Đứa trẻ kia chính là Hình Thiên, sinh linh sinh ra trong sọ của Tiên Thiên Ma Thần Ba Đích, bị Phong Hiếu Trung bắt được, thế là đi theo Phong Hiếu Trung tới Tử Vi.

Cái tên Hình Thiên còn là do Chung Nhạc đặt cho.

Hình Thiên nghe thấy Chung Nhạc gọi tên mình thì càng hoảng loạn, chạy lại càng nhanh hơn.

- Hình Thiên ở đây thì chắc chắn Phong sư huynh không xa đây!

Chung Nhạc mừng rỡ, vội đuổi theo. Đứa trẻ kia đang chạy loạn trong thánh sơn, đột nhiên Hình Thiên kêu lên:

- Sư Đà, Sư Đà, có người tới bắt huynh đệ của ngươi kìa!

- Bắt huynh đệ ta? Tên khốn nào to gan như vậy?

Một tiếng gầm phẫn nộ vọng lại, linh của một vị ma thần từ trên trời đáp xuống, uỳnh một tiếng quỳ một chân trước mặt Chung Nhạc, hắn có ba đầu, mặt mày hung ác, nhìn Chung Nhạc cười khảy:

- Là ngươi to gan vậy sao?

Sư Đà Đại Tôn quan sát hắn từ trên xuống dưới, kinh hãi, vội bắt lấy Hình Thiên rồi co giò chạy:

- Đại họa rồi! Đại họa rồi! Lão gia, đại họa rồi! Dưới núi có một Tiên Thiên Thần chuyển thế, có lẽ tới bắt ngài đấy!

Linh của vị Ma Thần này chạy lên núi, Chung Nhạc ngạc nhiên, lúc này mới nhớ hắn không để gương mặt của mình, dù sao hắn cũng là đệ nhất tội phạm bị truy nã của ba nghìn Lục Đạo Giới, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Hắn theo sát sau Sư Đà Đại Tôn lên núi. Ngọn thánh sơn này cũng bất phàm, sơn thể được tạo từ thần kim, trên núi có rất nhiều thần dược, linh thảo, thần thụ, thỉnh thoảng cũng có vài vị thần ma trông coi, thấy Chung Nhạc theo sau Sư Đà thì vội tới cứu.

Sư Đà Đại Tôn đại nộ:

- Tránh ra, tất cả tránh ra! Hắn là Tiên Thiên Thần chuyển thế, lão tử cũng không dám đối phó hắn, các ngươi lên là nộp mạng đấy!

Những thần ma kia thét lên, vội vàng rút lui.

Sư Đà Đại Tôn cuồng chân bỏ chạy, liền một mạch chạy thẳng lên tòa ngọc cung trên đỉnh núi, kêu lên:

- Lão gia, chuyện của ngài vỡ lở rồi, giờ có Tiên Thiên Thần tới bắt ngài về quy án rồi!

Chung Nhạc dở khóc dở cười, theo hắn tới ngọc cung trên đỉnh núi. Tòa ngọc cung này toàn bộ được làm từ ngọc, vô cùng tú lệ sa hoa. Vài đứa trẻ đang quét dọn bên ngoài cung, thấy Sư Đà và Chung Nhạc lao tới thì cuống cuồng ném chổi bỏ chạy.

Sư Đà đem theo Hình Thiên lao vào ngọc cung, Chung Nhạc cũng đi vào, đột nhiên cửa ngọc cung uỳnh một tiếng đóng lại. Sư Đà Đại Tôn dừng bước, hai tay chống hông, cười ha hả:

- Lại dụ được một tên tới rồi!

Hình Thiên đứng trên trán hắn, cũng chống hông cười lớn:

- Ha, vị Tiên Thiên Thần chuyển thế này đủ cho lão gia chơi ba ngày!

- Đại Hắc Cung mà lão gia mở, ngươi cũng dám xông vào, đúng là không biết sống chết!

Sư Đà Đại Tôn cười khảy:

- Thần ma vào đây thì không một ai có thể đi ra!

