Có thể ở nơi này gây phiền phức cho hắn, hơn nữa lại làm việc có động cơ, cũng không khó đoán được là ai. Tuy Trương Trác Lập đào mỏ nhỏ lập nghiệp nhưng lăn lội ở tầng chót nhiều năm như vậy, gia sản mấy trăm triệu, cũng tính là hạng người thông minh giảo hoạt. Sau khi nghe xong lời Đường Trọng nói, ông nhanh chóng hiểu được đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. - Người Du gia? Trương Trác Lập tức giận nói. Trước đây còn không quá như vậy. Tuy Du gia đã chuyển khu mỏ cho Đường Trọng nhưng Du gia vẫn không cam lòng. Bọn hắn không thể chuyển khu mỏ đi, thậm chí còn phải kinh doanh trong phạm vi thế lực Du gia. Nếu Du gia muốn gây cản trở và phiền toái cho bọn hắn thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay. Không ngờ hôm nay công ty vừa mới khai trương, tai họa cũng đã đến cửa. Xe công trình không và được, bọn họ dùng thiết bị gì để khai thác đây? Bọn họ thiết kế công trường cho thợ mỏ kiểu gì? Hơn nữa chuyện liên quan đến dân chúng là phiền toái nhất. Người khác không rõ chứ người Du gia lại biết chủ nhân của khu mỏ này là Đường Trọng. Mà Đường Trọng là ngôi sao lớn được vạn người chú ý. Lấy trình độ nóng lửa hai năm này của hắn, có thể nói là thần tượng quốc dân. Nếu chuyện này xử lý không tốt, người dân làm lớn chuyện lên, truyền thông ở đằng sau theo dõi đưa tin, thanh danh của Đường Trọng có thể sẽ thối mất. Vi phú bất nhân, đây là công kích và tội danh ác liệt nhất. - Thật sự phải bồi thường? Trương Trác Lập không cam lòng hỏi. Nếu lần này bọn họ làm được, như vậy lần sau bọn họ muốn làm tiếp, chẳng lẽ còn phải dùng tiền nữa sao? Người tham lam không thể thỏa mãn được. Cho dù người kia và nông dân hay phú ông, lần này cho bọn họ ăn ngon ngọt, về sau sẽ nhìn chằm chằm khu mỏ của bọn hắn. Bọn hắn làm sao có ngày lành được? - Phải bồi thường. Đường Trọng nói. - Đương nhiên tiền này không thể cho không. Đường Trọng đứng dậy đi đến bên cạnh bản đồ địa hình treo trên vách tường văn phòng, ngón tay vẽ một vòng dọc theo khu mỏ có hình tiêu đỏ, nói: - Dùng mức giá thích hợp mua lại toàn bộ đất quanh đây. - Không cần nhiều như vậy chứ? Trương Trác Lập nói. - Người dân này cũng không làm gì sai. Đường Trọng nói: - Tuy tôi không hiểu việc lấy quặng cho lắm nhưng cũng biết chúng ta muốn đào khoáng thạch thì sẽ phá hủy đất trồng. Chúng ta khai thác đồng thời bồi thường dân chúng có đất bị phá hủy mua lại của bọn họ, đừng để bọn họ chịu thiệt.
- Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp người đi làm đây. Trương Trác Lập nói. - Ừm. Thái độ hòa thiện một chút. Đường Trọng nói. - Tôi hiểu. Tôi sẽ dặn bọn họ không được gay gắt mâu thuẫn. Trương Trác Lập nói: - Nhưng chỉ sợ sau chuyện này sẽ có người cố ý sắp xếp, chỉ sợ cũng không giải quyết được tốt. - Chuyện này để tôi xử lý. Đường Trọng nói. - Hiểu rồi. Trương Trác Lập cũng đứng lên, nói: - Tôi đích thân đàm phán chuyện mua bán với bọn họ. - Vất vả cho chú Trương rồi.
Đường Trọng cười nói. Trương Trác Lập xua xua tay, nói: - Nên làm thôi. Trương Hách Bản thở phì phì nói: - Sao Du Mục lại chán ghét như vậy chứ? Xấu xí còn chưa tính, lại còn làm chuyện buồn nôn như vậy. Thật là tên điên tác quái. - Nói không chừng hắn đánh giá tôi cũng giống như cô đánh giá hắn đấy. Đường Trọng cười nói. - Không phải. Anh là phe thần tượng. Trương Hách Bản hiếm có ủng hộ Đường Trọng. - Đương nhiên đây là dưới tình huống anh thích tôi. Lúc anh nói tôi xấu, nói tôi ngốc thì cũng không khác Du Mục lắm. - Tôi sẽ giả vờ không nghe thấy mấy lời phía sau của cô. Đường Trọng nói.
