Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên giống như hai dải hồng quang quấn lấy nhau, vừa đánh nhau vừa chạy ra ngoài Thiên Hà chi châu.

- Sao ngươi cũng ra đây?

Âm Phiền Huyên tức giận nói, công thế càng thêm ác liệt.

Chung Nhạc cũng động nộ:

- Ngươi phải ở lại mới đúng, đó là nhà của ngươi!

- Ta muốn đào hôn!

Hai người đồng thanh.

Hai ngươi sững lại, đột nhiên lại đồng thanh:

- Ngươi quay về, ta đào hôn!

Đột nhiên hai ngươi dừng lại, cùng đáp xuống. Âm Phiền Huyên tức giận nói:

- Là ta không muốn gả cho ngươi chứ không phải ngươi không muốn lấy ta. Vì thế nên là ngươi quay về.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Nếu ta về thì sẽ bị cha ngươi bắt, có lẽ sẽ nhốt cả đời đợi ngươi quay lại. Vì thế vẫn là ngươi quay về đi, đó dù sao cũng là nhà ngươi, không phải nhà ta.

- Chúng ta tỉ thí, ai thắng thì người đó rời đi!

Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, đề nghị.

Chung Nhạc cười:

- Ngươi chẳng qua bắt được nhược điểm của ta, nếu ta thu những phân thân đó về thì ngươi tưởng sẽ thắng được ta sao? Thực lực hiện tại của ta chỉ là sáu phần của trạng thái tốt nhất.

- Sáu phần?

Âm Phiền Huyên thót tim, lắc đầu nói:

- Ta cũng không thi triển toàn lực. Dịch tiên sinh, chúng ta tình cảm không có, là cha ta tự ý quyết định, nếu đã hại ngươi cũng hại cả ta. Ngươi là đại ân nhân của tộc ta, ta cũng không thể hạ sát thủ với ngươi. Như vậy thì chúng ta cùng bỏ đi là được.

Chung Nhạc gật đầu:

- Vậy cũng được.

Hai người tới rìa Thiên Hà chi châu, ngẩng lên nhìn, quần tinh giống như nước trong Thiên Hà, trong dòng thủy lưu đâu đâu cũng thấy vòng xoáy, đó là lực của những vì sao bị méo mó, vô cùng nguy hiểm. Quần tinh trong dải Thiên Hà này vô cùng chật chội, nếu bước chân vào không có bảo vệ thì có lẽ ngay cả Thần Hoàng cũng sẽ bị ép nát.

- Thuyền của nhà ta có thể vượt qua dòng sông này, nếu không có thuyền thì chúng ta khó lòng vượt qua được.

Âm Phiền Huyên cười:

- Ngươi theo ta, chúng ta tới cảng cướp một con thuyền!

Hai người đi về hướng cảng, từ xa có ma thần Âm Khang thị cúi người nói:

- Tiểu thư, cô gia, thuyền đã chuẩn bị xong!

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, mơ hồ lên thuyền, những ma thần trấn thủ cảng Âm Khang thị không hề ngăn cản mà đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

- Sau tân hôn là đi du sơn ngoạn thủy bồi dưỡng tình cảm, đúng là khiến chúng ta ghen tị chết!

Một vị lão Ma Hoàng cảm khái.

Hai người trên thuyền nhìn nhau, Âm Phiền Huyên quay lại nói:

- Hình như cha ta cũng không đuổi tới…

Chung Nhạc quay lại nhìn, ma thần Âm Khang thị đúng là không đuổi theo, hình như mặc cho họ rời đi, rõ ràng là nghĩ họ rời đi không phải là đào hôn mà là hai người tân hôn xong đi du sơn ngoạn thủy.

Trên thuyền, nữ hài tử này yên lặng, có vẻ rất nho nhã, nhưng chẳng ai ngờ ngàng là ma thần mạnh nhất trong các thần minh. Điều khác không dám nói nhưng ít nhất thì nàng cũng là đệ nhất nhân trong số các nữ tử.

