thụ xuống, đưa tới trước mặt Chung Nhạc. Các tướng lĩnh phía sau Chung Nhạc biến sắc, Xích Tùng nói nhỏ:
- Chúa công, cẩn thận có gian kế! Giờ chúa công trấn thủ Trấn Thiên Quan, không biết có bao nhiêu thế lực nhăm nhe nơi này, chưa biết chừng sẽ hạ độc, ám toán.
Chung Nhạc nhận lấy Hỗn Độn Thần Quả, không kìm được động dung, thấy bên trong quả Hỗn Độn Thần Quả này chứa đại đạo văn lý rất lạ, rất đặc biệt.
- Thế gian này có tam đại linh căn, một là Phù Tang Thần Thụ, một là Tiên Thiên Quả Thụ trong Lôi Trạch, và một là Sinh Mệnh Thần Thụ.
Hỗn Độn Vũ nói:
- Trong đó Tiên Thiên Quả Thụ ở Lôi Trạch kết ra Tiên Thiên Đạo Quả. Mỗi loại đạo quả chứa một loại Tiên Thiên đại đạo. Sinh Mệnh Thần Thụ là vật thời tiền sử, nghe nói là sở hữu của chúa tể tiền sử, có thể diên niên ích thọ, sau đó cây thần thụ này biết mất không tông tích, nhưng Bàn Đào Quả Thụ chính là được trồng từ quả của nó, cũng có công hiệu thần kỳ. Còn Phù Tang Thần Thụ trong truyền thuyết là của Đại Toại, sau đó rơi vào tay Kim Ô thị, kết ra Hỗn Độn Thần Quả. Hỗn Độn Thần Quả này chính là thần quả trên Phù Tang Thần Thụ, Hỗn Độn thị ta cũng chẳng mấy người được ăn.
- Chúa tể tiền sử? Lẽ nào là Đại Tư Mệnh? Hắn có Sinh Mệnh Thần Thụ?
Chung Nhạc quan sát thần quả, hắn từng ăn Tiên Thiên Đạo Quả, khi đó hắn định lấy nhiều Hỗn Độn Khí hơn, kết quả cây Tiên Thiên thần thụ đó bỏ chạy, trước khi chạy còn ném một quả Tiên Thiên Đạo Quả vào đầu hắn.
Tuy hắn chưa từng thấy Sinh Mệnh Thần Thụ của Đại Tư Mệnh nhưng hắn từng ăn Bàn Đào. Hắn cũng từng thấy Bàn Đào Mẫu Thụ Đế Lâm Lão Mẫu trong Quy Khư, có được hai quả Bàn Đào, còn hái được một số quả Bàn Đào khác nữa.
Hắn còn hẹn với Đế Lâm Lão Mẫu sau này gặp lại, chỉ là, tới Tử Vi lâu như vậy mà không gặp được Đế Lâm Lão Mẫu, không biết nàng ta có thoát ra khỏi Quy Khư được không.
Hắn cũng từng thấy Phù Tang Thần Thụ nhưng chưa được ăn Hỗn Độn Thần Quả trên nó.
Giờ Hỗn Độn Vũ của Hỗn Độn thị lại tới đây nói muốn hiến bảo, thật là quá kỳ lạ.
Hơn nữa quả Hỗn Độn Thần Quả này thì có vẻ là thật, chỉ là, Hỗn Độn Thần Quả quý giá như vậy tại sao Hỗn Độn Vũ lại tặng bảo vật đó cho hắn?
- Phu quân, không thể không đề phòng.
Âm Phiền Huyên nói nhỏ.
Chung Nhạc hỏi:
- Sư huynh, ngươi tặng bảo vật này cho ta nhất định là có ý định gì đó? Có thể nói lý do không?
Hỗn Độn Vũ lộ vẻ khó xử, nói nhỏ:
- Có thể nói riêng không?
Chung Nhạc mỉm cười, cùng hắn ra đuôi thuyền, nói:
- Vũ sư huynh giờ có thể nói rồi.
Hỗn Độn Vũ nhìn quanh không có ai, nói:
- Thực không dám giấu, ta phụng lệnh của lão tổ tông hiến bảo cho ngươi, sau đó tiềm phục bên cạnh quan sát ngươi.
Chung Nhạc ngạc nhiên, bật cười:
- Vũ sư huynh, đã nói hết rồi thì tiềm phục thế nào?
