Cái thế giới cao cấp này còn viễn siêu bất luận một tòa Thánh địa nào ở Hạ giới. Sợ rằng chỉ có địa phương Tiên Thiên Thần Ma sinh ra mới có thể sánh ngang với nó. Tất cả mọi quang mang ở nơi này đều là Thần quang, vân vụ đều là thần khí, sông ngòi đều là Thần hà, khắp nơi đều là Thánh địa. Từng tòa từng tòa lục địa cổ lão treo trên không trung cũng đều lộ ra phong cách cổ xưa mà hùng vĩ, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, khiến cho người ta nhìn mà phải líu lưỡi.

Vũ trụ Hạ giới rộng rãi vô cùng, sinh linh vô số, mà nơi này mặc dù thoạt nhìn nhỏ bé hơn vũ trụ Hạ giới rất nhiều, nhưng Chung Nhạc luôn có một loại cảm giác khó hiểu, cảm thấy Tinh vực Tử Vi so với vũ trụ Hạ giới càng rộng rãi hơn. Loại cảm giác này rất kỳ quái!

- Ngươi đã cảm giác được?

Khương Y Kỳ có chút kinh ngạc, không khỏi tán thưởng:

- Chỉ mới là Thần Minh tu vi Nguyên thần Thuần dương, ngươi đã có thể cảm ứng được chỗ bất đồng của Tinh vực Tử Vi, thật sự rất cao a! Tinh vực Tử Vi nhìn như không lớn lắm, nhiều nhất chỉ có kích thước một đạo Ngân Hà, nhưng không gian thực tế nếu so với Hạ giới thì còn lớn hơn rất nhiều. Ba ngàn Lục Đạo Giới ở Hạ giới, tồn tại thống trị các tộc, duy trì trật tự các giới đều được gọi là Thiên Vương Chư Thiên. Trong đó, cái từ Chư Thiên này chính là tới từ Tinh vực Tử Vi!

- Chư Thiên? Rốt cuộc là có ý gì?

Chung Nhạc nhất thời nghi hoặc, hỏi.

- Tinh vực Tử Vi nhìn như không lớn, nhưng thật ra bên trong nội tàng vô số Chư Thiên, chưởng khống trong tay đại lão các tộc. Đại lão các tộc lại được xưng là Hoàng. Ví dụ như Hoàng của Nhân Tộc chính là Nhân Hoàng. Hoàng của Nhân Tộc ta chính là Nông Hoàng. Nhiều vô số kể những Thần Tộc, Ma Tộc khác cũng đều có Hoàng của chính mình, được xưng là Thần Hoàng hoặc là Ma Hoàng. Bất quá, cái Hoàng này bất đồng với Thần Hoàng, Ma Hoàng ở Hạ giới. Thần Hoàng, Ma Hoàng là chỉ tu vi, mà Hoàng của Tinh vực Tử Vi, chính là chỉ địa vị!

Khương Y Kỳ mang theo hắn tiếp tục lên đường, nói:

- Hoàng của Tinh vực Tử Vi, thường thường là thủ lĩnh của nhất tộc. Có kẻ là tu vi Thần Hoàng, có kẻ lại là tu vi Tạo Vật Chủ. Thậm chí cho dù là tu vi Đế Quân cũng có. Đương nhiên, có một số Hoàng của các tiểu chủng tộc có khả năng chỉ có tu vi cấp bậc Thần Hầu. Bất quá, loại chuyện này trước giờ cực kỳ hiếm có!

Bọn họ đi ngang qua từng tòa từng tòa Thánh địa. Chung Nhạc từ xa nhìn lại, quả nhiên là dị tượng ngàn vạn, Thần quang trải đầy mặt đất, bao phủ từng tòa từng tòa Thần sơn, khí tượng phi phàm. Cho dù là Thiên Đình của ba ngàn Lục Đạo Giới cũng khó có thể tìm được Thánh địa đẳng cấp này.

- Hoàng của các tộc đều có Chư Thiên của chính mình. Chư Thiên chính là một giới, dùng Thiên để xưng danh. Mỗi một tòa Chư Thiên đều có thể so với Thiên Giới ở Hạ giới, linh khí nồng đậm, tài nguyên phong phú. Trong Chư Thiên chính là địa phương con dân các tộc sinh sôi nảy nở. Tất cả những Chư Thiên to to nhỏ nhỏ trong Tinh vực Tử Vi kết hợp lại một chỗ, hoàn toàn không nhỏ hơn vũ trụ Hạ giới chút nào!

Khương Y Kỳ nói:

- Thậm chí còn có một vài vị Hoàng còn từng thượng tấu Thiên Đế, nói Hạ giới cằn cỗi, không bằng đơn giản vứt bỏ luôn Hạ giới, chỉ bảo lưu Tinh vực Tử Vi là được. Đương nhiên, cái nhìn thiển cận này lập tức bị Thiên Đế bác bỏ rồi!

Chung Nhạc hỏi:

- Đây là vì sao?

Khương Y Kỳ nói:

- Tinh vực Tử Vi vốn dĩ không có Chư Thiên, là do các đời Đại năng khai mở ra. Thiên Giới của ba ngàn Lục Đạo Giới cũng là được khai mở ra. Bảo địa chân chính không phải là các Chư Thiên và Thiên Giới của ba ngàn Lục Đạo Giới, mà là đám thế giới Thuần Đạo trong Vũ trụ Cổ lão kia. Nơi đó là địa phương có thể đản sinh ra Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Ma Thần. Bảo địa bậc này, bất luận Đại năng nào cũng không mở ra được!

Chung Nhạc gật đầu. Thế giới Thuần Đạo đản sinh ra Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Ma Thần chính là thiên địa sinh ra. Nếu như vứt bỏ Hạ giới, chính là ngay cả những chỗ bảo địa này cũng đồng thời vứt bỏ rồi.

Hiện tại còn dễ nói, vạn nhất trong Vũ trụ Cổ lão và ba ngàn Lục Đạo Giới xuất hiện tồn tại không tầm thường nào đó, thống trị toàn bộ Hạ giới, tất nhiên sẽ tấn công lên Tử Vi. Cho nên vứt bỏ Hạ giới chính là một hành vi cực kỳ thiển cận.

- Nhân Tộc ta cũng có một tòa Chư Thiên, chẳng qua là một tòa Chư Thiên cằn cỗi nhất, là Nông Hoàng dốc hết khả năng mới sáng tạo ra. Suốt một đời này, Nông Hoàng đều không ngừng hoàn thiện tòa Chư Thiên này. Đáng tiếc! Tình cảnh Nhân Tộc gian nan, nhất là Nhân Tộc tại Tử Vi lại càng là…

Khương Y Kỳ lắc lắc đầu, không tiếp tục nói hết.

Lại qua mấy tháng trời, bọn họ càng đi tới, cảnh vật bên đường càng phồn hoa hơn, Thánh địa càng lúc càng nhiều, vô cùng hưng thịnh, đều là lãnh địa của những Thần Tộc cổ lão mà mạnh mẽ, quyền cao chức trọng.

Hiện tại Chung Nhạc mới hiểu được thân phận con tin rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

- Cung điện của Nông Hoàng nằm ở giữa vòng vây của rất nhiều những chủng tộc cường hoành như vậy, cũng không phải là coi trọng hắn, mà là giám thị hắn!

Rốt cuộc, bọn họ cũng đi tới Thánh địa nơi Nông Hoàng cư ngụ. Nơi này tường vân vạn đóa, kim quang vạn đạo, nhưng cũng chỉ là đủ đập vào mắt, so với những Thánh địa khác thì thua kém hơn rất nhiều.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, không thấy có khách nhân tới lui thăm viếng, không có được sự phồn hoa tấp nập như những Thánh địa khác.

Trong lòng Khương Y Kỳ kích động, bước nhanh về phía Nhân Hoàng Điện trong Thánh địa. Nơi này đang có rất nhiều thiếu niên Nhân Tộc nghỉ lại, xử lý các sự việc của Nhân Hoàng Điện.

- Nông Hoàng, sự tình ta đáp ứng ngươi, ta đã làm được, ngươi cũng không nên chết a!

Khương Y Kỳ không ngừng lẩm bẩm, mang theo Chung Nhạc nhanh chóng tiến thẳng về phía Nhân Hoàng Điện. Bọn họ vừa mới đi tới trước cửa điện, đã nhìn thấy một lão giả áo bào trắng đứng ở nơi đó, bộ dáng trông ngóng. Lão giả này nhìn thấy hai người, không khỏi mừng rỡ, khuôn mặt tươi cười đón chào.

Khương Y Kỳ nhất thời đại hỉ, khom người bái kiến, nói:

- Sư huynh, ngươi vẫn còn sống! Ta cho rằng ngươi đã mất rồi, làm hại ta rơi lệ cho ngươi…

- Y Kỳ tiên sinh! Y Kỳ tiên sinh!

Đúng lúc này, một gã Thần Minh Nhân Tộc bước nhanh chạy tới, không ngừng gào khóc, khom người lễ bái, nói:

- Y Kỳ tiên sinh, Nông Hoàng… đã mất rồi!

- Đánh rắm!

Khương Y Kỳ giận dữ, chỉ tay quát mắng:

- Sư huynh của ta đang ở trước mặt ta…

Hắn đột nhiên ngẩn ngơ, nhìn về phía lão giả áo bào trắng này, lại nhìn một cái bên trong điện, trong lúc nhất thời trong lòng bi ai, lớn tiếng khóc ròng:

- Sư huynh, nếu ngươi đã mất, sao còn không đi a? Sao không đi Hư Không Giới?

Nông Hoàng quả thật đã mất, lưu lại trước cửa điện chỉ là một đạo linh hồn của hắn. Trong điện đang trưng bày một bộ linh quan, nắp quan tài vẫn còn chưa ghép lại, mơ hồ nhìn thấy dung mạo của thi thể trong quan tài giống như đúc lão giả này, chỉ là già hơn rất nhiều, cũng không có bất kỳ sinh cơ gì.

Hắn vẫn là không thể chịu đựng tới một ngày Chung Nhạc chạy tới đây.

Hắn đã chết, nhưng tâm nguyện vẫn còn chưa xong, linh hồn bị chấp niệm buộc phải lưu lại nơi này, muốn đợi Chung Nhạc và Khương Y Kỳ trở về.

Hắn chỉ vì muốn nhìn Phục Hy một lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play