Parker là tài xế của Jerry, cũng là vương bài bảo tiêu mà tổ chức phái tới bảo vệ Jerry. Tuy không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng xử lý một nhân vật nhỏ bé đi nhầm đến đây đối với hắn thật sự không phải chuyện gì khó khăn quá mức. Đương nhiên hắn cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu. Trước khi ra khỏi cửa, hắn đã ngắm trước hoàn cảnh trước cửa một phen, phát hiện ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh ở ngoài kia ra thì không có nhân vật khả nghi khác xuất hiện. Nhân vật chuyển phát nhanh này gầy yếu không chịu nổi, bước chân lỗ mãng, ánh mắt đục ngầu, cũng không giống cao thủ lánh đời trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa. Vì thế hắn mới yên tâm lớn mật bước đi ra ngoài. Parker không nói gì. Bởi vì hắn biết rõ bản thân sẽ không nói tiếng Trung Hoa, mà cậu nhóc chuyển phát nhanh kia càng không thể nghe hiểu tiếng Anh. Hắn có cách xử lý càng đơn giản hơn.

Hắn đi thẳng đến trước mặt cậu nhóc chuyển phát nhanh, nhéo tóc của hắn ta. Sau đó bằng vào sức mạnh to lớn của mình, hắn liền kéo cậu nhóc chuyển phát nhanh không có lực phản kháng đến trước cửa tiểu khu. - Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh muốn làm gì Cậu nhóc chuyển phát nhanh liều mạng giãy dụa. Bao chuyển phát nhanh rơi xuống đất. Parker không buông tay, vẫn kéo hắn ta ra ngoài mấy trăm mét, lúc này mới nặng nề đẩy ngã hắn ta xuống đất. Tiếp theo hắn lấy một con dao găm từ trong túi, nhanh chóng xoay tròn trong tay thưởng thức. Cậu nhóc chuyển phát nhanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy xoay dao găm nhanh như vậy, còn lợi hại hơn chút tạp kỹ kia. Phập

Parker tùy ý vung tay. Con dao kia liền cắm giữa hai chân hắn ta. Đúng vậy, chỉ cần nhích lên trên một chút, mạng rễ của hắn ta sẽ trở thành một miếng mứt quả. Cứng rắn thủy nê, dao găm không cập thủ bính. Bởi vậy có thể thấy được sức lực của Parker mạnh mẽ cỡ nào, chính xác là khủng bố cỡ nào. Cậu nhóc chuyển phát nhanh bị sợ hãi, hai chân run run, gần như sắp tiểu ra quần. Parker vô cùng vừa lòng với phản ứng của hắn ta. Hắn cười lạnh lùng, khoa chân múa tay tạo thủ thế cắt cổ với hắn ta rồi cao ngạo xoay người rời đi. - Ngu ngốc. Cậu nhóc chuyển phát nhanh chờ Parker đi xa, nhìn con dao găm ở đũng quần rồi mắng. Parker nhanh chóng ý thức được bản thân thật sự là một tên ngu ngốc. Bởi vì sau khi trở về, hắn liền phát hiện trong phòng có rất nhiều khách không mời mà đến.

Những người này đang giằng co khẩn trương với đám người Jerry Quan Tâm, chắc chắn không phải bạn bè do Quan Tâm mời đến. - Kế điệu hổ ly sơn? Trong lòng hắn nghĩ đến vài chữ này. Đây là một trong số lượng thành ngữ Trung Hoa không nhiều lắm mà hắn biết nói. - Parker. Jerry lên tiếng gọi. Ý muốn nói là Ngu ngốc, mau chóng đứng ra phía trước tôi bảo vệ tôi thật tốt. Chỉ giải quyết một tên chuyển phát nhanh mà thôi, cậu lại chạy xa như vậy sao? Giờ thì xem đã xảy ra chuyện gì đi!. - Bọn họ là ai? Parker hiểu ý của Jerry, đi đến đằng trước hắn ta, nhỏ giọng hỏi. Jerry không trả lời. Hắn cảm thấy câu hỏi này thật sự ngu xuẩn. Không phải bạn thì chính là kẻ thù.