- Lão tổ tông nói đây là giao dịch.
Hỗn Độn Vũ cười:
- Ngươi nhận Hỗn Độn Thần Quả thì sẽ không đuổi ta đi, sau đó ta có thể ở lại nơi này quan sát, ghi lại hết nhất cử nhất động của ngươi.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Để huynh ở lại cũng không phải không được, nhưng Hỗn Độn Thần Quả thực sự quá quý giá, hơn nữa lão tổ tông huynh bảo huynh tới quan sát ta thực quá cổ quái. Huynh có lý do nào chính đáng hơn chút không?
Hỗn Độn Vũ nói:
- Không có. Ta vốn đã nói không muốn đi, nhưng lão tổ tông cứ bảo ta lý do đó, còn nói tuyến thời gian tương lai hỗn loạn, không thể quan sát ngươi trong hỗn độn…
- Trong hỗn độn không thể quan sát ta?
Chung Nhạc sững người, kêu lên:
- Lão tổ tông của ngươi là.
Hỗn Độn Vũ nói:
- Lão tổ tông ta là đế của Hỗn Độn thị.
Chung Nhạc chấn kinh, nhớ lại trên đường hắn lai thuyền tới Trấn Thiên Phủ, thấy trong những hình ảnh trong thời gian có một con Hỗn Độn Thần Ngao lên bờ, biến thành một sinh linh đi xa.
Hắn cho tinh thần lực tràn ra, quan tưởng cảnh tượng của sinh linh đó, nói:
- Vũ sư huynh, lão tổ tông của huynh có phải người này không?
Hỗn Độn Vũ nhìn, lộ vẻ nghi hoặc, một lúc sau lắc đầu:
- Không giống, lão tổ tông nhà ta không phải như vậy.
- Lẽ nào lão tổ tông Hỗn Độn thị không phải Hỗn Độn Thần Ngao đi ra từ hỗn độn? Hoặc có thể nói, trong hỗn độn không chỉ có một sinh vật hỗn độn lên bờ?
Chung Nhạc khó hiểu, rất muốn đi gặp vị lão tổ Hỗn Độn thị kia, hỏi han một lúc.
- Ta có thể ở lại quan sát ngươi không?
Hỗn Độn Vũ có chút lo lắng hỏi.
Chung Nhạc gật đầu, cười:
- Nhưng ta nói trước, ở đây là Trấn Thiên Phủ, binh gia trọng trấn, sau này có lẽ chiến hỏa liên tục, huynh ở đây có thể nói là tự vào chỗ nguy hiểm.
Hỗn Độn Vũ cười hiền:
- Vì thế lão tổ tông bảo ta đem theo Phù Tang Thần Thụ, có lẽ để ta tự bảo vệ mình.
Chung Nhạc đành mặc hắn, nghĩ bụng:
- Đế của Hỗn Độn thị chắc không có ác ý gì, hỗn độn sinh vậy thích du ngoạn trong hỗn độn, quan sát sự vận hành của vũ trụ, chắc Đại Tư Mệnh phá Đế Tinh của ta làm nhiễu quỹ đạo tương lai khiến sinh vật hỗn độn lên bờ. Chỉ là, nếu thật sự sinh vật hỗn độn lên bờ thì không hải nên xuất hiện ở hiện tại sao? Mà Hỗn Độn thị là đế tộc, đã tồn tại từ hơn mươi vạn trước. Hắn sẽ không đi sai tới mười mấy vạn năm trước đấy chứ?
Hắn nghĩ mãi không ra, đành không nghĩ vấn đề đau đầu này nữa.
- Cây Phù Tang Thần Thụ này có lẽ có vài phần uy năng, Hỗn Độn thị tới chỗ ta cũng là việc tốt, chưa biết chừng tạo quan hệ được với đế tộc này.
Chung Nhạc để Hỗn Độn Vũ ở lại bên mình, nói:
- Huynh ở lai bên cạnh ta, vạn nhất gặp nguy hiểm…
- Nhánh cây trên Tiên Thiên linh căn, đương nhiên có uy năng bất phàm. Người, ngươi nhìn xem.
Hỗn Độn Vũ rút nhánh Phù Tang ra khẽ ném lên. Nhánh cây nhanh chóng biến lớn thành cây thần thụ cao lớn, rễ cắm trong tinh hà, mặc cho sóng đánh thế nào vẫn hiên ngang!
