Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên, huyết nhục của Phục Thương bắt đầu hóa đá. Hắn bị Tiên Thiên Thần Đao rút đi quá nhiều đại đạo pháp tắc, Tiên Thiên Đạo Khí của hắn thành toàn cho Tiên Thiên Thần Đao, đã vô lực đối kháng sự trấn áp của phong ấn. Vô số huyết nhục nhao nhao bay tới, còn chưa rơi xuống trên người hắn, đã biến thành nham thạch, tia máu từ trong cơ thể hắn bắn ra cũng đã biến thành từng đạo từng đạo cầu đá. Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, hắn đã một lần nữa bị phong ấn, cả người biến thành một gã Thạch Nhân cự hình bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, sừng sững bất động trong Lục Đạo Luân Hồi.

Cùng lúc đó, Tiên Thiên Thần Đao trong tay Chung Nhạc đột nhiên lăng không bay lên, chém thẳng về phía đại phong ấn Lục Đạo Luân Hồi kia!

Đạo ánh đao này kinh diễm tới mức nào?

Chung Nhạc bị một màn này khiến cho kinh ngạc tới mức ngây người. Trong mơ hồ hắn phảng phất như cảm giác được Phục Mân Đạo Tôn đã tái thế, là Phục Mân Đạo Tôn tay cầm Thần đao, chém về phía đạo phong ấn vô cùng đáng sợ này!

Nhưng đây cũng không phải, đây chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. Phục Mân Đạo Tôn không thể nào từ quá khứ đi tới tương lai, hắn chỉ có thể dự liệu được biến cố trong tương lai, nhưng cũng không thể tiến tới tương lai.

- Hắn hẳn là tại thời điểm ta mở ra tầng thứ hai của phong ấn huyết mạch, hắn đã lưu lại thần thông của chính mình vào trong Thần đao!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Nếu hắn có thể đi tới tương lai, vậy sẽ không cần mượn Tiên Thiên Đạo Khí của nhi tử chính mình để khôi phục uy năng của Đế binh rồi!

Quang mang một đao này bao phủ đạo Tinh hà thứ nhất của Lục Đạo Luân Hồi. Đao quang không tỳ vết ào ào trút xuống. Những nơi đao quang đi qua, ức vạn ngôi sao tan biến trong ánh đao. Đám phong ấn Đế cấp kia nhao nhao sụp đổ trong ánh đao, bị quang mang chấn động phân giải thành những hạt căn bản nhỏ bé nhất, sau đó yên diệt, không còn tồn tại.

Sáu sợi dây xích quấn lấy sáu cánh tay của Phục Thương đã đứt đoạn một sợi.

Đại phong ấn Lục Đạo Luân Hồi ầm vang, chống lại một đao này. Đó là hơn hai mươi vị tồn tại Đế cấp đang đối kháng với thần thông do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại. Một màn này kinh tâm động phách, tan vỡ thời không. Dưới sự chiếu rọi của đao quang hoàn mỹ, hết thảy mọi thứ đều không còn bí mật gì đáng nói.

Đạo Tinh hà thứ hai vỡ nát, yên diệt trong đạo đao quang không tỳ vết. Sáu sợi dây xích khóa chết Phục Thương lại đứt đoạn thêm một sợi nữa. Sau đó là sợi thứ ba, sợi thứ tư…

Thời điểm đạo Tinh hà thứ tư sắp sửa tan rã, chỉ thấy toàn thân gã Thạch Nhân khổng lồ vỡ nát này chợt bắt đầu biến thành thân thể huyết nhục. Phong ấn đang cật lực đối kháng với đao quang của Phục Mân Đạo Tôn, đã sơ xuất trong việc trấn áp Phục Thương. Phục Thương dù sao cũng là tồn tại Đế cấp của Phục Hy Thần Tộc, trong nháy mắt liền triệt để khôi phục lại, huyết nhục tán lạc và mảnh vỡ Nguyên thần nhao nhao bay tới, tiếp tục rơi xuống trên người hắn.

Tôn Cự nhân vô cùng vĩ ngạn này đột nhiên vươn tay ra, chụp lấy chuôi thanh Thần đao. Nhất thời, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang lên. Đao quang dừng lại, uy năng chặt đứt đạo Tinh hà thứ tư, nhưng lại không thể yên diệt toàn bộ đạo phong ấn.

- Phụ thân, ta là tội nhân a!

Phục Thương chụp lấy đao quang, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt già nua rơi xuống, biến thành từng khỏa từng khỏa Thủy Tinh cầu phiêu đãng trong tiểu vũ trụ này.

- Ta là tội nhân! Không đáng được cứu vớt a!

Hắn dùng lực ném đi Tiên Thiên Thần Đao, hai đạo Tinh hà rưỡi còn lại phóng vọt tới, giống như đại mãng quấn chặt, một lần nữa phong ấn hắn lại.

Tiên Thiên Thần Đao vù vù xoay chuyển, càng lúc càng nhỏ lại, đột nhiên soạt một tiếng, cắm xuống ngay dưới chân Chung Nhạc.

- Ta là tội nhân! Ta là tội nhân của Phục Hy thị…

Phục Thương điên cuồng hét lên. Lúc này, đại phong ấn đã không trọn vẹn, mặc dù vẫn còn lực lượng và uy năng không gì sánh nổi, nhưng trấn áp hắn cũng có chút miễn cưỡng.

Hai tay Phục Thương chụp lấy mái tóc rối bù của chính mình, dùng sức xé rách, trong miệng phát ra tiếng gào thét như dã thú, cực kỳ bi thương:

- Ta là tội nhân! Ta đã phạm phải tội lớn ngập trời! Ta tội không thể tha thứ! Ta không xứng được cứu vớt…

- Hắn điên rồi!

Tân Hỏa thở dài một tiếng, vạn phần thất vọng:

- Nhạc tiểu tử, Đế của Phục Hy thị đã phát điên rồi. Một tên điên như vậy, cứu hắn ra ngoài cũng là vô dụng, ngược lại sẽ khiến cho ngươi bị bại lộ. Không ngờ gặp được một tên nam Phục Hy thuần huyết, nhưng lại là một tên điên! Một tên điên so với Phong Hiếu Trung còn muốn điên cuồng hơn…

Chung Nhạc cầm lấy Tiên Thiên Thần Đao, dùng sức nhấc lên, rút thanh Thần đao này lên, cắm vào trong quang luân sau đầu chính mình, cất bước đi ra ngoài, đờ đẫn nói:

- Chỉ biết nói chính mình có tội, lại chỉ biết hối hận mà không biết sửa chữa sai lầm! Một bụng tâm huyết của Phục Mân Đạo Tôn đã hoang phế rồi!

- Dừng lại!

Đột nhiên, Phục Thương sau lưng hắn chợt bình tĩnh lại, thanh âm khàn khàn nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản không biết ta đã phạm phải bao nhiêu tội nghiệt!

Chung Nhạc bỗng nhiên xoay người, hét ra một bụng lửa giận:

- Vậy thì sửa cho ta!

Hắn rống giận với tôn Đế của Phục Hy thị này:

- Trước đây ngươi đã sai rồi, hiện tại ngươi còn muốn tiếp tục sai nữa sao? Phục Mân Đạo Tôn cứu ngươi thì có ích lợi gì?

Phục Thương lắc đầu, ảo não nói:

- Ta có làm gì cũng không sửa đổi được kết quả Thần Tộc diệt vong! Ta có tội! Ta là tội nhân! Chính là ta đã đẩy Phục Hy Thần Tộc về phía diệt vong…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play