- Có thứ gì từ tương lai theo chúng ta tới hiện tại?
Tám vị Phục Hy thần nhân đều kinh ngạc, nhìn về vị trí của Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên, nhưng chẳng nhìn thấy gì.
Vị tộc trưởng Phong thị lắc đầu nói:
- Nếu sinh linh từ tương lai trở về quá khứ thì họ có thể thấy chúng ta, nghe thấy chúng ta nói, nhưng không chạm được vào chúng ta, họ không thể bước vào cuộc sống của chúng ta, cũng không thể thay đổi được những việc nhất định sẽ xảy ra. Chúng ta cũng không thấy họ. Chúng ta đối với họ chỉ là lịch sử đã định. Họ giống như đứng từ bên ngoài thời gian không gian nhìn chúng ta, những gì nhìn thấy chỉ là những cảnh tượng đã trôi qua trong quá khứ.
Tám vị Phục Hy thần nhân không hiểu, hắn nói quá cao thâm rồi.
- Nếu chúng ta trong tương lai không thể thay đổi quá khứ thì tại sao kẻ tà ác đó lại phong ấn được tộc nhân của chúng ta?
Một vị Phục Hy thần nhân hỏi:
- Giả dụ tộc nhân của chúng ta giải được phong ấn huyết mạch thì sẽ đi gặp hắn, tới thời điểm phong ấn của ba vạn năm trước để gặp hắn. Theo lý mà nói, hắn phải không nhìn thấy tộc nhân của chúng ta mới phải, nhưng hắn lại thấy, khiến tộc nhân của chúng ta tử thương vô số.
- Đó chính là điểm cao minh, lợi hại hơn ta của hắn.
Vị tộc trưởng Phong thị bình thản nói:
- Hắn cho lời nguyền, phong ấn bản thân trong một không gian kín và độc lập, bất cứ Phục Hy nào đột phá phong ấn huyết mạch sẽ động tới lời nguyền của hắn, vào không gian độc lập đó để gặp hắn. Không gian thời gian đó độc lập bên ngoài thời gian của chúng ta, có thể tính là quá khứ, cũng có thể coi là hiện tại hoặc tương lai. Cho dù vào một lúc nào đó ở tương lai hắn chết thì lời nguyền huyết mạch cũng không biến mất, vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Thành tựu của hắn về Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cao thâm hơn ta rất nhiều. Chỉ cần có Phục Hy giải được phong ấn huyết mạch sẽ đi gặp hắn, chết trong tay hắn.
Tám vị Phục Hy thần nhân trầm mặc.
Đối với Phục Hy thần tộc mà nói, đó là tương lai vô cùng tuyệt vọng, cho dù giết được kẻ tà ác kia cũng không thể thay đổi được tương lai.
- Vị bằng hữu từ tương lai, các ngươi tới từ đâu? Thời gian nào? Tộc nào? Các ngươi tới kiếp này muốn biết gì? Muốn thấy gì? Tìm kiếm gì?
Hắn là một nam tử trung nhiên, ánh mắt đã có phần tang thương, giọng nói mang mị lực đặc biệt, vang vọng trong thời gian thượng cổ.
- Các ngươi là thiện hay ác? Là kẻ địch hay bằng hữu? Là tộc nhân của ta hay ngoại tộc?
Một lúc sau, hắn lộ vẻ thất vọng, lẩm bẩm:
- Xem ra các ngươi không thể trả lời ta. Các ngươi theo ta từ tương lai tới hiện tại, các ngươi đứng ngoài không gian thời gian, chỉ có thể thấy ta, nghe được tiếng nói của ta, nhưng không thể cho ta bất tứ thông tin gì hữu dụng.
- Ta là tộc nhân của ngươi, Phục Hy hậu thế!
Chung Nhạc cao giọng nói.
Chỉ là, vị tộc trưởng Phong thị kia không nghe thấy, hắn không thể nghe thấy tiếng từ tương lai.
Chung Nhạc khựng người, rồi thấy mình và Âm Phiền Huyên không biết từ khi nào đã thoát khỏi dây buộc trên cột buồm. Sợi dây đó là thần binh vô cùng lợi hại, quấn chặt họ cho dù cuồng phong của Thiên Hà cũng không thể làm được gì họ.
Nhưng giờ sợi dây thường này như không tồn tại, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đều tuột qua khỏi sợi thừng.
Họ như biến thành quỷ hồn không hình thể, không bị thế giới này ràng buộc bất cứ đều gì.
Chung Nhạc khựng người, bay xuống khỏi đó, tới trước mặt tộc trưởng Phong thị, dùng hết sức hét lớn:
- Ta cũng là Phục Hy!
Tộc trưởng Phong thị vẫn không nghe thấy, hắn cảm nhận hư không, cảm nhận không gian thời gian, cười:
- Ta có thể cảm nhận được các ngươi ở đây, thật kỳ diệu! Nhưng đáng tiếc chúng ta không thể nói chuyện với nhau. Ta rất muốn biết tương lai chúng ta thắng hay bại. Ta rất muốn biết tộc nhân tương lai của ta như thế nào? Ta rất muốn tới tương lai, nhưng đáng tiếc mỗi lần xuyên không ta đều chết.