Nhìn dáng vẻ cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hãn của bọn hắn, chẳng lẽ là đối tượng có thể yêu thương sao? Lộc Tam đứng trước đội ngũ giống như thợ săn nhìn con mồi trong lồng sắt của mình, cười hì hì nói: - Quan Tâm, Quan đại thiếu gia, cậu thật sự rất khó tìm đấy. Để tìm ra cậu, các anh em của tôi đều đã đào ba thước trong thành phố Minh Châu rồi. Thế nào? Không ẩn nấp à? Nấp không được sao? Sắc mặt Quan Tâm trắng bệch, không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của Lộc Tam mà đưa mắt về phía Jerry. - Người của ông đâu? Anh em của ông đâu? Đội của ông đâu? Tinh anh chức nghiệp nhân tài chuyên nghiệp của ông đâu rồi? Bọn họ đều đi đâu hết rồi? Vì sao những người này lại đến đây được? Nếu không phải có việc cần, hắn đã la to với hắn ta rồi. Nói cái gì mà quá trình thật rườm rà nhưng kết thúc rất tốt đẹp.

Bọn họ ở trong phòng bị người khác làm sủi cảo, đây là tương lai tốt đẹp mà ông hứa cho tôi sao? Ông đúng là đàn ông nói lời không giữ lời, về sau ai sẽ gả cho ông chứ? Cũng không thể trách Quan Tâm không khống chế được cảm xúc. Hắn thật sự đã bị Đường Trọng dọa cho sợ hãi rồi. Lần lượt tập kích, minh ám, cho dù bọn họ mời nhân vật gì, sử dụng thủ đoạn gì, kết quả không có ngoại lệ đều là bên Đường Trọng thắng lợi. Quan Ý đã chết, chú ba đã chết, giờ đến phiên hắn sao? Jerry liếc nhìn Quan Tâm. Trong lòng hắn cũng vô cùng phẫn hận Quan Tâm. Không phải cậu nói cho tôi biết nơi này là nơi an toàn nhất Minh Châu sao? Không phải cậu nói không có bất cứ kẻ nào có thể biết các cậu ở đâu sao? Không phải cậu nói cho dù bọn họ lợi hại cỡ nào thì cũng không có cách tìm ra chúng ta sao? Giờ đứng trước mặt là đám người đen sì? Vì sao mà bọn chúng có thể dễ dàng đứng trước mặt bọn họ như vậy? Quan Tâm và Jerry đều thầm oán hận nhau, không có ý nói chuyện. Vì thế Lộc Tam cho dù ở trước mặt Đường Trọng hay còn là lão già trợ thủ Long Bộ trước mặt Lâm Vi Tiếu đột nhiên tìm được cảm giác làm nhân vật chính. Hắn cảm thấy bản thân bị mọi người nhìn chăm chú vào. Hắn chính là trung tâm của đám người. - Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Nhân vật chính sẽ có giác ngộ của nhân vật chính. Lộc Tam cảm thấy hắn không thể nói trắng ra, trong lời nói phải thể hiện văn hóa và tu dưỡng của bản thân. Nhưng vì sao lại là lưới pháp luật? Lưới pháp luật liên quan gì đến chuyện của bọn họ? Hắn cảm thấy hình như bản thân đã phạm sai lầm. - Làm chuyện xấu vô số, ông trời đều không chịu được. Nếu không thì vì sao mà bọn tao có thể bắt mày được? Bọn mày thấy nói đúng không? Hắn khinh miệt nhìn lướt qua đám người Jerry, châm chọc hỏi: - Tìm vài tên quỷ dương giả đã cảm thấy bản thân rất giỏi sao? Còn muốn hại Đường thiếu gia của bọn tao? Sao mày không lấy nước tiểu rửa mặt đi.

- Sao bọn mày tìm được tao? Quan Tâm rốt cục mở miệng nói chuyện. Hắn lo lắng bản thân bị người khác bán đứng. - Tìm được mày như thế nào à? Không phải tao đã nói rồi sao? Một là dựa vào ông trời, ông trời đã giúp bọn tao. Ngoài ra còn dựa vào người, anh em của bọn tao rất nhiều. Nếu đã đứng ở đây, tao cũng không sợ mà nói thẳng cho mày biết, thật ra hai ngày trước bọn tao đã biết bọn mày ở đây. Vẻ mặt Quan Tâm hoảng sợ. Hai ngày trước bọn chúng đã biết nơi hắn trốn, vì sao cho tới bây giờ mới tìm đến cửa? Trong hai ngày này bọn chúng còn làm cái gì? - Sở dĩ bọn tao không lật tẩy bọn mày là vì Đường thiếu gia muốn phóng dây câu dài câu con cá lớn. Hiểu được ý của tao chưa? Tối hôm nay là Đường thiếu gia cố ý đi ra ngoài tản bộ, cũng là cố ý dụ người của bọn mày mắc câu.

Lộc Tam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: - Nhìn thời gian hiện tại, bên kia hẳn đã xong rồi. Bọn lính tôm tướng cua bọn mày còn muốn đối phó với Đường thiếu gia của bọn tao sao? Đường thiếu gia của bọn tao đã sớm sắp xếp người nhằm thẳng vào bọn chúng. Hiện giờ chắc hẳn tuồng đã diễn xong rồi, người chắc cũng chết sạch. Quan Tâm nhìn thoáng qua Jerry, Jerry hiểu được ý của hắn. Parker nhận được mệnh lệnh, dao găm trong tay đã chuẩn bị tốt. Hắn chuẩn bị bắt giặc trước bắt vua, trước hết đâm chết lão già vô nghĩa trước mặt. - Không được ra tay. Giọng nói thanh thúy của phụ nữ hét to lên. Quan Tâm xoay người, sau đó liền thấy cảnh tượng mà hắn khó có thể tin. Trong tay Lí Gia cầm một con dao, lưỡi dao đặt trên cổ Jerry. Bởi vì cô dùng sức quá mức, cổ Jerry đã bị cứa thành một vết máu nhỏ. - Không được ra tay. Ai động đến tôi, tôi sẽ giết hắn.

Lí Gia lại hô. Lúc này cô dùng tiếng Anh, cố ý nhằm vào Parker và kỹ sư công trình đang đứng ở góc chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. - Lí Gia, cô đang làm cái gì vậy? Quan Tâm quát lớn. Hắn muốn đi lên tát mạnh Lí Gia vài cái. Nhưng hắn vừa mới tiến được một bước, con dao nhỏ trong tay Lí Gia đã ấn sâu thêm một phần. Hắn nhanh chóng dừng bước, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm người phụ nữ đã dám can đảm phản bội hắn. - Vì mạng sống. Lí Gia nói. - Mày con kỹ nữ, tiện nhân này! Uổng công tao tin tưởng mày như vậy, tốt với mày như vậy, mày lại dám bán đứng tao Tao muốn giết mày! Quan Tâm hổn hển mắng. Lí Gia cười lạnh. - Quan đại thiếu gia, anh đã tin tưởng tôi lúc nào? Anh giữ tôi lại là vì tôi có thể giúp anh quản lý mạng lưới tình báo. Ngoài ra biểu hiện trên giường của tôi khiến anh vừa lòng phải không? Ở bên trên người phụ nữ của em trai mình có phải đặc biệt cảm thấy thành tựu không? - Nguyên bản chúng ta chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Giờ anh không nên đẩy nó lên thành tín nhiệm. Chuyện này không phải là rất không công bình với tôi sao? Anh coi tôi là người khi nào? Tôi chỉ là một thanh công cụ cho anh mà thôi. Nếu bán tôi có thể giữ mạng, anh sẽ nương tay sao? - Cô - Lựa chọn của tôi cũng giống anh thôi. Lí Gia nói: - Tôi đã sớm liên lạc với Đường Trọng. Địa chỉ này cũng là tôi nói cho bọn hắn. Đường Trọng đã đồng ý với tôi, anh ta sẽ giữ lại cho tôi một mạng Tôi không muốn chết, tôi muốn sống -

Mặt Lộc Tam hơi phát sốt. Vừa rồi hắn mới thổi phồng nói có thể tìm được bọn người Quan Tâm một là dựa vào trời, hai là dựa vào người. Thì ra người kia không phải anh em mà hắn nói, là một người phụ nữ. - Lí Gia, em sẽ không chết. Sau khi Quan Tâm nổi giận cũng bình tĩnh lại. Hắn biết chuyện đã phát triển đến bước này. Nếu thật sự để Lí Gia giết chết Jerry, hắn sẽ không còn gì ngăn cản đám cẩu nô tài của Đường Trọng công kích. Jerry không chết, hơn nữa có thể tính toán sổ sách, Parker và kỹ sư công trình kia hẳn có thể dẫn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh? - Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ đi Mĩ mà. Jerry tiên sinh đã đồng ý với chúng ta, không phải em cũng đã nghe thấy sao? Lí Gia, Đường Trọng là loại người gì em phải vô cùng biết rõ chứ. Giờ em hãy bỏ dao xuống, bỏ qua cho Jerry tiên sinh đi. Đợi chuyện hôm nay kết thúc, chúng ta lập tức đi Mĩ. Em sẽ không chết, e sẽ sống cuộc sống rất tốt ở Mĩ - Đại thiếu gia, tôi và anh không giống nhau.

Lí Gia cũng không phải đứa gái nhỏ mới lên ba, sao có thể bị Quan Tâm nói hai ba câu lừa gạt liền thay đổi lập trường. - Cha mẹ tôi ở Trung Hoa, người nhà ở Trung Hoa. Nếu tôi đi Mĩ rồi, cho dù sống hay chết thì chắc chắn cũng không còn cơ hội gặp mặt bọn họ Ánh mắt cô mãnh liệt nhìn Quan Tâm, nói: - Đại thiếu gia, để gia đình tôi đoàn tụ mời anh đi tìm chết đi. - Lí Gia Quan Tâm đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, có cảm giác thất bại mãnh liệt, cuộc sống không còn hi vọng gì.

Chương 887: Tôi không có cảm giác an toàn!

Ưng Nhãn là một đối thủ khó chơi. Nhưng trong lòng Lôi Chấn không sợ hãi chút nào. Năm đó lúc bọn họ theo huấn luyện viên chinh chiến thiên hạ không có đối thủ, ai biết mấy đứa nhỏ còn chưa có tóc này đang làm gì chứ? Bọn họ kiếm tiền không nhiều bằng sát thủ gì đó, danh tiếng của bọn họ không vang dội bằng sát thủ gì đó nhưng bọn họ có một cộng đồng tên: bộ đội đặc chủng Trung Hoa! Cho dù ở một góc, một khu vực nào trên thế giới, cái tên này đều thanh danh hiển hách, đại danh đại đỉnh. Bọn họ không sợ chết bởi vì bọn họ biết hồn quân bất tử. Có lẽ bởi vì dùng súng bắn tầm xa trong thời gian dài nên kinh nghiệm đánh cận chiến của Ưng Nhãn không đủ. Cho dù năng lực không tồi nhưng đối mặt với Lôi Chấn biến thái có thể mạnh mẽ đẩy lùi huấn luyện viên như vậy, hắn cũng chỉ có thể bị động bị đánh.

Bốp! Tránh khỏi công kích dao găm sắc bén của Ưng Nhãn, một quyền của Lôi Chấn liền đánh tới ngực hắn. Hắn không kịp rút lại dao găm, chỉ có thể lấy khuỷu tay che chắn. Răng rắc... Khuỷu tay bị gãy. Ưng Nhãn không ngờ sức lực của Lôi Chấn to lớn như vậy, xúc chi tức chiết khiến người ta không có chút lực chống đỡ nào. Hắn nghẹn một hơi, người nhanh chóng lùi về phía sau. Muốn tạm thời ổn định trước một bước, nhanh chóng tranh thủ một ít thời gian cho bản thân, đợi đến lúc người có thể chịu được đau đớn từ cánh tay bị gãy thì lại chiến đấu lần hai. Lôi Chấn hiển nhiên biết rõ suy nghĩ của hắn. Hắn ta cười lạnh hắc hắc, người lại lao tới không cho Ưng Nhãn cơ hội thở dốc.

Bốp... Đôi thiết quyền lại công kích đến. Ưng Nhãn nhanh chóng tránh né. Một quyền này của Lôi Chân đã tạo thành một lỗ thủng lớn trên cầu tháp gỗ. Rầm... Đầu gỗ gãy rơi xuống phát ra tiếng va chạm ma sát. Bốp... Lại một quyền đánh ra. Chỗ Ưng Nhãn tránh né lại bị Lôi Chấn đánh thành một cái lỗ thủng thật lớn. Lôi Chấn như vua phá hoại. Tác phẩm nghệ thuật được tạo thành từ gỗ này bị hắn đánh gãy dễ dàng. Ưng Nhãn vô cùng kinh hãi. Chiến đấu với hắn là người sao? Là quái thú! Hắn muốn kêu nhưng kêu không được, muốn tránh thì lại bị Lôi Chấn ra đòn liên miên không dứt. Vút... Đâm một đao, dao găm liền rơi vào tay Lôi Chấn. Bao tay được đặc chế của Lôi Chấn giữ chặt dao găm, cho dù Ưng Nhãn cố gắng như thế nào thì cũng không thể cướp vũ khí từ trong tay đối thủ. Loảng xoảng... Lôi Chấn đá ra một cước. Thân thể Ưng Nhãn bị hắn dùng mũi chân dính ở trên vách tường tháp gỗ. Ưng Nhãn liều mạng giãy dụa nhưng không thể động đậy. - Hoan nghênh tiến vào Trung Hoa. Lôi Chấn dùng tiếng Anh nói. Tuy trình độ tiếng Anh của hắn kém muốn chết nhưng câu lễ phép cơ bản nhất này còn hiểu được. Ưng Nhãn im lặng. Hắn hiểu bản thân giãy dụa không hề có ý nghĩa với người đàn ông này, cũng không hề có ý nghĩa đối với hắn.

- Hẹn gặp lại. Lôi Chấn nói. Chân phải của hắn mạnh mẽ dùng sức. Răng rắc! Xương sườn của Ưng Nhãn bị hắn đánh gãy, toàn bộ lồng ngực đều lõm sâu xuống. Ngũ quan đầy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Lôi Chấn thu chân lại, người Ưng Nhãn từ từ chảy xuống khỏi vách tường. Bịch... Hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, sau đó ngã sấp xuống. Lôi Chấn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, sau đó dùng diêm châm. Sau khi hút một hơi thật sâu, hắn nhìn thi thể trên mặt đất rồi thở dài: - Phúc lợi của nước Mĩ tốt như vậy, làm sát thủ làm gì? Khuôn mặt khỉ gầy nhìn thi thể bị đốt cháy xém trên mặt đất, vẻ mặt bi thương tiếc hận nói:

- Đã nói đưa súng thì không giết, mày không nên đánh đánh giết giết chứ. Thật thô lỗ. Hắn hừ lạnh một tiếng, thở phì phì chạy đến cửa chính phía tây khu viện. Cửa viện phía tây. Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại tiếp tục bị chặn. Một người đàn ông mặc một áo gió màu đen bao phủ cả người. Người đàn ông đội mũ đen, Đường Trọng thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận. - Người đàn ông này thật khó nhìn thấu. Đường Trọng thầm nghĩ. - Đường Trọng tiên sinh, chuyện này thật sự đáng mừng. Người đàn ông đứng cách Đường Trọng không xa bình tĩnh nói. Tiếng Anh của ông ta là giọng Luân Đôn điển hình. Chuyện này lúc Đường Trọng đi Anh quốc thăm Đường Tâm đã cảm nhận rất sâu sắc. - Ông ta là người Anh quốc.

Đường Trọng lại liếc nhìn hắn ta một cái. - Đúng vậy. Ông tạo chuyện vui cho tôi, tôi cũng trả lại ông một chuyện vui. Đường Trọng cười ha hả nói: - Hai chúng ta không thiếu nợ nhau. - Nếu mọi chuyện trên thế giới đều đơn giản như thế thì thật hạnh phúc cỡ nào đây. Người đàn ông cũng cười lên: - Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy cậu còn nợ tôi nhiều hơn thế nhỉ? - Tôi nợ ông cái gì? - Mạng sống. Tài phú. Cùng với vinh quang nữa. Đường Trọng xoay người nhìn về phía Đổng Bồ Đề, hỏi: - Đánh rắm dùng tiếng Anh thì nói thế nào? Đổng Bồ Đề liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói ra một từ. - Đánh rắm. Đường Trọng mắng người đàn ông mặc đồ đen.

- Tôi nợ ông mạng sống? Tôi trêu bọn ông, chọc giận bọn ông sao? Cái tổ chức sát thủ Kim Cương chó má gì đó của các ông sao cứ như một đám chó điên đến đuổi giết tôi thế? Tôi không muốn bị giết, đương nhiên phải phản kích rồi. Chẳng lẽ chỉ có thể để mặc cho các ông xâm lược thì mới là không nợ ông mạng sống sao? - Về phần nợ các ông tài phú thì lại càng đáng chê cười. Tôi tìm các ông vay tiền khi nào? Bản thân các ông lập thân bất chính, mưu tài sát hại người khác, làm vô số chuyện xấu. Giờ bị người khác vạch trần nên thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu à? - Ông cho rằng các ông là ai? Là Thượng Đế à? Người đàn ông áo đen còn thật sự nghĩ ngợi, nói: - Cậu nói đúng. - May là còn có người hiểu được. Đường Trọng nói: - Giờ ông cải tà quy chính còn kịp đấy. - Theo ý nghĩa nào đó mà nói chúng tôi thật sự là Thượng Đế.

Người đàn ông áo đen bổ sung một câu. - Đường Trọng muốn mắng chửi. Ông không nói một câu không được à? Đào một cái hố lớn như vậy ngã chết người đấy. - Cho nên - Cho nên chúng tôi nên chết đi? Người đàn ông áo đen liếc mắt nhìn Đổng Bồ Đề một cái, nói: - Thật ra mục tiêu của chúng tôi có vẻ chỉ có một, chính là một mình cậu mà thôi. Đổng Bồ Đề tiến về phía trước một bước, cười lạnh nói: - Ngoại trừ Thượng Đế là anh ta ra, còn chưa gặp ai mặt dày đến nỗi tự xưng bản thân là Thượng Đế cả. Chúng tôi đi cùng nhau. Ông muốn giết thì giết luôn cả tôi đi. Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, cảm động nói: - Em cùng tiến vào làm gì? Nếu bọn họ không muốn động đến em, em mau đi đi. - Ngu ngốc.

Đổng Bồ Đề mắng: - Ông ta muốn giết là có thể giết à? Ông ta nghĩ bản thân thật sự là Thượng Đế? Sự phụ em còn là Bồ Tát mà. - Nói cũng đúng. Đường Trọng lập tức tin tưởng: - Anh còn chửi sư phụ là bà già yêu quái, bà ấy cũng không nguyền rủa anh. - Người đàn ông áo đen tạo thủ thế, nói: - Chuyện này thật sự rất đáng tiếc. Vừa dứt lời, hai người đàn ông mặc áo đen liền quỷ mị xuất hiện đằng sau hắn. - So nhiều người hơn à? Đường Trọng cười lạnh. Hắn cũng tạo thủ thế. Bịch bịch bịch bịch bịch bịch Một đám người đen chạy từ phía xa đến đây, dày đặc, không thấy đuôi.

Đổng Bồ Đề mở to hai mắt nhìn, nói: - Sao anh có nhiều người như vậy? - Em có biết Đường Trọng giải thích nói: - Từ nhỏ đến lớn anh đều không có cảm giác an toàn. - Quan Tâm đứng ngồi không yên. Hắn ngồi xuống lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Bưng tách nước trà trước mặt uống một ngụm, sau đó hất nước trà ra ngài, hô: - Lí Gia, đổi trà. Lí Gia hiểu tâm trạng của Quan Tâm. Hắn đã thất bại rất nhiều, cho dù bây giờ có cơ hội thành công nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Lí Gia cầm lấy chén trà ngon thượng hạng còn ấm trong tay Quan Tâm, đi đến chỗ nước trà bị đổ, sau khi lau sạch nước trà liền đưa một chén trà nóng đến.

Jerry vô cùng khinh thường biểu hiện của Quan Tâm. Hắn thảnh thơi thưởng thức chén trà bằng sứ trong tay, nói: - Quan tiên sinh, không cần khẩn trương. Không có việc gì đâu. Khô Lâu sẽ không làm cho người tin tưởng hắn thất vọng. Trước kia như thế, sau này cũng thế. - Không phải tôi lo lắng Quan Tâm phủ nhận. Hắn thật sự lo lắng. Không biết tại sao mà hắn luôn có dự cảm không tốt. - Tôi chỉ là quan tâm muốn biết chuyện tình thế nào thôi. Sao mà đến giờ vẫn chưa truyền lại tin tức gì. Jerry xoay người nhìn xem. Người đàn ông dáng vẻ như kỹ sư công trình lắc lắc đầu với hắn. - Tin tức chưa truyền lại. Trong lòng Jerry cũng nôn nóng nhưng hắn đương nhiên không thể biểu hiện ra mặt như Quan Tâm kia.

Trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, nói: - Làm việc luôn cần một ít thời gian. Có lẽ quá trình hơi rườm rà nhưng chúng ta hẳn nên tin tưởng độ chuyên nghiệp của đám người đó. - Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Quan Tâm bắt bản thân phải bình tĩnh lại. - Jerry tiên sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo có tính toán gì không? - Tính toán sao? Chắc tôi phải nhanh chóng trở về báo cáo tiến trình nhiệm vụ thôi. Quan Tâm nhìn thoáng qua Lí Gia, nói: - Jerry tiên sinh, chúng tôi đây thì sao? Tổ chức có sắp xếp gì cho chúng tôi không? - Đương nhiên. Jerry cười. - Cậu là công thần của tổ chức. Các cậu phải theo tôi trở về nhận thưởng. Những công thần đã trả giá vì tổ chức, tổ chức sẽ không bạc đãi bọn họ đâu. - Cảm ơn Jerry tiên sinh.

Quan Tâm vui mừng nói. Mặc kệ bạc đãi hay không bạc đãi, trước hết có nơi đặt chân giữ mạng mới được. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa. Sắc mặt mọi người cả kinh nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi tại chỗ. Lí Gia đi qua ấn màn hình trên cửa, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình, hỏi: - Tìm ai? - Chuyển phát nhanh. Người đàn ông trẻ tuổi nói. - Cái gì? Quan Tâm có cảm giác vô cùng vớ vẩn. Bọn họ đã ẩn nấp rất kỹ. Thậm chí bởi vì lần trước gặp phải đám người Du Mục và Công Tôn Tiễn nên bọn họ còn cố ý chuyển nhà sang chỗ khác. Cho tới bây giờ bọn họ cũng không ra ngoài gửi này nọ. Người bên ngoài không biết địa chỉ của bọn họ, sao có thể chuyển phát nhanh được?

- Lăn hắn đi, để hắn lăn xa vào. Quan Tâm nhảy dựng lên, hô lớn với người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình. Tài xế của Jerry đứng lên, cười nói: - Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý đi. Nói xong liền đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play