Thiên sinh Thánh Linh Thể, viên minh châu của Âm Khang thị, thiên chi kiêu nữ của ma tộc, thật ra cũng chẳng có tính cách của ma nữ.

Thuyền rời cảng, tiến vào Thiên Hà, bình ổn di chuyển trong dòng tinh lưu. Mọi thứ ở ngoại giới vô cùng huyền ảo, thỉnh thoảng lại có ngôi sao lướt qua con thuyền họ, đưa tay ra có thể chạm tới.

Thỉnh thoảng trong dòng Thiên Hà cũng nổi sóng, sóng cuốn quần tinh đập vào mạn thuyền, tinh thủy vỡ ra tạo thành những đám tinh vân lấp lánh.

Chung Nhạc nhìn nàng một cái rồi thu ánh mắt về. Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì hắn vẫn chưa biết. Âm Phiền Huyên biết nhưng không nói, nhưng cũng may còn có Tân Hỏa.

- Tân Hỏa, rốt cuộc tối qua ta đã làm gì?

Chung Nhạc căng thẳng hỏi.

- Cũng không phải chuyện gì quá đáng.

Tân Hỏa cười:

- Ngươi chỉ hôn nàng ta, nhưng hình như cũng không chuẩn, nha đầu kia lại không hợp tác, cứ tránh ngươi. Cũng may nàng ta bị trói chặt, ngươi ôm rồi cắn nàng ta.

- Cắn…

Chung Nhạc sững người.

- Sau đó ngươi còn sờ.

- Sờ…

Chung Nhạc rụt người lại.

- Ta còn sờ nàng ta?

- Ừm, sờ qua sờ lại, lúc thì tay đặt bên trên, lúc thì ở dưới, lúc ở phía trước, lúc thì đằng sau. Ngươi còn vác chân nàng ta mà hát. Có cần ta hát lại cho nghe không?

- Không cần!

Chung Nhạc lại rụt người thêm vài phần, đáng thương nói:

- Sau đó thì sao?

Tân Hỏa nghĩ nghĩ rồi nói:

- Sau đó ngươi cởi áo của nàng ta…

- Sau đó thì sao?

- Áo bị dây thừng chặn lại, không cởi được, thế là ngươi cởi dây trói. Nàng ta đang định phản kháng thì ngươi lại trói nàng ta lại. Ngươi bảo…

Tân Hỏa giả giọng Chung Nhạc, cười hề hề nói:

- Đừng sợ, ta cũng là lần đầu tiên.

Chung Nhạc đỏ mặt, đỏ tới đen lại.

- Sau đó ngươi say lăn ra ngủ.

Tân Hỏa thở dài, bi phẫn nói:

- Ta đã nói rồi đúng không? Uống rượu là hỏng chuyện. Nếu ngươi uống ít thì sang năm là một đống Phục Hy bò đầy rồi.

Chung Nhạc thở phào, cũng may là say ngủ mất, không làm bước cuối, nếu không Âm Phiền Huyên sẽ giết hắn mất, nhưng hắn khi say cũng thật vô sỉ.

- Ta thoát thai hoán cốt từ thân thể cũ, giờ đã là ta hoàn toàn mới rồi, cũng coi như là lần đầu tiên chứ?

Chung Nhạc nghĩ bụng:

- Sờ rồi, hôn rồi, ngủ cùng giường rồi, chẳng trách mà nàng ta lại giận dữ như vậy. Chỉ e sự thanh bạch của nàng ta…

Chung Nhạc có chút buồn rầu, đi thuyền trong Thiên Hà quan sát Thiên Hà đúng là tuyệt đẹp, chỉ là nam nữ trên thuyền đều không có tâm trạng, mỗi người mang một nỗi niềm riêng.

Thuyền rời khỏi Thiên Hà chi châu, Chung Nhạc thấy bên cạnh Thiên Hà chi châu này còn có mấy tòa Thiên Hà chi châu khác. Hắn phá vỡ sự trầm lặng, hỏi:

- Phiền Huyên, Thiên Hà chi châu bên kia có ai sống?

Âm Phiền Huyên cũng không nhắc tới chuyện tối qua nữa, tới bên cạnh hắn, nhìn mấy tòa Thiên Hà chi châu kia nói:

- Trong Thiên Hà chi châu phần lớn là các chủng tộc thất bại trong cuộc chiến đoạt vị. Vì phạm tội cướp ngôi, bị nhốt ở đây, vì thế Thiên Hà chi châu còn được gọi là “tội châu”. Bên đó là Bàn Hoạch chi châu, nơi ở của Bàn Hoạch thị.

Chung Nhạc nhìn, nói nhỏ:

- Bàn Hoạch thị?

- Nghe nói Bàn Hoạch thị là chủng tộc do một vị Tiên Thiên Thần để lại, vị Tiên Thiên Thần đó xưng đế, lấy tên Bàn Hoạch, cũng là thất bại, bị nhốt tại đây.

Âm Phiền Huyên chỉ một tòa Thiên Hà chi châu, nói:

- Bên kia là nơi thế ngoại chi địa, nơi ở của Phục Hy. Nghe nói là một vị hoàng tộc thời Địa Kỷ không muốn thời đại Địa Kỷ hạ màn, lại bị đế tộc phòng bị, bị đuổi tới nơi này. Bàn Hoạch thị ta từng gặp rồi, còn Phục Hy thị thì ta chưa gặp.

- Phục Hy thị?

Chung Nhạc sắc mặt đại biến, gần như là hét lên, trong Thiên Hà chi châu lại vẫn còn Phục Hy thị?

Động lực để hắn rời khỏi Tổ Tinh chính là ôm chút hy vọng tới Tử Vi Tinh Vực tìm kiếm Phục Hy thị. Chỉ là, những năm qua gặp nhiều trở ngại, xảy ra quá nhiều chuyện, biết một số bí mật thượng cổ, trong lòng hắn thì Phục Hy thị đã tuyệt diệt rồi.

Nhưng giờ không ngờ lại nghe tin về Phục Hy thị tại Thiên Hà chi châu!

Lẽ nào hắn lại không kích động?

Tân Hỏa cũng xúc động vạn phần, dùng hai mắt Chung Nhạc nhìn tòa Thiên Hà chi châu kia, lẩm bẩm:

- Lẽ nào thế gian thật sự vẫn còn Phục Hy thị? Nhạc tiểu tử, chúng ta nhất định phải tới đó xem sao!

Chung Nhạc lẩm bẩm:

- Phục Hy… ở đó thực sự có Phục Hy sao?

- Cái này thì không rõ.

Âm Phiền Huyên lắc đầu:

- Ở đó bị phong ấn phong tỏa, Âm Khang thị ta tuy sống sáu vạn năm trong Thiên Hà nhưng chưa từng vào đó. Nhưng tử đệ Bàn Hoạch thị thì có gặp một vài người, chỉ riêng Phục Hy thị là chưa từng thấy xuất hiện. Nghe các lão bối trong tộc nói thì Phục Hy thị cũng bị nguyền rủa, nhân tộc các ngươi…

Rõ ràng là nàng cũng biết một vài bí mật, ngừng một chút rồi nói:

- Nghe nói nhân tộc các ngươi có liên quan mật thiết với Phục Hy thị. Các lão bối nói, thời kỳ Địa Kỷ khép lại, các đại thần thông giả trải khắp thiên hạ, các thế lực can thiệp, Phục Hy thị tuy kết thúc nhưng không bị đuổi tận giết tiệt. Có đại thần thông giả ở thiên ngoại đã có cam kết, vạch ra một mảnh đất thế ngoại, chỉ cần Phục Hy thị không rời khỏi nơi đó thì sẽ không bị tổ chú xâm hại. Nơi đó có lẽ chính là đây.