Chung Nhạc sững người, cành lá của thần thụ sum suê, bao phủ tinh hà, thậm chí che cả cổng thành phía nam!
Nơi thần thụ bao phủ, đến tinh sa trong tinh hà cũng không tự chủ mà bay lên, bay quanh cây thần thụ, biến thành những điểm sáng điểm xuyết cho thần thụ!
Giữa những cành cây lại có vô số thiên hỏa cháy rực, từng cụm rơi xuống uy năng kinh người.
Ngoài ra còn có tám bông hoa lớn màu đỏ, hoa Phù Tang nở, chứa đựng đại đạo hỏa hệ, không biết uy năng thế nào.
Trong tinh hà, vô số thần ma trên các con thuyền lớn ngẩng lên nhìn cây thần thụ này sững sờ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Thần ma trên tường thành cũng như bên trong Trấn Thiên Quan cũng sững người. Cây thần thụ này thực sự quá hùng vĩ, thật không biết uy năng sẽ lớn tới mức nào!
Hỗn Độn Vũ thu Phù Tang Thần Thụ về, lại là một nhanh Phù Tang đặt bên cạnh ngươi.
- Đây là đế binh phải không?
Chung Nhạc kêu lên.
- Chắc là vậy.
Hỗn Độn Vũ không hiểu lắm, gãi đầu:
- Lão tổ tông nhà ta không nói, nhưng trong ghi chép của Hỗn Độn thị thì lão tổ tông từng dùng cây thần thụ này đấu lại đế binh, không thua.
Chung Nhạc bất lực, tên ngốc này lại cầm một món đế binh từ Tử Vi Đế Tinh hiên ngang tới Trấn Thiên Quan.
Lẽ nào hắn không sợ giữa đường bị cướp?
Đó là đế cấp thần binh, bảo vật vô só thần ma mơ ước!
- Có món đế binh này ở đây, Trấn Thiên Quan ta lại kiên cố thêm một phần!
Chung Nhạc cảm thấy sảng khoái, quan sát quả Hỗn Độn Thần Quả, hỏi:
- Vũ sư huynh, quả của Sinh Mệnh Thần Thụ có thể diên niên ích thọ, quả của Tiên Thiên Thần Thụ giúp người ta lĩnh ngộ Tiên Thiên đại đạo. Vậy Hỗn Độn Thần Quả có tác dụng gì?
Hỗn Độn Vũ thành thực nói:
- Ta không biết, ta chưa ăn bao giờ. Người, ngươi ăn vào không phải sẽ biết ngay sao?
- Đừng gọi ta như vậy.
Chung Nhạc dở khóc dở người:
- Ngươi gọi ta là Dịch tiên sinh hoặc sư huynh là được.
Hỗn Độn Vũ gật đầu, cười:
- Vậy ta gọi ngươi Dịch tiên sinh. Ngươi ăn xong cho ta biết vị thế nào. Ta nhịn suốt dọc đường không dám ăn. Lão tổ tông nhà ta chỉ có một quả Hỗn Độn Thần Quả này, nếu có hai thì ta đã ăn một quả rồi.
Chung Nhạc tế Hỗn Độn Thần Quả lên, đưa vào thức hải định luyện hóa. Hỗn Độn Vũ thất vọng:
- Không phải ăn luôn sao? Ngươi làm vậy thì sao biết mùi vị thế nào?
Chung Nhạc thấy hắn đầy mong chờ, trong lòng không nỡ, lấy Hỗn Độn Thần Quả ra, há mồm cắn một cái. Hỗn Độn Thần Quả vừa vào miệng là tan, đến hạt cũng không có.
- Mùi vị thế nào?
Hỗn Độn Vũ căng thẳng hỏi.
- Mùi rất lạ, chưa từng thấy, dường như không có mùi gì, nhưng dường như lại có hàng tỷ mùi, mỗi loại mùi đều vô cùng đặc biệt…
Chung Nhạc vừa nói đến đây sắc mặt kịch biến, dược lực cường hãn của Hỗn Độn Thần Quả bạo phát, nháy mắt xung kích hết toàn bộ bí cảnh trong nhục thân nguyên thần của hắn!
Hắn dựng tóc gáy:
- Ta mở ra mấy trăm không gian bí cảnh đã không chịu nổi, suýt mấy lần thân tử đạo tiêu, Hỗn Độn Thần Quả lại một lúc mở hết bí cảnh, vậy không phải…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT