- Thiên Ti nương nương, động tĩnh của gã Dịch tiên sinh kia thế nào rồi?

Đế Tinh, trên một tòa Thần Sơn, Phong Vô Kỵ hỏi Thiên Ti nương nương:

- Ngươi hẳn là có thể tính ra động tĩnh của hắn a?

Thiên Ti nương nương lắc đầu, nói:

- Ta không thể tính được hắn! Bản lĩnh của hắn không thua kém gì ta, nếu ta tính hắn, tất sẽ bị hắn phát giác, bởi vậy chỉ có thể tính đám người bên cạnh hắn, từ hướng đi của đám người bên cạnh hắn tính ra hướng đi của hắn. Như vậy, độ chính xác sẽ kém hơn rất nhiều, hơn nữa cũng tiêu hao thời gian hơn một chút!

Bên cạnh Phong Vô Kỵ, một lão giả cười tủm tỉm quan sát Thiên Ti nương nương, cười ha hả, nói:

- Chẳng lẽ là do tu vi ngươi không đủ? Lão phu có thể cho ngươi mượn mấy phần tu vi, khiến cho ngươi đạt tới cảnh giới Tạo Vật. Dùng cảnh giới Tạo Vật mà suy tính, hẳn là sẽ không khó chứ?

Thiên Ti nương nương lạnh nhạt nói:

- Đạo nhân quả, cái dựa vào là trí tuệ, không quan hệ gì với cảnh giới. Nếu chỉ cần dựa vào tu vi, tiền bối cần gì phải tìm ta?

- Thiên Ti, không được vô lễ!

Phong Vô Kỵ cau mày, nói:

- Vị này chính là tiền bối của Phục Hy Thần Tộc tại Thế Ngoại Chi Địa, từ thời Thượng Cổ còn sống cho tới bây giờ, Phục Bảo Sơ tiền bối!

Lão giả Phục Bảo Sơ kia mỉm cười, nói:

- Lão phu đã quá mức cổ lão, ẩn cư quá lâu rồi, thọ nguyên cũng không còn nhiều, ngoại giới làm sao còn có người nhớ rõ ta chứ? Vô Kỵ không cần trách cứ tiểu nha đầu này! Nhắc tới, ta và nàng mười vạn năm trước cũng là một nhà a! Nàng tuổi còn nhỏ đã có tạo nghệ bậc này! Hiếm thấy! Hiếm thấy!

Trong lòng Thiên Ti nương nương nhất thời nghiêm nghị, không biết lão giả này rốt cuộc có lai lịch gì, tu vi gì, vậy mà có thể từ thời Thượng Cổ còn sống cho tới bây giờ:

- Chẳng lẽ hắn là một tôn Đế Quân? Vô Kỵ tiên sinh vậy mà có thể mời từ trong Thế Ngoại Chi Địa ra một tôn Lão Đế Quân! Bối cảnh của hắn thật đáng sợ!

Phong Vô Kỵ nói:

- Thiên Ti, ngươi mau chóng tính ra hạ lạc của Dịch tiên sinh! Bảo Sơ tiền bối, lần này làm phiền tiền bối đích thân xuất sơn, trong lòng Vô Kỵ vô cùng xấu hổ!

Phục Bảo Sơ khoát tay một cái, đầy mặt hồng quang, mỉm cười nói:

- Ta cũng là ở nhà buồn chán, nhìn thấy Sắc lệnh trong tay ngươi, mới biết ngươi hóa ra là đệ tử của Đồ Úc. Ta và Đồ Úc cũng là giao tình cũ, năm xưa đã từng kề vai chiến đấu với nhau. Thật là một đoạn tuế nguyệt huy hoàng a!

Phong Vô Kỵ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:

- Hóa ra tiền bối có giao tình với gia sư, khó trách ta luôn cảm thấy tiền bối vô cùng thân thiết!

- Lần này đi ra, ta cũng là muốn nhìn một chút tên Dịch tiên sinh này. Không ngờ hắn lại có thể giết chết Thanh Vũ. Một tên Phục Hy bán huyết lại có thể làm được chuyện này, khiến cho ta cũng không thể không động lòng hiếu kỳ!

Trong mắt Phục Bảo Sơ lóe lên hàn quang, buồn bã nói:

- Thanh Vũ Đế Quân mặc dù xuất thế trễ nhất, không có kinh lịch qua cuộc chiến bình loạn kia, nhưng cũng là tồn tại siêu quần bạt tụy trong đám hậu bối. Hắn sau khi chuyển thế, tu vi nội tình lại càng sâu hơn. Có thể trong cùng cảnh giới chiến thắng hắn, từ cổ chí kim cũng là không nhiều lắm. Ta muốn gặp gã Phục Hy bán huyết này, nhìn xem hắn có bí mật gì? Đúng rồi! Vô Kỵ, ngươi cũng có phân nửa huyết mạch của Phục Hy ta a! Phục Hy ngoại giới đã không thể giải phong ấn huyết mạch. Bất quá, tại Thế Ngoại Chi Địa, ta ngược lại có thể giúp ngươi mở ra năm thành phong ấn Thần huyết Phục Hy!

Phong Vô Kỵ mừng rỡ như điên, liên tục cảm ơn. Phục Bảo Sơ mỉm cười, nói:

- Sau đó ngươi lại tới Thiên Hà Chi Châu của Bàn Hồ thị, mở ra một nửa phong ấn Thần huyết Bàn Hồ còn lại. Thân mang hai đại Hoàng huyết trong người, thành tựu tương lai của ngươi nhất định vô cùng phi phàm. Ta đoán chừng, đây cũng là nguyên nhân sư tôn ngươi xem trọng ngươi như vậy!