- Anh chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào? Trương Hách Bản nói: - Bọn họ nấp ở đằng sau quấy rối, anh có thể tìm ra à? - Tìm không ra đâu. Đường Trọng lắc đầu. - Tôi cũng không cần thiết phải tìm ra người quấy rối. - Vậy giải quyết vấn đề như thế nào? Trương Hách Bản sáng mắt lên, cười nói: - Tôi hiểu rồi. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Anh chuẩn bị trực tiếp đi tìm Du Mục. - Thông minh. Đường Trọng nói. Lúc nói chuyện, Đường Trọng cũng lấy điện thoại trong túi ra rồi bắt đầu bấm số. Rất nhanh chóng, điện thoại bị người khác nghe.
- Đường Trọng? Trên tai nghe truyền đến một âm thanh tối tăm nặng nề. - Dùng thủ đoạn nhỏ này là có ý gì? Đường Trọng cười lạnh nói: - Tôi biết anh bất mãn với tôi. Nếu không thì năm sau tìm một ngày thời tiết sáng sủa nắng đẹp, hai chúng ta quyết đấu một trận đi? Sở dĩ tôi nói năm sau là vì bây giờ bên ngoài đang có tuyết rơi. Anh đứng lên có thể sẽ bị trượt chân Tôi không thể để người khác nói tôi ức hiếp anh được. Tiếp theo, trong tai nghe truyền đến tiếng thở hồng hộc. Hiển nhiên người đang nói chuyện với Đường Trọng đang bị áp lực. - Mày gọi điện chỉ để nói chuyện này? Du Mục cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. - Anh không chấp nhận? - Chúng ta sẽ quyết đấu.
Du Mục nói: - Sẽ lấy một cách mà mày không tưởng tượng được. - Rất mong chờ đấy. Đường Trọng nói: - Có thể đuổi người quấy rối xung quanh khu mỏ này đi không? Anh không ngăn được tôi, anh cảm thấy bọn họ có thể ngăn được tôi không? Bọn họ sẽ chỉ tạo thành một trận cười mà thôi. - Tao không rõ đã xảy ra chuyện gì. Du Mục nói. - Vậy anh hãy gọi điện thoại hỏi thử đi. Đường Trọng nói: - Người làm việc như thế sẽ chỉ làm hổ thẹn mặt mũi của Du gia các người mà thôi. Cạch. Đường Trọng rất lưu loát cắt điện thoại.
- Rất được. Đôi mắt to Trương Hách Bản tỏa sáng: - Hắn sẽ đuổi người đi à? - Ai biết được? Đường Trọng cười nói. - Nếu hắn không làm thì sao? - Vậy thì đúng là khiến người ta đau đầu. Đường Trọng nhíu mày. - Tôi không thể chạy đến đánh cho đám người đó một trận được. - Ừm. Đúng vậy. Sau khi anh đánh xong, tiêu đề tin tức ngày hôm sau chính là Ngôi sao lớn Đường Trọng hành hung người dân, nghi ngờ là tranh cãi chiếm khu mỏ. Danh tiếng của nhóm Hồ Điệp chúng ta sẽ lại tăng lên. - Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Đường Trọng tức giận nói. Có đồng đội vô lương tâm như vậy sao?
------------- Cốp! Du Mục dùng sức ném đi. Di động trong tay liền đập vào vách tường vỡ nát. Nữ hầu ở góc phòng đã rất quen thuộc với cảnh tượng này. Gần đây tâm trạng của vị đại gia này không tốt, không biết đã phá hỏng bao nhiêu đĩa bình hoa. Du Mục rất tức giận. Lý do mà hắn tức giận không phải bởi vì Đường Trọng uy hiếp hắn, không phải Đường Trọng quyết đấu với hắn mà là hắn ta nói hắn đứng dưới tuyết thì sẽ trượt chân. Bản thân hắn là người què. Chẳng lẽ người què đứng trên mặt cỏ thì sẽ không ngã sấp xuống sao? Có ai ức hiếp người tàn tật như hắn không? Giận là giận, Du Mục vẫn muốn làm rõ trong chuyện này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Đường Trọng nói có người gây phiền phức trong khu mỏ của hắn. Điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ. Xem ra cũng không chỉ có hắn hận Đường Trọng. Nhưng cuối cùng là do ai làm loại chuyện này chứ? Qua mặt người Du gia một lần, đại khái cũng đoán được ai có thủ đoạn như vậy. - Di động. Du Mục la lớn. Người hầu nhanh chóng đưa lên một chiếc di động mới tinh. Sau khi Du Mục cầm lấy lập tức bấm số. - Yêu, thiên tài nhà chúng ta nghĩ sao mà lại gọi điện cho tôi thế này? Trong tai nghe truyền đến một âm thanh lười biếng. - Du Lý, chuyện kia có phải do cậu làm không? Du Mục không chút khách sáo hỏi. Bởi vì tính cách của hắn cổ quái, anh em trong nhà ở chung cũng không vui vẻ. Cho nên nếu giao tình gì đó thì miễn đi. - Đại thiên tài, anh nói là chuyện gì? Đối phương hỏi.
- Chuyện khu mỏ của Đường Trọng. Du Mục nói. - Yên, đừng nói là anh gọi điện cho tôi vì chuyện này nhé? Du Lý kinh hô nói: - Đây là chuyện gì? Không phải nói anh và thằng nhóc họ Đường đánh nhau kịch liệt sao? Sao anh lại gọi điện nói hộ hắn? Chẳng lẽ tin tức của tôi lầm à? - Tôi và hắn quả thật không tốt lắm. Du Mục nói: - Tôi gọi điện cũng không phải biện hộ cho hắn. - Vậy anh nhắc đến chuyện này là vì muốn làm thủ đoạn của tôi càng kịch liệt hơn à? Du Lý hỏi. - Thủ đoạn rất vụng về. Du Mục nói: - Chúng ta là Du gia, dùng thủ đoạn nhỏ nhặt này không thể lật bàn được. Thu lại đi.
- Ồ, đại thiên tài, anh thật sự là đứng nói chuyện không đau eo mà. Khu mỏ trong nhà đều bị người khác chiếm mất, tôi ra trút giận còn không được? Tôi đây là thủ đoạn nhỏ? Tôi không thể lật bàn được? Anh có thủ đoạn lớn, anh có thể lật bàn, anh đến đi! Thời gian dài như vậy mà không thấy anh có động tác gì. Người ta ức hiếp tới cửa rồi cũng không thấy anh chửi một câu hay đánh cái rắm thối? Anh chính là đánh rắm cũng không cho chúng tôi nghe phải không? - Du Lý. Du Mục tức giận quát, trong mắt đầy tơ máu. - Đừng rống với tôi! Rống với tên họ Đường đi? Hắn đánh gãy chân anh, anh nhẫn nại. Tôi chỉ nói vài câu như vậy, anh đã không chịu được rồi? Người đàn ông cười ha hả, nói: - Đây không phải là chân ái trong truyền thuyết chứ? Chân ái cái ông mày! Du Mục rất muốn nói ra những lời này nhưng ông của Du Lý cũng là ông của hắn. Cho nên hắn mắng Du Lý thì cũng là mắng bản thân hắn. Bởi vì Đường Trọng, hắn trở thành trò cười của đám tiểu bối Du gia. Ngay cả một số trưởng bối nhìn thấy hắn cũng chỉ lắc đầu thở dài. Điều này khiến Du Mục tâm cao khí ngạo tự phụ cực độ cảm thấy sắc mặt như lửa thiêu. - Chuyện của tôi và Đường Trọng, tôi sẽ tìm hắn kết thúc. Hắn đánh gãy chân tôi, chuyện này không ai nhớ rõ hơn tôi, không cần cậu đến nhắc nhở tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở. - Vậy cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng chuyện này tôi không tính thu tay lại. Tôi không chỉ không thu tay lại, tôi còn muốn gọi điện tìm đám phóng viên. Tôi muốn làm lớn chuyện này lên, muốn làm cho tên khốn khiếp họ Đường kia thân bại danh liệt Ở địa bàn của Du gia, cho dù hắn là rồng là hổ thì cũng phải ngồi. - Tùy tiện. Du Mục cũng lười khuyên bảo. Thậm chí hắn cũng không có hứng nói chuyện với tên ngu ngốc này.
- Cậu phụ trách chết, hắn phụ trách chôn. - Anh nói cái gì? Giọng của Du Lý đề cao không ít. Cốp Du Mục lại ném điện thoại trong tay ra ngoài. Di động vừa mới lấy ra lại bị phá hủy vô tình. - Thật đáng tiếc. Người hầu xung quanh thầm thở dài trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT