Cá mập, vương giả cận chiến của tổ chức Kim Cương. Thân thể mạnh mẽ, sức mạnh vô cùng, có thể một tay giữ trâu, hai tay vật báo. Hắn sử dụng vũ khí cũng có phong cách riêng, là một cây lang nha bổng đặc chế, từng đập nát đầu vô cùng cao thủ. Lần trước Kim Cương tới Trung Quốc, tuy rằng mang tới không ít tinh anh nhưng cũng không phải toàn bộ lực lượng của tổ chức Kim Cương. Đáng tiếc bọn họ đánh giá lực lượng của mình quá cao, cũng xem nhẹ thực lực của Đường Trọng. Nhiệm vụ ám sát tại Ngũ Lĩnh thôn thất bại, không chỉ không thể giết chết được Đường Trọng, ngược lại bị hai ông cháu nhà họ Đường phản công, đánh cho chạy té khói. Hơn nữa bọn họ bày thiên la địa võng tại HongKong, cuối cùng bị diệt toàn quân. Lần này Kim Cương mới nhận chức, đồng thời cũng tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Đường Trọng, lấy hết cao thủ trong tổ chức, chỉ vì muốn một lần giết được đối phương. Tay thiện xạ Ưng Nhãn phụ trách bắn tỉa từ xa đã thất bại. Cá Mập liền lao tới phụ trách đánh chính diện. Nếu Cá Mập công kích cũng thất bại thì Đường Trọng tất nhiên chạy thoát được. Người bỏ chạy bình thường bởi cẩn thận sẽ không dám đi cửa chính. Cho nên bọn họ chuẩn bị một đòn diệt địch tại cửa bên. Đương nhiên ngoài ra, Kim Cương có thực lực mạnh nhất dẫn người phụ trách canh gác cửa chính, tiếp ứng toàn phương vị. Mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của bọn họ cả. Thập diện mai phục! Lang nha bổng đập xuống như trời sụp, mũi nhọn sắc bén phía trên đó có thể xuyên thủng thân thể con người rất dễ dàng. Đường Trọng nào dám đón đỡ. Thân thể hắn nhảy lên, lao về hướng một gốc mai cách đó không xa. Hai tay hắn nắm lấy cành mai bị tuyết đọng bao phủ, giống như đu dây, thân thể văng ra. Ầm...

Lang nha bỗng đã nện xuống vị trí vừa rồi Đường Trọng đứng. Tuyết bay tán loạn, đất đá văng khắp nơi. Mặt đất bị băng đóng chắc giờ xuất hiện một cái hố to bằng cái chậu rửa mặt. Tuyết đọng kêu xèo xèo, đá trong hố bốc khói xám. Dưới lực đánh rất mạnh của lang nha bổng, dường như đá tảng cũng có thể bị xuyên thủng. Một đòn thất bại. Đường Trọng cũng không muốn bỏ chạy. Lúc hắn tránh khỏi uy lực một đòn kia, bày tay xoay tròn 360 độ quanh cành cây, hai chân hóa thành mũi thương, hung hăng đá vào ngực Cá Mập. Cá Mập nhếch miệng cười to, đứng không nhúc nhích. Rầm! Hai chân Đại Đế trẻ tuổi đá mạnh vào ngực Cá Mập nhưng Cá Mập giống như không có việc gì. Lực một đòn này chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi. Đường Trọng chấn động.

Một đòn này của hắn cũng không đơn giản, đan điền phát lực, hai chân truyền lực nguyên dương, cũng là nội kình ngoại phóng. Ngoại kình chỉ đánh thương da thịt người, nội kình có thể đánh thương phế phủ. Nhưng con Cá Mập này sao lại không có dáng vẻ bị thương phế phủ chứ? - Xuống địa ngục đi. Cá Mập gào lớn. Đương nhiên hắn hét tiếng Anh, phiên dịch ra thì nghĩa đại khái là như vậy. Hắn vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ ra, chụp vào hai chân Đường Trọng, muốn xé xác đối phương. Chỉ cần để hắn bắt được chân Đường Trọng, chỉ cần để hắn túm được thân thể Đường Trọng, thậm chí là hắn chụp được quần áo của Đường Trọng thì hắn tin rằng mình nhất định làm được. Đường Trọng cảm thấy nguy hiểm. Loại cảm giác này rất rõ ràng, giống như gió lạnh thấu xương đang gào thét.