Chung Nhạc cười:

- Hình Thiên, Sư Đà, Phong Hiếu Trung Phong sư huynh đang ở đâu?

Sư Đà Đại Tôn và Hình Thiên thấy Chung Nhạc lại biết tên của chủ nhân Đại Hắc Cung thì đều sững lại, hồ nghi nhìn hắn. Sư Đà Đại Tôn nói nhỏ:

- Lão gia nhà ta từ khi tới Tử Vi Đế Tinh xấu xa tới mức không có bằng hữu, sao tên này lại biết ngài? Còn biết tên ngài nữa chứ?

Hình Thiên gật gù:

- Những kẻ từng gặp lão gia về cơ bản đều bị treo ngược lên cả, hoặc bị cắt thành tám mảnh trên thớt, vậy mà hắn lại gọi được danh húy của lão gia, lẽ nào thật sự là cố nhân?

Chung Nhạc cười:

- Hình Thiên, tên của ngươi là ta đặt cho đấy. Sư Đà, ngươi cũng là do ta tặng Phong sư huynh, các ngươi còn không biết ta là ai sao?

Hình Thiên và Sư Đà Đại Tôn sững người nhìn hắn, gương mặt Chung Nhạc biến đổi dần về gương mặt của hắn, rồi lại biến thành bộ dạng Dịch Phong, cười nói:

- Giờ nhận ra chưa?

Hình Thiên kêu lên:

- Chung thúc thúc, là thúc thật à?

Sư Đà Đại Tôn sững người, gầm lên lao tới:

- Tên họ Chung kia, chính là ngươi à, hại lão tử rơi vào tay tên điên này, Hình Thiên, ngươi đừng có ngăn ta!

Hình Thiên liều mạng kéo đuôi hắn lại để hắn không lao tới Chung Nhạc. Nó và Chung Nhạc thân cận nhiều năm, trước nay vẫn gọi Chung Nhạc là thúc thúc.

Chung Nhạc không để bụng, cười:

- Nguyên Thần của ta có thể sánh ngang Thần Hoàng, ngươi lao tới cũng không đánh lại ta. Việc gì phải khổ vậy? Phong sư huynh đâu rồi?

- Sánh ngang với Thần Hoàng?

Sư Đà Đại Tôn giật mình, lập tức ngoan ngoãn, cười trừ:

- Chung lão gia đừng trách, lão gia giờ đang bế quan trong Đại Hắc Cung, nghiên cứu một số công pháp thần thông. Để ta dẫn ngài đi gặp lão gia.

Chung Nhạc gật đầu, đi theo hắn ra khỏi Đại Hắc Cung, hỏi:

- Tòa ngọc cung này tại sao lại gọi là Đại Hắc Cung?

Sư Đà Đại Tôn và Hình Thiên nhìn nhau cùng cười, Hình Thiên giải thích:

- Đây là tên do bọn ta đặt, vốn dĩ gọi là Linh Ngọc Cung, là do lão gia giành được, sau đó lão gia làm quá nhiều việc tại đây, bọn ta lén gọi Linh Ngọc Cung là Đại Hắc Cung, ý là hắc điện như hắc điếm vậy, có vào mà không có ra.

Chung Nhạc ngạc nhiên, Sư Đà Đại Tôn đi trước dẫn đường, cười:

- Ngươi vào là biết.

Đi không bao xa, Chung Nhạc thấy một tòa ngọc thất, bên trong có không gian, trong đó giam một vị Chân Thần của Văn Dao thần tộc, bơi qua bơi lại trong một hồ nước lớn. Đột nhiên thấy ba người, hắn hung hãn lao tới gầm thét phẫn nộ.

- Vị Chân Thần của Văn Dao thần tộc này đã bị mổ xẻ hơn chục lần rồi, vẫn còn tinh thần. Lão gia định mấy ngày nữa sẽ giải phẫu nguyên thần của hắn để nghiên cứu.

Sư Đà Đại Tôn nói.

Chung Nhạc lại tới một tòa ngọc thất, trong này nhốt Thổ Lâu ma tộc, Tứ Giác Ma Dương, vô cùng to lớn, nhưng đã bị cắt thành tám mảnh, nguyên thần cũng bị giải phẫu.

- Lão gia còn chưa kịp khâu cơ thể hắn lại.

Hình Thiên cười:

- Chung thúc thúc yên tâm, hắn không chết được đâu.

Chung Nhạc đi tới một tòa ngọc thất khác, giật mình khi thấy một vị Lục Ngô Thần Hầu thân hổ mặt người có chín đuôi cũng bị giải phẫu nguyên thần, bị gắn trên không trung.

Đi tiếp vài bước lại thấy mấy vị Chu Yếm thần tộc bị trấn áp trên một cái ngọc đài, rồi lại thấy Thần Hầu của Loan Điểu thần tộc, Cầm Lai thần tộc với mặt người thân ngựa, rồi sau đó có Bạch Lộc, Đương Hỗ, Tất Phương, Khí, Thi Cưu, có tới mấy trăm thần tộc ma tộc. Có Chân Thần, cũng có Thần Hầu, tất cả đều bị nhốt trong này!

Chung Nhạc càng đi sâu vào trong Linh Ngọc Cung càng thấy kinh hãi, càng thấy nhiều chủng loại thần tộc ma tộc. Có ngọc thất còn nhốt không chỉ một mà là một đôi nam nữ, không biết Phong Hiếu Trung muốn nghiên cứu cái gì.

Chung Nhạc dọc đường đi thấy gần vạn thần tộc ma tộc, hắn hoàn toàn nghẹn lời:

- Phong sư huynh sau khi tới Tử Vi Đế Tinh đã làm những gì thế... Đây là?

Hắn thấy một vị Thần Hầu của Lật Lục thị bị giam ở đây, bên cạnh là một cái ngọc trì, trong hồ là máu của vị Thần Hầu này, bên hồ có những dụng cụ lớn nhỏ mà không biết có tác dụng gì.

Trên không trung bay đầy các loại đồ đằng văn kỳ dị, có lẽ do Phong Hiếu Trung để lại, trực tiếp in vào không trung, có thể là đồ đằng văn thiên phú chủng tộc đế tộc mà hắn lấy được trong thần huyết của vị Thần Hầu Lật Lục thị kia.

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, hít vào một hơi khí lạnh.

Đế tộc!

Phong Hiếu Trung lại bắt được một Thần Hầu của đế tộc, đúng là gan to bằng trời!

- Ặc, Thần Hầu của Trung Ương thị...

Hắn tới đây có phần choáng váng. Hắn thấy thần ma của các đế tộc như Trung Ương thị, Hạo Anh thị, Chu Nhưỡng thị, Bá Hoàng thị, Lệ Liên thị đều bị bắt nhốt tại đây, rút huyết mạch đế tộc, nghiên cứu thần thông đế tộc!

Hắn nhìn từng người, thiên phú thần thông trong huyết mạch của những đế tộc này cơ bản đều đã bị Phong Hiếu Trung lấy đi, hắn cũng moi được cả sự ảo diệu trong nguyên thần.

Tên điên này tới Tử Vi Đế Tinh đúng là tới một công viên lớn, đâu đâu cũng là bảo vật mà hắn hằng đêm mơ ước. Chung Nhạc có thể tưởng tượng được khi Phong Hiếu Trung tới đây chắc chắn mắt hắn sẽ sáng trưng!

- Đây đúng là... đây đúng là, vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên!

Chung Nhạc vừa thấy kinh hoàng vừa phải tán thưởng, rồi hắn lại thấy các nguyên thần bí cảnh lớn nhỏ khác nhau, không biết có bao nhiêu thần ma bị Phong Hiếu Trung giải phẫu nguyên thần bí cảnh để tìm kiếm bí mật trong đó.

Phong Hiếu Trung tuy tu thành Lục Đại Luân Hồi nhưng hắn lại không biết nhiều về sự ảo diệu của Lục Đại Luân Hồi, chắc chắn là hắn muốn tìm hiểu nên mới điên cuồng tìm kiếm trong nguyên thần của các thần tộc khác như vậy.