Chung Nhạc tâm thần chấn động, hắn ở Tổ Tinh từng gặp anh linh Đế Phi của Luân Hồi Đại Thánh Đế. Vị Đế Phi nương nương này nói, trong Tử Vi Tinh Vực có Phục Hy, không ngờ thật sự vẫn còn!

- Tân Hỏa sắp rời khỏi ta rồi sao?

Thân thể hắn đột nhiên run lên, hắn nhớ tới giao hẹn của mình với Tân Hỏa. Năm đó hắn và Tân Hỏa đã giao hẹn, Tân Hỏa coi hắn như một nửa người kế thừa, hắn giúp Tân Hỏa tới Tử Vi Tinh Vực tìm Phục Hy thuần huyết.

Sau đó Tân Hỏa vì cứu hắn đốt hết dầu đèn, buộc phải coi hắn là người kế thừa chân chính, nhưng Chung Nhạc dù sao cũng không phải Phục Hy thuần huyết, giao hẹn đó vẫn còn, vẫn còn hiệu lực.

Giờ tới nơi Phục Hy thị ở, Thiên Hà chi châu là nơi bên ngoài thế gian, có lẽ vẫn còn Phục Hy thuần huyết, vậy thì không phải nghĩa là Tân Hỏa sẽ tìm được một Phục Hy thuần huyết làm người kế thừa chân chính, cuối cùng sẽ rời khỏi hắn sao?

Chung Nhạc có vạn phần không nỡ, Tân Hỏa cũng trầm mặc không nói gì.

Một lúc sau, Chung Nhạc cười:

- Phiền Huyên, chúng ta tới đó xem sao.

- Nhạc tiểu tử…

Tân Hỏa định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Âm Phiền Huyên lắc đầu:

- Cho dù chúng ta tới đó thì cũng không vào được. Ở đó bị thượng cổ đại thần thông giả phong ấn, hơn nữa không phải chỉ một tầng phong ấn. Ta từng tới gần, bọn họ không phải cấp Đế Quân mà là cấp Đế, thậm chí còn là cao tầng hơn, căn bản không thể vào được!

Chung Nhạc đột nhiên thấy nhẹ nhõm, dường như chỉ hận không vào được đó tìm đồng tộc.

Đây là sự không nỡ rời Tân Hỏa.

Hắn từ lâu đã coi Tân Hỏa như bằng hữu, là người bạn đồng hành thân thiết nhất, là người thân chân thành nhất, nếu thật sự phải tặng Tân Hỏa cho một người khác để hoàn thành sứ mệnh thì hắn thật sự không nỡ.

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Nhạc tiểu tử, nếu không vào được thì chi bằng hôm khác rồi tới. Đợi khi ngươi chắc chắn phá giải được phong ấn của những thượng cổ đại thần thông giả này đã rồi chúng ta hãy…

- Ủa, con thuyền đằng kia sao lại tới thế ngoại chi địa nhỉ?

Âm Phiền Huyên nhìn Thiên Hà chi châu, kinh ngạc nói:

- Lẽ nào họ có thể vào đó?

Trong Thiên Hà, một con thuyền đang giương buồm hướng về thế ngoại chi địa, khoảng cách rất gần. Chung Nhạc giật mình, nhìn về phía đó. Trên thuyền có một tấm phù văn giương cao, bùng cháy trên Thiên Hà. Ánh lửa biến thành các đạo phù văn bay vào phong ấn của tòa thế ngoại chi địa kia.

- Phong ấn mở rồi!

Hắn chấn kinh.

Tầng tầng lớp lớp phong ấn tự động mở ra, con thuyền đó bơi vào trong phong ấn, vào bên trong Thiên Hà chi châu phong ấn Phục Hy thị.

Âm Phiền Huyên lập tức điều khiển con thuyền, định vào trong trước khi phong ấn đóng lại, Chung Nhạc lưỡng lự một chút, rồi dùng pháp lực giúp nàng ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play