Hai chân hắn đạp vào ngực Cá Mập mượn lực, lui lại phía sau rất nhanh. Động tác của hắn cực nhanh nhưng tốc độ truy sát của lang nha bổng của Cá Mập còn nhanh hơn. Không biết từ khi nào, Cá Mập đã giơ thanh lang nha bổng có lực sát thương cực lớn kia lên, vung bổng đập vào hai chân Đường Trọng. Cho dù không đánh được trúng đấu Đường Trọng thì đánh hai tàn hai chân hắn, khiến hắn mất đi năng lực hành động cũng là một sự lựa chọn không tồi. Từ điểm này mà thấy, Cá Mập cũng không phải là loại động vật ăn cỏ ngu ngốc. Vút... Một viên đá đen lớn bay về phía Cá Mập. Mắt Cá Mập trừng to, lang nha bổng trong tay thay đổi phương hướng công kích, đánh về phía khối đá lớn kia. Lang nha bổng giết người vung lên như gậy đánh bóng chày, đập bay quả bóng đi. Rầm!

Đánh rất chuẩn. Tảng đá lập tức biến thành mười mấy khối đá nhỏ, bay thẳng vào ngực Đường Trọng với tốc độ còn nhanh hơn. Hai tay Đường Trọng vung ra như chớp, đánh mấy tảng đá ào ào rơi xuống. Răng rắc. Thân thể Đường Trọng đập vào cành cây to như cánh tay. Cành mai gãy làm đôi. Nửa người trên Đường Trọng liền đập xuống mặt tuyết. Đau! Đường Trọng đưa tay sờ vào bụng, lòng bàn tay đã dính máu nóng nóng. Hắn bị thương, bị những viên đá nhọn kia đánh rách bụng. - Đường Trọng. Đổng Bồ Đề vọt tới, nhẹ nhàng dừng bên người Đường Trọng. Cô đỡ hắn dậy, nhìn thấy máu tươi trên tay hắn, vội hỏi: - Anh bị thương sao? Chảy máu rồi.

- Tôi không sao. Đường Trọng vẫn thầm sợ hãi, nói: - Cẩn thận một chút, hắn cũng có công phu. - Tôi biết. Đổng Bồ Đề nói. - Da dày thịt béo, giống như một con gấu chó vậy. Cá Mập không nghe hiểu tiếng Hoa, nếu không hắn nhất định sẽ lên tiếng kháng nghị. Đáng ghét. Người ta không phải con gấu chó mà là cá mập... Cá Mập thấy Đổng Bồ Đề dùng tảng đá thay đổi thế công của mình, trong mắt cũng lóe lên hào quang. Hắn có sức lớn vô cùng, tính cách lại dâm tiện, thấy loại phụ nữ mềm mại, thân thể gợi cảm kinh người thế này, tất nhiên sẽ không muốn bỏ qua dễ dàng. Hắn chỉ ngón tay vào Đổng Bồ Đề, ý nói là tôi rất thích cô. Phương thức thổ lộ của sát thủ cũng trắng trợn lớn mật như vậy đấy.

- Con gấu chó này đang nói gì thế? Đổng Bồ Đề hỏi. - Có thể là bảo cô đấu với hắn đi đấy. Đường Trọng nói. Hắn cũng không phải là bị thương tới mức không đứng dậy nổi. Từ nhỏ tới lớn, bị thương với hắn thật sự là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi chỉ là chuyện đá vụn đánh xước da nhỏ như con muỗi này. Nhưng Đổng Bồ Đề ra sức đỡ hắn như thế, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối người ta được. Vì thế, sau lưng hắn liền dựa vào ngực Đổng Bồ Đề. Thân thể hai người chống vào nhau, cùng đứng trên mặt đất. - Có ngốc mới đấu một mình với hắn. Đổng Bồ Đề nói. -...

Đường Trọng lại có cảm giác bị trúng đạn. Vừa rồi hắn mới đấu một mình với con gấu chó kia xong. - Tôi không phải chửi anh ngu đâu. Đổng Bồ Đề giải thích. -... - Chúng ta cùng xông lên đi. Đổng Bồ Đề cảm thấy không cần giải thích thêm: - Anh đánh dưới tôi công trên, không tin là không làm thịt được hắn. - Nghe lời cô là xong. Đường Trọng nói. Đường Trọng hiểu là sở dĩ Đổng Bồ Đề muốn để mình tấn công bên dưới, cô tấn công bên trên là bởi thân thủ của cô linh hoạt hơn, con gấu chó kia không dễ túm được nhược điểm của cô. Mà thủ pháp của mính có vẻ hạ lưu đáng khinh, nói không chừng có thể thu được thành tích không tồi ở phía dưới của con gấu chó. Ý tưởng của cô ta như thế có hạ lưu đáng khinh không chứ? Đường Trọng thực tức giận. Vì thế hắn quát lớn một tiếng, vọt về phía Cá Mập. Đổng Bồ Đề sợ Đường Trọng một mình chịu thiệt, mũi chân điểm một cái, thân thể nhẹ nhàng như không có trọng lượng, bay lên khỏi mặt đất, lướt về phía con gấu chó. - Chết đi. Trong mắt Cá Mập liền lóe lên vẻ khát máu, vung lang nha bổng trong tay về phía Đường Trọng. Còn vì sao hắn lại không né tránh công kích phía trên của Đổng Bồ Đề, đáp án đương nhiên là quá rõ rồi. - Người háo sắc không có kết cục tốt. Đường Trọng thầm nghĩ. Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, mũi nhọn lang nha bổng đã sắp đâm thủng mắt hắn. Hai tay hắn chống xuống, thân thể xoay tròn một trăm tám mươi độ.