Chung Nhạc khựng người, tộc trưởng Phong thị cười, có vài phần thất vọng, nói nhỏ:
- Ta chết ở thời đại của mình, không thể tới tương lai được…
Hắn phấn chấn trở lại, điều khiển con thuyền tiến về thế ngoại chi địa của Phục Hy thị, cười:
- Ta không biết các ngươi tới từ bao giờ, từ nơi nào, từ tộc nào, cũng không biết các ngươi muốn biết điều gì, thấy điều gì, tìm kiếm cái gì, không biết là thiện hay ác, là bạn hay thù, là tộc nhân hay ngoại tộc. Nhưng chúng ta có thể gặp nhau xuyên thời gian không gian như thế này cũng là có duyên. Ta lại đưa tới hai sinh linh từ tương lai, đây đúng là chuyến đi kỳ diệu.
Chung Nhạc đưa tay ra định chạm vào hắn, nhưng bàn tay lại xuyên qua người hắn, dường như không có bất cứ thứ gì vậy.
Hắn không thể chạm vào mọi thứ của thời đại này.
Âm Phiền Huyên cũng định cầm lấy thứ gì nhưng không thể thì không khỏi kinh ngạc.
- Nhạc tiểu tử, đây chính là tác dụng diệu kỳ của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, vượt qua không gian và thời gian, ngươi có thể nhìn thấy nghe thấy nhưng không thể thay đổi. Khi ngươi muốn thay đổi thì ngươi sẽ trở về không gian thời gian của ngươi.
Tiếng của Tân Hỏa vọng tới.
Chung Nhạc định thần lại, chấp nhận sự thật này, lẩm bẩm:
- Ta muốn biết bảy vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi điều gì…
Tân Hỏa gật đầu, nói:
- Chúng ta không nên ở lại quá khứ quá lâu, quá khứ không thể thay đổi, về cơ bản chẳng ích gì.
- Để ta xem sao Tân Hỏa, để ta nhìn những tộc nhân đó rồi ta sẽ quay về…
- Bảy vạn năm trước? Âm Khang thị ta khi đó vẫn chưa bị phong ấn…
Bảy vạn năm trước.
Chung Nhạc tâm thần chấn động, đây là thời đại của Thiên Nguyên Thiên Đế.
Một lúc lâu sau, đoàn thuyền vào trong một tòa Thiên Hà chi châu. Nơi này bên ngoài là tầng tầng phong cấm phong tỏa, nhưng người bên trong thì không ngăn cản mà mở phong cấm cho đoàn thuyền đi vào.
Cuối cùng Chung Nhạc cũng vào được thế ngoại chi địa của Phục Hy thị.
- Không đúng, không đúng, đây không phải thế ngoại chi địa, không đúng…
Chung Nhạc nhìn quanh, nói:
- Phong cấm này tuy cường hãn nhưng không phải phong ấn của thế ngoại chi địa, không bằng được ở đó. Lạ thật, nhưng đây rõ ràng phải là thế ngoại chi địa…
Âm Phiền Huyên nghĩ ngợi rồi nói:
- Lẽ nào lúc này thế ngoại chi địa vẫn chưa hình thành?
Chung Nhạc gật gù, đúng là có khả năng này.
Một lúc sau, các con thuyền khác đáp xuống mảnh đại lục này. Chung Nhạc nhìn thấy đông đảo Phục Hy thị thần nhân tràn ra đón đoàn thuyền, còn có rất nhiều già trẻ gái trai Phục Hy thị ra đón tộc trưởng Phục Hy thị với gương mặt mong chờ.
Chung Nhạc cỏ thể cảm nhận được huyết mạch của họ không thuần tịnh, rất nhiều Phục Hy thần nhãn đã biến mất, có người đuôi rắn bị thoái hóa, biến thành hai chân, có người không còn vảy rồng Tiên Thiên nữa, có người mất thần tâm, có người còn không có thần huyết.
Những Phục Hy này có lẽ là sinh linh được sinh ra sau khi bị phong ấn, từ thần hóa phàm, phàm huyết càng ngày càng nặng.
Phục Hy thuần huyết ở đây đã không còn nhiều nữa rồi.
Tộc trưởng Phong thị lắc đầu:
- Vẫn không được.
Mọi người thất vọng vạn phần, sự hoan hỷ mong chờ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Tộc trưởng Phong thị an ủi:
- Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra một con đường sống cho Phục Hy, chắc chắn…
Một nữ nhân tiến lại, bụng hơi nhô lên, tộc trưởng Phong thị vội tiến lại, xoa bụng của nàng, cười:
- Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ xây dựng cho con chúng ta một vùng đất yên lành để nó có thể tự hào làm một Phục Hy.
Nữ tử đó vẻ mặt buồn rầu:
- Nếu không được thì chi bằng để Lân Nhi sinh ở…
Tộc trưởng Phong thị lắc đầu, cười:
- Ta nhất định sẽ cho mẹ con nàng một nơi sinh sống yên bình! Ta sẽ mở thông đạo đưa mọi người tới tương lai!
Hắn cười:
- Nàng không biết chứ ta còn đưa tới hai vị bằng hữu, đáng tiếc mọi người không nhìn thấy họ.
Phu nhân tộc trưởng khựng người, không hiểu ý hắn.
- Nhị đệ bọn họ vẫn đang tìm Tân Hỏa sao? Có tin tức gì không?
Tộc trưởng Phong thị hỏi.
Mọi người lắc đầu, trong đó một vị Phục Hy thần nhân khẽ nói:
- Họ tới vũ trụ cổ xưa đến giờ vẫn không có tin tức.
- Nhị đệ bọn họ sẽ trở về, chắc chắn sẽ như vậy.
Tộc trưởng nhíu mày, rồi dãn ra, cười:
- Không phải lo lắng, chưa biết chừng sẽ sớm có tin tốt thôi.
Nhưng tin tốt mãi không thấy tới, bộ lạc Phục Hy không lớn lắm này lại có sinh mệnh mới được sinh ra, là một đứa trẻ nhân tộc, trong tộc một mảnh trầm mặc.
- Con chúng ta liệu có…
Phu nhân tộc trưởng lo lắng.
- Sẽ không đâu.
Tộc trưởng an ủi nàng, cười:
- Ta sẽ nghĩ mọi cách để nó trở thành Phục Hy.
Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đứng bên cạnh tộc trưởng, nhìn hắn lo lắng vì chủng tộc, nhưng cho dù thần thông quảng đại như hắn cũng không thể ngăn cản có nhiều nhân tộc sinh ra hơn.
Phong ấn đã qua ba vạn năm, lời nguyền và phong ấn đó đã nặng nề đến mức đáng sợ, khiến Phục Hy thuần huyết gần như trở thành là ước mơ xa vời.
Thời gian qua từng ngày, vị tộc trưởng vẫn không đợi được nhị đệ, mà thê tử thì sắp lâm bồn, không thể cứ kéo dài nữa.
Hắn đứng dậy, tế thuyền lớn tới Thiên Đình. Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên không kịp lên thuyền. Chuyến đi này đi liền mấy tháng, hắn trở lại đại lục của tinh hà, dừng một lúc rồi lại đi, không lâu sau hắn trở về thăm thê tử rồi lại rời đi.
Sau nhiều lần đi như vậy, cuối cùng hắn trở về, vị tộc trưởng trở nên già hơn nhiều, hắn đang ở tuổi tráng kiện nhất nhưng tóc bạc phơ, ánh mắt cũng không còn sáng như trước.
- Ta đã xin được một nơi thế ngoại chi địa cho mọi người.
Hắn triệu tập toàn tộc, tuyên bố một tin, nói:
- Trong thế ngoại chi địa này, không phải chịu sự uy hiếp của phong ấn hay lời nguyền, là vùng đất yên bình duy nhất của Phục Hy thị chúng ta.
Tộc nhân phía dưới hoan hô vang dội.
Hắn ngừng một chút nói:
- Nhưng chúng ta phải sống cùng họ ở đó, đó là điều kiện của họ.
- Họ?
Các tộc nhân nghi hoặc.
- Là họ, những đại thần thông giả giống hệt chúng ta.
Hắn nói.
Trầm mặc, sự trầm mặc đáng sợ.
- Phản đồ!
Đột nhiên có người phẫn nộ hét lên.
- Chúng thâm nhập vào tộc chúng ta giết tổ bối, thê tử, nhi nữ, hậu đại của chúng ta, đánh cắp công pháp của chúng ta, tại sao lại phải thỏa hiệp với chúng?
- Chúng không phải Phục Hy!
- Phong Thường Dương, ngươi chính là phản đồ của Phục Hy thị, máu của tổ huyết chảy trong người ngươi là công cốc!
…
Vị tộc trưởng càng thêm già nua, càng thêm trầm mặc giữa những tiếng chửi bới. Một lát sau, những đại thần thông giả giống hệt những Phục Hy này tới, những người cổ xưa hơn xuất hiện, phong ấn nơi này biến thành Thiên Hà chi châu, thế ngoại chi địa.
Con trai của hắn sinh ra, là một Phục Hy, nhưng thỉnh thoảng lại nghe có người chửi bới, nói con trai hắn là tiểu phản đồ.
Hắn càng thêm trầm mặc, chỉ là, khi không có người hắn mới nói chuyện với Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên, với người ngoài thì hắn đang tự nói với chính mình.
- Ta không phải phản đồ.
Chung Nhạc nghe thấy vị tộc trưởng tóc bạc phơ nghẹn ngào nói:
- Con trai ta cũng không phải…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT