Chung Nhạc quan sát một mảnh vỡ thời không bay qua, miếng vỡ này không có bất cứ độ dày nào tạo cho hắn một thứ mỹ cảm kinh tâm động phách. Cho dù là vảy rồng Tiên Thiên của Phục Hy thị cũng khó lòng tạo được một tấm gương không tì vết như vậy.

Đặc biệt là, trong tấm gương đó còn có sông núi, thác nước, suối nhỏ, giống như bức họa tinh tế.

Đó là mảnh vỡ không gian trong mảnh vỡ thời không, mảnh vỡ thời gian và mảnh vỡ không gian khác nhau. Mảnh vỡ thời gian cũng không có độ dày, nhưng là dải sáng, ánh sáng mảnh nhất, đứng phía trước sẽ nhìn thấy một tấm gương phát sáng

Còn mảnh vỡ không gian thì bên trong có chứa không gian, ví dụ như bức họa trong tấm gương trước mắt hắn đây.

Chung Nhạc không kìm được đưa ngón tay ra chạm vào tấm gương, đột nhiên khựng người lại.

Ngón tay của hắn biến mất rồi!

Không phải bị mảnh vỡ không gian cắt đứt mà là biến mất, tự nhiên biến mất!

Chung Nhạc sững người nhìn tay phải chỉ còn bốn ngón của mình, Âm Phiền Huyên vội kéo hắn lại, mảnh vỡ không gian vô thanh vô tức bay qua trước mặt họ, mấy lọn tóc của Chung Nhạc cũng biến mất.

- Ta có thể cảm nhận được ngón tay của ta vẫn còn!

Chung Nhạc nắm chặt tay lại, kêu lên:

- Dường như vẫn đang ở trên tay ta, nhưng ngón tay thì biến mất rồi, quá cổ quái!

Âm Phiền Huyên quan sát chỗ đứt của ngón tay trỏ của hắn, thấy huyết dịch trong đó vẫn chảy, dường như huyết quản không hề bị đứt, huyết dịch vẫn chảy bình thường, nhưng huyết dịch biến mất rồi lại quay về, thật sự kỳ quái.

- Chắc ngón tay của ngươi ở trong mảnh vỡ không gian vừa rồi.

Âm Phiền Huyên nghĩ ngợi rồi nói:

- Mảnh vỡ không gian không cắt đứt tay ngươi mà là đặt nó ở một không gian khác. Theo một ý nghĩa nào đó thì ngón tay và bàn tay ngươi vẫn nối liền với nhau.

Chung Nhạc gật đầu, đuổi theo mảnh vỡ không gian kia, ngẩng lên nhìn, nói:

- Đây là biểu hiện của thần thông không gian đại đạo. Nếu tham ngộ được sự ảo diệu trong nó thì đó sẽ là một môn thần thông cực kỳ cường đại… Hoặc nếu lấy đi được thì có thể luyện thành món thần binh cực kỳ lợi hại!

Hắn chặt ngón tay trỏ bên phải của mình đi, ngón tay mới dần mọc lại, còn ngón tay trong mảnh vỡ không gian kia sinh ra máu thịt, không lâu ngón tay đó mọc ra một Chung Nhạc khác.

Chung Nhạc dùng phân thân đó quan sát xung quanh, thấy không gian này vô cùng đặc biệt. Nhưng trong không gian có những tạp vật không biết từ đâu lại rơi vào mảnh vỡ này.

Bên trong này có những bộ xương cốt khổng lồ, còn có mấy mảnh vỡ tinh hạch, còn có một cái lỗ đen bị cắt đôi.

Phân thân của hắn đi xung quanh, thấy lục địa bị cắt, mấy cái đầu lâu, có lẽ chủ nhân đã chết, biến thành xương khô, không biết là từ niên đại nào.

- Đây là thứ gì?

Chung Nhạc sắc mặt cổ quái, thấy một cái hộp sắt có bốn bánh. Xung quanh hộp sắt có cửa sổ dường như làm bằng lưu ly, bên trong có có bốn cái ghế. Hai ghế phía trước là hai bộ thi cốt của con người, trạng thái kinh hãi, không biết đã chết bao lâu rồi.

Hắn chỉ một ngón tay, hộp sắt bay lên, trên không trung phân giải thành một đống linh kiện, bốn cái bánh rơi xuống lăn đi rất xa.

- Hình như là một cỗ xe, đúng là cổ quái!

Chung Nhạc ném những linh kiện kia đi, chôn hai bộ thi cốt, đi quanh thì lại thấy một cái đĩa tròn lớn, một nửa chôn dưới đất, lộ một nửa bên trên mặt đất.

Đĩa tròn có bán kính trăm mười trượng, có lẽ một món thần binh.

Phân thân của Chung Nhạc chỉ một ngón tay, đĩa tròn bay lên, vù một tiếng rồi bị hắn phân giải. Bên trong có mấy cỗ xác khô, đầu to, mắt to, tay chân đều ngắn và mảnh.

- Hình như là U Phù thần tộc.

Phân thân Chung Nhạc mai táng những cỗ xác khô của U Phù thần tộc rồi tiếp tục tìm kiếm. Những thứ xuất hiện ở đây rất kỳ lạ, không biết là những thứ từ thời đại nào bị mảnh vỡ không gian nuốt chửng. Chỉ là, không có thứ gì có ích với hắn.

Phân thân của Chung Nhạc không tìm thấy đường rời khỏi đây, hiển nhiên đây là không gian kín, vào rồi không thể ra ngoài, trừ phi phá vỡ được không gian này.

Bên ngoài, bản thể Chung Nhạc đang suy đoán làm thế nào để diễn hóa mảnh không gian này thành thần thông.

Mảnh không gian này rất khác biệt với tất cả những mảnh vỡ không gian mà hắn từng thấy trước kia. Ví dụ, thần ma có thể phá vỡ không gian, thậm chí rạch không gian, không gian vỡ ra cũng có thể tạo thành mảnh vỡ.

Nhưng không gian có khả năng tự hồi phục cực mạnh, rất nhanh có thể hồi phục lại như cũ. Mảnh vỡ không gian sẽ biến mất, cho dù bị đại thần thông giả lấy đi thì cũng khác biệt lớn với mảnh vỡ không gian trước mắt hắn này.

Hơn nữa, những mảnh vỡ không gian trước kia hắn thấy đều có độ dày.

Ví dụ như tiểu hư không mà Hạ Hầu luyện chế trên Tổ Tinh, thật ra chính là cắt một phần không gian của Tổ Tinh.

Có rất nhiều thần ma cũng cắt không gian ra luyện chế thần binh thần ma binh, uy năng đều bất phàm.

Còn mảnh vỡ không gian này không có bất cứ độ dày nào, nhưng lại chứa không gian bên trong, đây mới là điểm đáng quý nhất.

Âm Phiền Huyên suy nghĩ:

- Mảnh không gian này có lẽ được luyện chế từ không gian đại đạo, nhưng làm thế nào lấy đi được?

Nàng thử dùng thần thông để bắt lấy mảnh không gian đó nhưng bất cứ thần thông nào tới trước nó đều bị cắt đứt. Đầu kia của thần thông thì bị mảnh không gian nuốt gọn, không thể tác dụng lên nó.

Chung Nhạc thử lấy Hồng Hoang Thiên Lô ra để lấy mảnh vỡ không gian đi. Nhưng rồi thiên lô bùm bùm nổ tung, mảnh vỡ cắt đôi thiên lô một cách dễ dàng, rồi một nửa của thiên lô biến mất, có lẽ bị mảnh không gian nuốt chửng.

Hắn suy nghĩ một lúc, lấy cây đèn đồng ra, nghĩ rồi lại lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính trong cây đèn đồng ra, cảm thấy vẫn chưa ổn lắm. Thiên Nguyên Luân Hồi Kính không phải đế binh mà là thần binh do Thiên Nguyên Thiên Đế luyện hỏng, chỉ có thể coi là bảo vật cấp Đế Quân, có lẽ không làm gì được mảnh vỡ không gian.

Hắn lấy Lục Đạo Giới Châu trấn áp Phục Thương ra, thận trọng đưa Lục Đạo Giới Châu tới gần mảnh vỡ không gian.

Mảnh vỡ không gian kiên cố đó cuối cùng cũng gặp đối thủ, cắt Lục Đạo Giới Châu phát ra tiếng leng keng, tóe lửa, nhưng không thể cắt đứt được Lục Đạo Giới Châu, chỉ để lại nhiều vết xước!

Nhưng những vết xước đó nhanh chóng liền lại như cũ.

Cho dù như vậy cũng là không tầm thường. Lục Đạo Giới Châu được đông đảo các vị đế cấp luyện chế, mảnh vỡ không gian có thể cắt xước nó đã là hiếm có rồi!

- Bảo bối tốt!

Chung Nhạc có vẻ tiếc nuối, nói nhỏ:

- Nếu luyện được thành đao, thành không gian chi nhận, uy lực chắc chắn sẽ kinh người! Đáng tiếc, với thực lực của ta chưa thể luyện hóa được…

Lục Đạo Giới Châu hút mảnh vỡ không gian đó vào trong, Âm Phiền Huyên kinh ngạc, viên ngọc này là bảo vật cấp nào mà dễ dàng hút được mảnh không gian vào trong?

Chung Nhạc lại chui đầu vào trong Lục Đạo Giới Châu, đầu biến mất, trên cổ là viên ngọc nhỏ bé.

Đầu hắn vừa chui vào trong Lục Đạo Giới Châu thì giật mình, mảnh vỡ không gian lướt qua mi tâm hắn, suýt nữa thì cắt đôi đầu hắn.

- Phục Thương hoàng thái tử, giúp ta trông coi mảnh không gian này, đừng để nó làm hại tới hoa sen.

Chung Nhạc nói lớn.

Mảnh không gian bay lung tung trong không gian, vô thanh vô tức cắt đôi một vầng mặt trời. Sau khi nó đi qua, ở đó chỉ còn lại một nửa mặt trời.

Phục Thương hoàng thái tử người khô như thanh củi, mở mắt lên nhìn hắn một cái rồi lại cụp xuống.

Không nỗi bi ai nào lớn hơn nản lỏng, vị Đế này tâm đã chết rồi.

Chung Nhạc chần chừ một chút, không biết để mảnh không gian kia ở đâu, rốt cuộc Phục Thương liệu có nhờ được không. Đột nhiên Phục Thương giơ tay, kéo tinh quang đầy trời, chỉ một ngón tay về mảnh vỡ không gian đang trôi dạt, mảnh không gian lập tức đứng yên.

Phục Thương thu tay về, vẫn bộ dạng chán nản ngồi đó, chỉ còn thiếu nước khắc lên mặt bốn chữ “Ta là tội nhân”.

- Cường hãn vậy sao?

Chung Nhạc giật mình, Phục Thương tuy vô năng nhưng tu vi thực lực cũng thật bá đạo!

Chỉ dùng một ngón tay mà khiến mảnh vỡ không gian đứng yên, thực lực này thật khó tin, chẳng trách mà nhiều đế cấp cùng ra tay mới trấn áp được hắn!

Chung Nhạc nhìn biển hoa, Tịnh Đế Song Liên lại mất đi một cây, nhưng có lẽ còn cần vài năm nữa mới tới lúc Bệ Ngạn Hoa nở.

Hắn rút đầu ra ngoài, cất Lục Đạo Giới Châu đi, vẫn đặt nó trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, đột nhiên nghĩ nghĩ lại lấy Lục Đạo Giới Châu ra.

- Bốn vị Đế Quân kia sắp tới rồi.

Âm Phiền Huyên thúc giục.

Chung Nhạc quay lại nhìn, thấy bốn vị Đế Quân bọn Lung Điệt đang tới. Nhưng nơi này thực sự rất nguy hiểm nên tốc độ của họ không nhanh. Quan trọng nhất là thiên địa quy tắc ở đây đã hỗn loạn, thiên địa đại đạo vỡ vụn, trời đất sụp đổ, bốn vị Đế Quân còn chưa biết rõ tình hình ở đây nên không dám di chuyển quá nhanh.

Nhưng dù gì họ cũng là Đế Quân, cho dù không dùng toàn lực đuổi theo thì tốc độ vẫn nhanh hơn Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên nhiều.

Hai người lập tức tiến về phía trước, không lây sau Chung Nhạc lại gặp một mảnh vỡ khác. Đó là mảnh vỡ thời gian, giống như một tấm gương phát sáng. Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, thích phóng một phân thân cho hắn vào trong mảnh vỡ thời gian.

- Chúng ta không thể ở lại lâu hơn!

Âm Phiền Huyên giục giã:

- Bốn Đế Quân phía sau sắp đuổi kịp chúng ta rồi!

Phân thân của Chung Nhạc đi ra từ trong mảnh vỡ thời gian, đột nhiên hai người chấn động, thấy người đi ra là một lão ông râu tóc bạc phơ. Lão ông đó cón chưa ra khỏi mảnh không gian thì đã thành bộ xương, vỡ tan.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong mảnh vỡ không gian đã trôi qua hơn hai vạn năm, phân thân của hắn chết già trong thời gian!

- Bảo bối tốt! Có thể dùng để luyện thời quang chi nhận!

Chung Nhạc không nói không rằng, lập tức cất mảnh vỡ thời gian vào Lục Đạo Giới Châu, thò đầu vào nói:

- Hoàng thái tử, có thể giúp ta giữ yên mảnh vỡ thời gian đó không?

Phục Thương không ngẩng đầu lên, chỉ một ngón về mảnh thời gian, nó lập tức đứng yên.

Chung Nhạc rút đầu ra, hai người nhanh chóng rời đi, tránh sự truy kích của bốn Đế Quân, không lâu sau Chung Nhạc lại cất một mảnh không gian vào Lục Đạo Giới Châu.

- Hoàng thái tử, giúp ta lần nữa.

- Ở đây còn một mảnh nữa, phiền ngài giúp ta giữ yên nó.

- Hà hà, ta lại tìm được mảnh nữa, ngài nhìn này…

Dọc đường, Âm Phiền Huyên không biết phải nói gì, thấy Chung Nhạc đã nhét trăm mảnh vỡ không gian và thời gian vào viên ngọc nhỏ tí đó rồi. Mỗi lần nhét là hắn đều phải chui đầu vào đó, không biết để làm cái gì.

- Ngươi đủ chưa đấy?!

Đến lần thứ một trăm linh tám thì Phục Thương cũng không khỏi bị hắn làm phiền, phẫn nộ:

- Đừng có nhét thêm nữa! Ta chỉ muốn yên tĩnh, ngươi đừng có làm phiền ta!

Chung Nhạc cười khảy:

- Có bản lĩnh thì ngài ra đây đi!

Phục Thương giận dữ, rồi đột nhiên ỉu xìu.

Một lúc sau Chung Nhạc lại nhét một mảnh thời gian vào:

- Hoàng thái tử…

Phục Thương không ngẩng lên, chỉ một cái xuyên thủng mảnh vỡ thời gian đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play