Hai chân hắn vung lên, nội kình ngoại phóng. Thu phong tảo diệp! Rầm! Hai chân hắn đập mạnh vào đùi phải của Cá Mập. Cá Mập không ngã. Nhưng bởi Đổng Bồ Đề công kích phía trên, thu hút sự chú ý của hắn nên hắn cũng không có sức mà bận tâm tới phía dưới nữa. Cho nên Đường Trọng tấn công không ngừng, hắn cũng chẳng có thời gian cúi xuống mà liếc một cái. Nam nữ phối hợp, làm nhiều không mệt. Nam nữ phối hợp, đánh quái cũng không phiền. Đổng Bồ Đề mang lại phiền toái rất lớn cho hắn. Triển khai toàn bộ Mười tầng trói buộc chân chính, Đổng Bồ Đề giống như cá trong nước, hoặc như cá trạch trong bùn, bay khắp trái phải, không hề nương tay, căn bản không cho người ta thấy thân thể thật của cô. Người to thì chỉ số thông minh thường nhỏ. Cá Mập bị Đổng Bồ Đề châm ngòi cơn giận, lại không có cách nào bắt được cô để phát tiết. Mặc kệ hắn vung lang nha bổng tới kín kẽ thế nào vẫn khó có thể đẩy Đổng Bồ Đề ra khu vực an toàn cho hắn được. - A a a... Hắn phẫn nộ tru lên, bị động chịu đòn. Có Đổng Bồ Đề phối hợp, Đường Trọng chiếm được thời gian quý báu. Hắn chỉ cần làm một việc là xong. Quét chân. Rầm rầm. Hắn quét trúng chân trái Cá Mập. Rầm ầm. Hắn lại quét trúng đùi phải Cá Mập.

Rầm. Hắn quét tiếp chân trái. Cá Mập quả thực biến thành một con cá ngốc, đứng im tại chỗ cho Đường Trọng và Đổng Bồ Đề làm xằng làm bậy, công kích trêu đùa. - Mạnh nữa lên. Đổng Bồ Đề la lớn. Tuy rằng cô có thể hấp dẫn sự chú ý của con gấu chó nhưng lại không thể tạo thương tổn trí mạng cho hắn được. Một mặt là bởi gấu chó da dày thịt béo, thương tổn bình thường không có hiệu quả với hắn. Mặt khác là hắn cực kỳ gian xảo, vẫn che kín những vị trí nguy hiểm của cơ thể, khiến Đổng Bồ Đề không có cách nào ra tay được. Cho nên cô hy vọng Đường Trọng có thể nhanh chóng đột phá, lấy được thành quả mang tính quyết định.

- Biết rồi. Đường Trọng đáp. Hắn cảm thấy mình quá ngốc. Vì sao phải quét chân chứ? Chân Cá Mập chẳng nhỏ hơn chân voi là mấy, chân mình có rắn thì muốn quét cho hắn ngã cũng cần một thời gian dài. Bụp. Hai chân Đường Trọng liền đá thẳng vào đũng quần Cá Mập. Cá Mập tuy không biết Đường Trọng muốn làm gì nhưng tiềm thức vẫn cảm nhận được nguy hiểm. Hắn khép chặt hai chân lại. Giết... Đường Trọng vọt tới, sau đó chân đá thẳng vào vị trí nam tính của đối phương. - Ngao...

Cá Mập kêu lên thảm thiết. Giết... Lại một đá. Giết... Cú thứ ba. Giết giết giết. Trong nháy mắt, Đường Trọng cảm thấy mình giống như là cha của Tây Môn Xuy Tuyết vậy. Tốc độ những cú đá này nhanh hơn bình thường rất nhiều, tới mức khiến bản thân hắn cũng phải kinh ngạc. Hắn đúng là tiện thần mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play