Phong Vô Kỵ không khỏi giật mình:

- Hai đại Hoàng huyết? Không ngờ ta lại thân mang hai đại Hoàng huyết! Khó trách sư phụ ta đối với ta ưu ái có thừa!

Đột nhiên, từng tôn từng tôn Thần Ma Nhân Tộc bay tới, nhao nhao khom người về phía Thiên Ti nương nương, bẩm báo tin tức. Đây đều là những tin tức tới từ Tiên Thiên Cung. Thiên Ti nương nương lại lấy ra một đám Đồ Đằng Trụ, trong Đồ Đằng Trụ truyền tới tiếng người, không ngừng hồi báo tin tức.

Trước mặt Thiên Ti nương nương có nhiều vô số kể Đồ Đằng Trụ, thanh âm ầm ĩ, hội tụ, hỗn loạn không chịu nổi. Mà Thiên Ti nương nương lại có thể rành mạch phân minh, tiếp thu toàn bộ các tin tức, dệt ra tơ nhân quả, tiến hành thôi diễn.

Phục Bảo Sơ cũng không khỏi kinh ngạc, mỉm cười nói:

- Năng lực tình báo của nữ tử này quả thật không tệ!

Thiên Ti nương nương cười nhạt một tiếng, nói:

- Nhân Tộc ta chính là hèn mọn nhất, luôn bị các tộc xem nhẹ, không khiến cho người ta chú ý, cho nên dò xét tin tức tình báo chính là vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, vị lão gia kia xem trọng ta, giao toàn bộ mạng lưới tình báo cho ta xử lý. Chẳng những tin tức tình báo của Tiên Thiên Cung hội tụ tới chỗ của ta, mà thậm chí các tin tức tình báo của Thánh địa các tộc cũng đều tập hợp lại chỗ của ta. Cho dù là Thiên Đình, nhất cử nhất động của bọn họ cũng khó có thể giấu diếm được ta!

Phục Bảo Sơ thở dài, nói:

- Quả thật là kỳ tài! Ngươi đã lập gia đình chưa? Nếu chưa gả cho ai, ta cho ngươi một cơ hội, nạp ngươi làm tiểu thiếp của ta!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, mỉm cười nói:

- Đa tạ tiền bối ưu ái! Đáng tiếc thiếp thân sớm đã xuất giá rồi!

- Vậy thì đáng tiếc rồi! Ngươi đã bỏ lỡ mất cơ hội! Lão phu không cần một nữ nhân đã từng gả qua!

Phục Bảo Sơ không chút để ý, nói:

- Ngươi dụng tâm thôi diễn, sớm ngày tìm được hạ lạc của gã tiểu bối kia a!

Thiên Ti nương nương xưng vâng, chuyên tâm tính toán, biến hết thảy toàn bộ những chuyện phát sinh gần đây của Tiên Thiên Cung thành tơ nhân quả, không ngừng thôi diễn. Vận mệnh của mỗi một người trong Tiên Thiên Cung đều bị nàng biến thành tơ nhân quả, chỉ duy nhất không có tơ nhân quả của Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương. Đây là do tạo nghệ của hai người này cũng đều không thua kém gì nàng, khiến cho nàng không dám tùy tiện tính toán hai người.

Những sợi tơ nhân quả này đại biểu cho từng người từng người trong Tiên Thiên Cung, mỗi người đều có hướng đi bất đồng. Bởi vì thiếu hai sợi tơ nhân quả của Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương, cho nên chỉ có thể từ trong sự vận động của những sợi tơ nhân quả này mà suy tính ra hướng đi khả năng của Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương. Năng lực thôi diễn của nàng cường đại không gì sánh được, trí tuệ siêu quần, mặc dù tiến hành tính toán kinh khủng như vậy, cũng vẫn có thể dễ dàng giá ngự.

Qua một hồi lâu sau, Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:

- Tìm được hắn rồi! Vô Kỵ tiên sinh, Phục tiền bối, Dịch tiên sinh sắp sửa rời khỏi Tiên Thiên Cung!

- Hắn muốn đi nơi nào?

Phong Vô Kỵ vội vàng hỏi.

- Cái này thì không biết rồi!

Thiên Ti nương nương lắc đầu, nói:

- Ta không dám tính hắn! Bất quá, nếu hắn đã muốn rời khỏi Tiên Thiên Cung, vậy khó có thể giấu diếm được nhãn tuyến của lão gia. Nhãn tuyến của lão gia trải rộng khắp thiên hạ, nhất cử nhất động của hắn cũng không thể chạy thoát khỏi sự chưởng khống của ta!

Phong Vô Kỵ đại hỉ, mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy, Thiên Ti, tạm thời ngươi không được rời khỏi chúng ta rồi!

Thiên Ti nương nương xưng vâng, nói:

- Qua hai ngày nữa, sẽ có tin tức truyền tới! Chỉ cần biết được hướng đi của hắn, sẽ có thể biết được hắn muốn đi đâu!

Lại qua hai ngày, quả nhiên có tin tức truyền tới. Chung Nhạc quả thật đã rời khỏi Tiên Thiên Cung. Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:

- Hắn chuẩn bị đi Thánh địa Hoa Tư thị!

Phong Vô Kỵ không khỏi thán phục, vui vẻ nói:

- Vậy chúng ta đi thôi!

o0o

Chung Nhạc rời khỏi Tiên Thiên Cung, một đường tiến về phía trước. Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã rời xa Tiên Thiên Cung. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, vươn tay chụp tới, nắm một tôn Thần Minh Nhân Tộc vào trong tay.

- Vì sao vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy?

Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:

- Ngươi là người của Thiên Ti nương nương phải không? Thiên Ti nương nương lại đang tính toán ta, có đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play