Rồi Chung Nhạc lại thấy các cỗ nhục thân của Thần Hoàng bị nhốt trong ngọc thất cùng với cả quan quách. Những thần Hoàng này chắc là sau khi chết được chôn xong lại bị Phong Hiếu Trung đào lên.

- Ặc, nhục thân của Tạo Vật Chủ… Đúng là điên rồi!

Chung Nhạc kinh hãi nhìn thấy quan quách và nhục thân của mấy vị Tạo Vật Chủ. Nhục thân của Tạo Vật Chủ đã bị cắt thành tám mảnh, nhục thân, thậm chí cả những đồ đằng văn trong những hạt nhỏ nhất tạo nên nhục thân cũng bị giải phẫu. Chung Nhạc không khỏi thở dài, hắn không có được tinh thần một lòng hướng đạo như vậy, đây có lẽ là điểm mà hắn không bằng Phong Hiếu Trung.

Phong Hiếu Trung một lòng hướng đạo, trong đầu hắn không có thiện ác, không có sự ràng buộc của lễ pháp, không có quan niệm về đúng sai, đối với hắn chỉ có “đạo” mà thôi.

Trong mắt hắn, cho dù là Thiên Đế cũng chẳng qua chỉ là “đạo”.

Đây là điểm đáng để tôn kính của hắn, cũng là điểm khiến người khác thấy hắn đáng sợ.

- Trước đây không lâu lão gia vào trong một tòa cổ mộ, có được một món bảo bối, giờ đang nghiên cứu.

Sư Đà Đại Tôn cười hề hề:

- Lão gia gọi kiểu nghiên cứu này là bế quan, đi tiếp là tới rồi. Lão gia nói giải phẫu thêm một số thần ma nữa là có thể tìm được bí ẩn trong nguyên thần. Ngài nói sự bí ẩn đó có thể khiến người ta không cần phải mở Lục Đại Luân Hồi cũng có thể nắm được sức mạnh lớn lao, thậm chí có thể phát huy được toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong nguyên thần.

Chung Nhạc kêu lên thất thanh:

- Sức mạnh đó là sức mạnh của Tiên Thiên Thần! Nguyên thần của Tiên Thiên Thần chính là nhục thân, chính là linh, không cần mở nguyên thần bí cảnh cũng có thể phát huy uy năng của nguyên thần!

Họ tới tòa ngọc thất cuối cùng, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn thì thấy một cái xác còn lại của một Tiên Thiên Thần, không biết vì sao lại chết. Phong Hiếu Trung đứng bên cạnh, nhục thân của Tiên Thiên Thần này đã bị mổ phanh ra.

Quanh người Phong Hiếu Trung là vô số đồ đằng văn bay lượn, không ngừng biến hóa, tìm kiếm sự ảo diệu của Tiên Thiên Thần kia.

Nguyên thần của hắn được tế lên, liên tục loại bỏ đồ đằng văn trong nguyên thần, thậm chí ngay linh của hắn cũng bị xóa bỏ một ít, hắn định thay đổi linh và hồn của chính mình.

- Không được, không được, phải loại bỏ hoàn toàn linh, nếu không không thể luyện thành Tiên Thiên nguyên thần…

Phong Hiếu Trung lẩm bẩm, đột nhiên, đầu vẫn không ngẩng lên nói:

- Ta nghĩ muốn khai thác hết sự ảo diệu của nguyên thần thì buộc phải loại bỏ linh. Chung sư đệ, ngươi nghĩ sao?

Chung Nhạc nghĩ ngợi rồi nói:

- Chắc là vậy. Nhưng ta cảm thấy có lẽ không cần phải bỏ hẳn linh, để linh phò tá hồn phách thì ngược lại sẽ dễ hơn.

Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn hắn, mắt sáng lên, ánh mắt đầy sự điên cuồng:

- Tiên Thiên nguyên thần của ngươi hãy để ta nghiên cứu đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play