Hai người có phần thất vọng, Y Uyển Quân ủ ê, lắc đầu:

- Có lẽ hắn không thể về được rồi…

Thạch Âm Cơ thở dài:

- Ta còn chưa quất hắn được mấy roi, thế mà hắn đã bị tên Tử Quang kia bắt đi rồi…

Chung Nhạc đi ra ngoài phủ, đột nhiên tiếng Quân Vô Đạo vang lên:

- Ngươi đứng lại!

Chung Nhạc đừng lại, quay lại cười:

- Hai vị cô nương có gì chỉ giáo?

- Sao ngươi biết ta họ Y?

Y Uyển Quân ánh mắt rực lửa, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Chung Nhạc cười:

- Thiên Giới đệ nhất tuyệt sắc, sao ta lại không biết?

Thạch Âm Cơ cũng hiểu ra, cười khảy:

- Ngươi cũng thật kỳ lạ, các nam tử khác nhìn thấy Uyển Quân mặc trang phục nữ nhi đều thần hồn điền dảo, còn người ánh mắt trong veo, không hề nhìn bọn ta tới lần hai, hoặc là ngươi không phải nam tử, hoặc là ngươi đã quá quen rồi!

Chung Nhạc ngạc nhiên, cười:

- Chẳng trách hai vị cô nương nghi ngờ, chỉ là ta đã có người trong lòng, vì thế tuy hai vị cô nương như thiên nhân nhưng ta cũng coi như không thấy.

- Người?

Thạch Âm Cơ cười khảy, tế cây roi ra:

- Vừa rồi ngươi nói có người trong lòng, còn nói tới thiên nhân, vậy thì ngươi là luyện khí sĩ nhân tộc đúng không? Tại sao ta cảm thấy khí tức của ngươi là khí tức của thần tộc?

Y Uyển Quân một trước một sau chặn đường Chung Nhạc, nhìn hắn như muốn xuyên thấu. Họ đều rất tinh ý, đều nảy lòng nghi ngờ.

Chung Nhạc bất lực, nói:

- Hai vị cô nương muốn gì đây?

Thạch Âm Cơ con mắt đảo mấy vòng, đột nhiên tế roi quất Chung Nhạc, cười khảy:

- Dù ngươi có phải hắn không thì phải quất ngươi một roi trước đã rồi nói!

Một âm thanh chói tai vang lên, Chung Nhạc không tránh, mặc cho roi quất xuống người:

- Hai vị cô nương, tại hạ có thể đi rồi chứ?

Thạch Âm Cơ lại tế roi, muốn quất tiếp nhưng lại do dự.

Chung Nhạc bước qua chỗ Y Uyển Quân, đột nhiên nàng run rẩy nói:

- Ngươi đưa ta cùng đi đi!

Chung Nhạc dừng lại, rồi lại tiến bước, cười:

- Cô nương, ta đã nợ quá nhiều tình, không thể nợ thêm nữa. Con đường này của ta chắc chắn vô cùng nguy hiểm, không thể đem theo cô nương.

Thạch Âm Cơ nghiến răng, đột nhiên hét lên:

- Rốt cuộc ngươi có phải hắn không?

Chung Nhạc đi ra cổng Nhạc Hầu phủ, tiếng nói vọng lại:

- Ngươi đã quất ta một roi rồi, đã mãn nguyện chưa?

Thạch Âm Cơ nghe thế, thân người run lên, hốc mắt ướt lệ, Chung Nhạc quay lại vẫy tay, đi ra ngoài phủ. Đột nhiên Y Uyển Quân đuổi theo, cười:

- Khó khăn nguy hiểm thế nào cũng có khắc nghiệt hơn được Ngục Giới không? Ta ở Ngục Giới gần như không có bất cứ hy vọng nào nữa, có thể tử vong bất cứ lúc nào, có thể bị các ma đầu khác bá chiếm bất cứ lúc nào. Nhạc Hầu đã không về nữa, ta cũng không thể ở lại Thiên Giới, vẫn là nên về Ngục Giới. Thay vì về Ngục Giới không bằng cùng đi với ngươi. Đường của ngươi nnguy hiểm, chắc không thể bằng Ngục Giới đúng không?

Chung Nhạc khựng, cảm thấy lòng tựa như có dòng suối chảy qua, thần sai quỷ khiến gật đầu.

- Âm Cơ, ngươi đi không?

Y Uyển Quân nhìn Thạch Âm Cơ nói.

Thạch Âm Cơ có chút do dự, đột nhiên cắn môi lắc đầu:

- Ta không đi, ta là công chúa của Uy Thần Lục Đạo Giới, con gái Giới Đế, tại sao lại cùng một tiểu tử lang bạt khắp nơi? Các ngươi đi đi, đừng để ta gặp lại các ngươi!

Y Uyển Quân ngạc nhiên, cùng Chung Nhạc đi xa.

- Uyển Quân!

Thạch Âm Cơ hét lớn:

- Ta mạnh hơn ngươi, ta từng ngủ với nam nhân của ngươi! Nhưng ngươi đừng trách hắn, là ta ép hắn đấy!

Y Uyển Quân khẽ run lên, tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau họ, sắc mặt Thạch Âm Cơ lạnh băng có phần tàn nhẫn. Đợi khi họ đi xa, vị công chúa này trở về phủ đệ, vừa đi vừa khóc rưng rức.

- Ta không thể đi cùng các ngươi, ta là con gái Giới Đế, là con gái của mẫu thân ta. Ta mà đi theo họ sẽ bắt được ngươi, ta không thể đi…

Trên đường, Chung Nhạc để Y Uyển Quân vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, còn hắn tăng tốc tới truyền tống trống đã hỏng ở ngoài rìa Thiên Giới. Chính tòa truyền tống trận này đã đưa Canh Vương Gia đi vào năm đó.

Mấy ngày sau hắn tới truyền tống trận, lập tức mời Thiên Vân Thập Bát Hoàng ra khỏi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Mười tám vị Thần Hoàng, Ma Hoàng cùng ngồi xuống, Chung Nhạc nói nhanh:

- Thạch nhãn và tay chân mọi người là do Thạch Cơ nương nương phong cấm. Nếu ta phá giải phong cấm Thạch Cơ nương nương sẽ biết ngay. Nhưng không phá giải thì Thạch Cơ nương nương sẽ biết vị trí của mọi người, vì thế phải làm liền một lúc, phá giải hết phong cấm càng nhanh càng tốt, sau đó rời đi trước khi Thạch Cơ tới!

- Mời Chung Vương Gia ra tay!

Lục Thiên Vương thần tình xúc động, trầm giọng nói.

Chung Nhạc định động thủ thì đột nhiên sững lại, nghĩ tới việc tại sao Thạch Âm Cơ lại không đi cùng hắn.

- Nợ tình khó trả…

Thiếu niên Chung Sơn thị trầm mặc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play